• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

"Chúc mừng bệ hạ, U quý phi có hỉ!"

Trương Ngự Y vừa dứt lời, toàn bộ điện yên ắng như tờ.

Hoàng đế Mặc Khâm Nghiêu mặt mày tối sầm, để lộ ra một tia sát khí: "Trương ngự y, ngươi có khám kỹ không?"

Trương ngự y lau mồ hôi, lần nữa thay ta bắt mạch.

Ít phút sau, giọng điệu ông chắc chắn nói: "Bệ hạ, mạch tượng của quý phi nương nương quả thực là hỉ mạch, sẽ không sai."

"Không thể nào?" Ta sững sờ, đừng nói Mặc Khâm Nghiêu cảm thấy phi lý, chính ta cũng cảm thấy thực phi lý.

Ta tên là Tư U, ngày đầu tiên vào cung, lúc Mặc Khâm Nghiêu triệu ta thị tẩm, đã thẳng thắn nói với ta: "Trẫm có bệnh kín, ái phi thay trẫm giữ bí mật."

"Ồ ồ, được." Ta đáp, cho rằng hoàng đế hắn không thể làm chuyện nam nữ.

Ai ngờ, đêm đó hoàng đế gọi năm lần nước.

Sau này ta mới biết được, cái bệnh kín mà hắn nói không phải là không thể làm chuyện nam nữ, mà là cực kỳ khó có con.

Khó có con cũng không phải là không thể có con. Lỡ có một phần nghìn cơ hội thì sao?

Nhưng điều quan trọng là, ta mới tiến cung được nửa tháng.

Nếu như ta thực sự mang thai, thì đứa bé trong bụng ta là của ai?

Khoan đã, ngoài hoàng đế ra, không có nam nhân nào khác chạm vào ta.

Sắc mặt Mặc Khâm Nghiêu từ xanh chuyển sang trắng, hai mắt nhìn ta thật sâu, hỏi Trương Ngự y: "U quý phi có thai, đã được mấy tháng rồi?"

Trương ngự y tâu: "Bẩm bệnh hạ, thai của U quý phi đã được ba tháng."

Ta cứng ngắc đứng trong gió.

Mặc Khâm Nghiêu quát lớn với Trương ngự y: "Cút xuống!"

"Vâng vâng vâng, thần đây xin lui." Trương Ngự Y vác hòm thuốc, nhanh chóng lui xuống.

2.

Trương ngự y vừa lui xuống, Mặc Khâm Nghiêu bước từng bước về phía ta.

Ta lắc đầu giải thích: "Bệ hạ nghe thần thiếp giải thích, lần đầu tiên thần thiếp thị tẩm cho ngài vẫn là một tấm thân trinh bạch."

"Ngài... Ngài không phải đã tận mắt nhìn thấy trên khăn trải giường có dính vết máu sao..."

Mặc Khâm Nghiêu trên đầu xanh mượt: "Vậy nàng mau nói xem, nửa tháng trước nàng vẫn là một tấm thân trinh bạch, sao lại có thể mang thai ba tháng?"

Ha, bản thân ta cũng ngơ ngác rồi được không?

"Bệ hạ, thần thiếp cũng không biết chuyện gì xảy ra." Ta uất ức khóc lóc.

Ta cũng không hiểu nổi, sao ta lại có thể mang thai? Ta rốt cuộc mang thai cái gì thế?

Mặc Khâm Nghiêu túm chặt cổ tay ta, chất vấn ta: "Nói cho trẫm biết, đứa bé trong bụng nàng, rốt cuộc là của ai?"

Ngày thường bệ hạ đối xử với ta luôn dịu dàng ân cần, giờ phút này lại đáng sợ quá, nắm tay ta rất đau.

Ta giơ tay còn lại lên thề: "Bệ hạ, ngoài ngài ra, không có nam nhân thứ hai nào chạm vào thần thiếp, nếu thần thiếp nói dối một lời, trời tru đất diệt, không được chết tử tế!"

Ta vừa thề xong, Mặc Khâm Nghiêu lập tức tin ta.

Hắn buông ta ra, xoa xoa cổ tay đã đỏ ửng của ta, giọng nói dịu dàng hơn: "Trẫm tin nàng, hẳn là Trương ngự y chẩn đoán sai rồi, trẫm kêu các thái y của thái y viện đến lần lượt bắt mạch cho nàng."

"Trẫm cũng không tin, nàng còn có thể sinh con." Mặc Khâm Nghiêu hừ lạnh, dứt lời liền cất cao giọng sai người đi gọi toàn bộ thái y đến bắt mạch cho ta.

3.

Tổng cộng hơn 20 vị ngự y đến.

Quỳ đầy cả cung điện ta.

Sau khi hơn 20 vị ngự y lần lượt bắt mạch cho ta, đều lau mồ hôi.

Đồng thanh bẩm báo: "Bệ hạ, U Quý phi quả thực đang mang thai ba tháng.”

Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Khâm Nghiêu lại phủ lên một tầng sương giá.

Ta không đợi hắn nổi giận, trước tiên đã khóc lên: "Huhuhu, Bệ hạ, thần thiếp thật sự không làm gì có lỗi với ngài, hay là thần thiếp lại thề độc một lần nữa?"

"Không cần, trẫm đã nói rồi, trẫm tin nàng, sẽ tin đến cùng." Mặc Khâm Nghiêu bị ta khóc làm cho mềm lòng.

Hắn đuổi ngự y đi: "Đều lui xuống đi, chuyện này phải giữ bí mật, tuyệt đối không được để người ngoài biết, đặc biệt là Thái hậu."

Các ngự y vội vàng đáp: "Vâng vâng, thần sẽ không dám tiết lộ nửa chữ ra ngoài."

Sau khi các ngự y rút lui, ta và Mặc Khâm Nghiêu mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đều đang suy nghĩ.

Mặc Khâm Nghiêu đối xử với ta hết sức sủng ái, ta cũng dùng cả tấm lòng đối đãi hắn.

Trời xanh ơi, ta cũng không biết mình sẽ vô duyên vô cớ mang thai con của người khác thế nào.

Rốt cuộc là ai trong lúc bổn cung không hay biết, chạm vào bổn cung?

Bổn cung thật sự muốn phát điên rồi!

Mặc Khâm Nghiêu hỏi mãi không ra, hắn thở dài: "Thôi, có rồi thì sinh, trẫm nói là con của trẫm, thì chính là con của trẫm."

Ay... Bệ hạ, ngài chắc chắn chứ?

4.

Thái y viện đối với việc ta mang thai giữ kín như bưng, không dám tiết lộ nửa chữ ra bên ngoài.

Nhưng dần dần, bụng ta đã lộ ra.

Ngày nọ đi dạo trong Ngự Hoa viên, ta còn bị ốm nghén, không nhịn được nôn khan.

Ngọc Tần và Châu Tần cũng vừa lúc dạo chơi trong Ngự Hoa Viên.

Ngọc tần ngạc nhiên: "U Quý phi, không phải là ngươi... mang thai rồi chứ?"

Ta phủ nhận: "Không có đâu, là trưa nay bổn cung ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, có chút buồn nôn."

Châu Tần che mặt cười: "Cũng đúng, Bệ hạ hắn có bệnh kín, nếu U tỷ tỷ mang thai thì có hơi phiền phức."

Ngọc Tần và Châu Tần trao đổi ánh mắt, ý tứ không cần nói cũng biết.

Ồ, các nàng cũng biết Hoàng đế có bệnh kín?

Ta còn tưởng chuyện Hoàng đế có bệnh kín chỉ có một mình ta biết. Hoá ra, toàn bộ hậu cung đều biết.

Ngọc Tần thần bí đưa mắt ra hiệu cho ta, nhỏ giọng hỏi: "U tỷ tỷ, bệ hạ không thể làm chuyện ấy, hắn hàng đêm triệu tỷ thị tẩm, các ngươi làm gì vậy nhỉ?"

Châu Tần chen vào: "Chơi cờ, hay là nói chuyện trời đất?"

Đợi đã, bệnh kín mà các nàng biết và bệnh kín mà ta biết, hình như có chút lệch lạc?

Ta hơi kinh ngạc: "Bệ hạ không thể làm chuyện ấy? Ai nói?"

Châu Tần bĩu môi: "Toàn bộ phi tần hậu cung đều biết mà, Bệ hạ cũng không triệu chúng ta thị tẩm, là Thái hậu ép buộc hắn mới lần lượt triệu một lượt, không phải là chơi cờ với chúng ta thì là ném cho chúng ta một cuốn sách, chán chết."

Ơ... Mặc Khâm Nghiêu lại quá đáng như thế?

Nhưng lần đầu tiên hắn triệu ta thị tẩm, suýt nữa thì... khụ khụ.

5.

Không đầy một ngày, chuyện ta ốm nghén đã truyền khắp hậu cung.

Các cung phi tần đều phái nha hoàn thái giám đi Thái y viện thăm dò chuyện ta mang thai.

Thái y viện giữ kín như bưng.

Lời nói truyền đến tai Thái hậu Lục Phù Lan, bà nổi giận.

"Cái gì? U quý phi mang thai được ba tháng rồi? Nghiêu nhi không thể sinh con, sao nàng lại có thai được ba tháng?"

"Nàng tiến cung không phải mới hơn nửa tháng sao?" Thái hậu không còn tâm trạng chợp mắt ngủ trưa nữa, lập tức đến U Ảnh cung của ta.

Bà tới hùng hổ, ngồi ở vị trí chính chủ tra hỏi ta: "U quý phi, đứa bé ba tháng tuổi trong bụng ngươi là sao vậy?"

Đây là bí ẩn chưa có lời giải ngay cả với bản thân ta.

Ta đưa mắt ra hiệu cho cung nữ, bảo nàng mau đi báo tin cho hoàng đế đến cứu ta.

Ai ngờ, Thái hậu phát hiện ra ý đồ của ta, sai người chặn cung nữ lại.

Bà lạnh lùng nói: "Không có ai gia cho phép, ai cũng không được phép bước ra khỏi tẩm cung này!"

Nói xong, bà dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta, quát chói tai: "U quý phi, ai gia thấy ngươi là ăn gan hùm mật gấu, dám lén lút làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!"

"Mẫu hậu, ngài nghe thần thiếp giải thích...." Ta hết đường chối cãi.

"Không cần giải thích nữa, ai gia có thể kết luận, đứa bé trong bụng ngươi không phải là của Nghiêu nhi."

Thái hậu lộ ra sát khí: "U quý phi, ngươi có biết, đây là tội chết không?"

Ta thở dài: "Mẫu hậu, hay là đợi hoàng thượng đến rồi hãy định đoạt đi."

"Hừ." Thái hậu cười lạnh, ánh mắt sắc lẹm: "Trước khi ai gia đến, đã sai đại thần đuổi hoàng đế ra khỏi cung rồi, chuyện hậu cung, ai gia cũng có thể tự mình quyết định."

Thái hậu nói xong, cất tiếng ra lệnh: "Người đâu, trói U quý phi lại đi. Ngoài ra, mau mời quốc sư vào cung!"

"Vâng." Cung nhân lãnh chỉ lui xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK