• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11

Thọ Ninh Cung.

Lục Hồng Viễn đứng trước mặt Thái hậu xúi giục bà: "A tỷ, hoàng đế căn bản không xem mẫu hậu là tỷ, cữu cữu là ta để vào mắt."

"Hôm nay hắn dễ dàng bãi bỏ chức quan của ta, ngày mai là có thể đưa tỷ đi hành cung dưỡng già, tỷ cam tâm để ngôi vị hoàng đế cho cái đồ bất hiếu kia ngồi sao?"

Trong giọng nói Thái hậu lộ ra một tia tức giận và bất lực: "Nghiêu nhi cánh cứng rồi, lại vì một phi tần mà cãi lời ai gia, không coi ai gia ra gì, thực sự là khiến ai gia đau lòng."

Lục Hồng Viễn thêm dầu vào lửa: "Không có quan hệ huyết thống, cuối cùng cũng chỉ là sói đội lốt cừu, a tỷ, hay là thay vì để ngai vàng rơi vào tay kẻ khác, chi bằng để Thần nhi lên ngôi."

"Thần nhi là cháu ruột của tỷ, cô mẫu cũng là mẫu, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn hiếu kính tỷ, tuyệt đối sẽ không giống như Khâm Nghiêu, ăn cây táo rào cây sung như vậy."

Thái hậu cau mày, thở dài: "Tiên hoàng trước đây lập Nghiêu nhi làm Thái tử, ai gia không phải không có phản đối, nhưng ông ấy không nghe."

Lục Hồng Viễn từng bước ép sát: "Dù sao tỷ cũng là Thái hậu, lấy danh nghĩa Hoàng đế bất hiếu bất kính phế bỏ hắn, thay Thần nhi lên ngôi, ta và cha nội ứng ngoại hợp, làm giang sơn này đổi họ Lục, thế nào?"

Thái hậu suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu: "Ai gia cũng muốn giang sơn đổi họ Lục, nhưng lúc tiên hoàng còn trên đời ai gia không sinh được con trai, mới vô duyên vô cớ cho Khâm Nghiêu cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế."

"Lấy danh nghĩa bất hiếu bất kính để phế bỏ hắn, chỉ sợ không khả thi. Mọi người đều biết bình thường hắn đối xử với ai gia không tệ, hôm nay tuy vì U Quý phi mà làm cho ai gia khó xử trước mặt mọi người, nhưng chỉ dựa vào hành động hôm nay, vẫn chưa đủ để gán cho hắn tội bất hiếu bất kính."

"Hơn nữa, hiện giờ thế cục trong triều do hắn một tay nắm giữ, ta là Thái hậu, chỉ sợ không có quyền lực lớn đến mức phế bỏ hắn."

Thái hậu ý tứ là: [Chẳng lẽ ai gia không muốn phế truất hắn sao? Là ai gia không có năng lực này.]

Lục Hồng Viễn biết rõ lời Thái hậu nói không sai, ông lui một bước: "Vậy chỉ có thể ngăn cản U Quý phi sinh hạ đứa con trong bụng. Nếu Hoàng đế không có con nối dõi, sau này từ mẫu tộc Thái hậu chọn người tài giỏi kế vị thì cũng hợp lý."

Ánh mắt Thái hậu trầm xuống, hỏi: “Ngươi định ngăn cản U Quý phi sinh hạ đứa con trong bụng thế nào? Đồ ăn của nàng đều do Nghiêu nhi tự tay kiểm soát, chiêu hạ độc này chỉ sợ không thể thực hiện được."

"Ta có cách khác." Khoé miệng Lục Hồng Viễn gợi lên một ý cười tà ác, hỏi ngược lại: “A tỷ nghe nói về Quỷ xe chưa?"

Thái hậu lắc đầu: "Quỷ xe là gì?"

Lục Hồng Viễn từ từ kể ra: "Quỷ xe chính là Cô Hoạch Điểu trong truyền thuyết, còn được gọi là Dạ Hành Du Nữ, là do những oán phụ chết sau khi sinh con hóa thành, chuyên đi bắt trẻ con trên thế gian nuôi dưỡng."

"Chỉ cần chúng ta dụ Quỷ xe đến vào ngày U Quý phi sinh nở, nàng mang thai mười tháng, đứa bé vừa mới sinh ra đã bị Quỷ xe bắt đi, sinh cũng bằng thừa."

"Không có đứa bé đó, tương lai ngôi vị hoàng đế vẫn thuộc về Lục gia chúng ta."

Thái hậu há hốc mồm: "Lại còn có chuyện kỳ lạ như vậy nữa sao? Ôi, vậy thì giao cho ngươi đi làm đi. Chỉ cần ngươi có thể dụ Quỷ xe đến, bắt đi đứa bé của U Quý phi, ai gia sẽ nghĩ cách để Thần nhi trở thành thái tử."

Lục Hồng Viễn nhận được lời hứa của Thái hậu, hai tròng mắt toả ánh sáng: "Lục gia chúng ta có thể một bước lên trời hay không, thành bại nằm ở đây!"

12.

Có ba cách để thu hút Quỷ xe:

Một là treo quần áo của trẻ con trong sân, nếu Quỷ xe đi qua, liền sẽ bị quần áo của trẻ con hấp dẫn, đến sân bắt đứa bé đi.

Thứ 2 là dùng tiếng khóc của trẻ con để thu hút Quỷ xe từ trên không đi qua.

Loại thứ ba là tàn nhẫn nhất, dùng máu của trẻ con để thu hút Quỷ xe.

Đến ngày ta sắp sinh.

Lục Hồng Viễn âm thầm tung tin, chỉ cần đêm đến cứ bóp trẻ con khóc, khóc một canh giờ sẽ được thưởng một lượng bạc.

Khóc hai canh giờ sẽ được thưởng hai lượng bạc, cứ thế tiếp tục.

Khóc đủ một đêm, có thể nhận được mười lượng bạc thưởng.

Thế gian này có quá nhiều người thấy tiền là sáng mắt.

Một lúc sau, trên bầu trời toàn bộ kinh thành, tiếng trẻ con khóc nỉ non không dứt bên tai.

Hành động này thu hút được Quỷ xe.

Quỷ xe tên là Vân Cửu, có chín cái đầu, trên người khoác bộ lông óng ánh như lân.

Chín cái đầu của Quỷ xe trôi nổi trên bầu trời đêm, giống như chín bánh xe của tuấn mã, lông vũ tung bay trong gió dữ như mành xe, bởi vậy gọi là Quỷ xe.

Quỷ xe có thể hóa thành phu nhân xinh đẹp.

Nàng đi qua bầu trời của Mặc Quốc, tiếng khóc nỉ non của hàng nghìn hàng vạn trẻ con khiến nàng vô cùng phấn khích.

Quỷ xe tự lẩm bẩm: "Lâu rồi không xuống nhân gian bắt trẻ con, tối nay nhất định phải bắt một xe trẻ con về!"

"Nhiều trẻ con khóc như thế, bắt đầu từ đâu thì tốt hơn?"

Tiếng khóc của trẻ con khiến Quỷ xe mắc chứng khó chọn lựa.

Ánh mắt nàng dời về phía hoàng cung của Mặc quốc, thì thầm: "Nơi đó yên tĩnh nhất, hình như có một đứa bé sắp chào đời."

“Con của hoàng tộc Mặc quốc, có lẽ một đứa có thể thay thế mười đứa, mục tiêu đã được xác định thành công.”

Tẩm cung.

Ta đau đến muốn chết đi sống lại, bà mụ đang đỡ đẻ cho ta.

Mặc Khâm Nghiêu ở bên ngoài phòng sinh đi đi lại lại, lo lắng không chịu nổi, còn căng thẳng hơn cả lúc hắn tự sinh con.

Không nghĩ tới, giờ phút này, một con chim chín đầu đang nằm trên đỉnh điện, dùng móng vuốt dài và nhọn của nó lật mái ngói, để rình mò tình hình trong phòng.

“Nương nương dùng sức, đầu sắp ra rồi——"

"Cố thêm chút nữa, sắp ra rồi——"

Ta dùng hết sức lực, cuối cùng cũng sinh đứa bé ra.

Tiếng khóc của trẻ con xé toạc màn đêm.

Bà đỡ vui vẻ ra mặt: "Ra rồi, là một hoàng tử, chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!"

Bà đỡ phân phó cung nữ: "Mau đi báo tin vui cho bệ hạ!"

Chưa đợi cung nữ đi ra ngoài báo tin vui, Mặc Khâm Nghiêu nghe tiếng bước vào trong phòng.

Bà đỡ đang tắm cho tiểu hoàng tử, Mặc Khâm Nghiêu liếc nhìn tiểu hoàng tử một cái, vội vã đi đến bên giường nắm lấy tay ta.

Hắn lau mồ hôi trên trán ta, giọng nói khàn khàn: "Tư U, nàng vất vả rồi."

"Là rất vất vả, nhưng đều đáng giá." Ta nhếch môi cười, sai bà đỡ bế tiểu hoàng tử qua cho ta.

Ta muốn xem tiểu hoàng tử trông như thế nào.

Ai ngờ, đáy mắt bà đỡ đột nhiên lóe lên một tia ánh sáng đỏ, tựa như bị điều khiển.

Bà ôm đứa bé trong bọc tã chạy ra ngoài.

Mặc Khâm Nghiêu quát lớn: "Mau ngăn lại!"

13.

Thị vệ ngoài phòng vọt đến cạnh cửa ngăn cản bà đỡ.

Thị vệ thống lĩnh ở bên ngoài lớn tiếng bẩm: "Không ổn! Bệ hạ, trên nóc nhà có một con chim yêu chín đầu! Nó đến để bắt tiểu hoàng tử!"

Mặc Khâm Nghiêu hạ lệnh: "Toàn lực bảo vệ tiểu hoàng tử!"

Vô số thị vệ đổ xô đến, canh giữ các lối vào tẩm cung, không cho Quỷ xe tiến vào.

Bà đỡ bị Quỷ xe khống chế, ôm chặt đứa bé, suy nghĩ biện pháp lao ra ngoài.

Nhưng nơi này là tẩm cung của hoàng đế, thủ vệ nghiêm ngặt, bà không thể ra ngoài dễ dàng như vậy.

Thị vệ giật đứa bé ra khỏi vòng ta bà ta, bế vào giao cho Mặc Khâm Nghiêu.

Bên ngoài điện, Quỷ xe lượn vòng trên không trung, đã cắn thương vài vị thị vệ.

Quỷ xe phát cuồng hét lên: "Đứa bé, ta muốn đứa bé, đưa cho ta đứa bé!"

"Nếu đêm nay ta không bắt được đứa bé, các ngươi đều phải chết! Rống ~~"

Ta và Mặc Khâm Nghiêu sắc mặt nghiêm trọng, đối với con chim yêu bên ngoài tràn đầy sợ hãi.

Sợ đứa bé vừa rồi ta liều nửa cái mạng sinh ra bị cướp đi.

Một lúc sau, cung tiễn thủ đến, vô số mũi tên chĩa vào Quỷ xe.

Cung tiễn thủ chỉ chờ hoàng đế ra lệnh một tiếng, liền sẽ bắn tên.

Mặc Khâm Nghiêu đang định hạ lệnh bắn chết Quỷ xe, ta ngăn hắn lại.

Quỷ xe là con chim yêu mang theo oán khí cực mạnh, có thù tất báo.

Nếu có thể bắn chết nó một phát thì còn đỡ, nếu để nó trốn thoát, đợi nó quay lại, Mặc quốc chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.

Còn có cách nào hay hơn không?

Ta chợt nhớ ra một chuyện.

Trước khi Tịch Dao và Tê Nguyệt cô nương rời đi, từng tiên đoán đứa bé trong bụng ta sẽ gặp nạn.

Các nàng còn để lại cho ta một chiếc mồi lửa.

Ta vội vàng sai cung nữ lấy chiếc mồi lửa ra khỏi hộp gấm được làm từ bốn mươi chín loại thảo dược và niết bàn chi hoả của phượng hoàng.

Ta phân phó Mặc Khâm Nghiêu: "Mau cởi quần áo của tiểu hoàng tử ra đi."

Mặc Khâm Nghiêu làm theo, ta đưa mồi lửa cho hắn, nói với hắn: "Ngài cầm mồi lửa, đi ra ngoài đốt quần áo trước mặt Quỷ xe."

"Được." Mặc Khâm Nghiêu làm theo.

Bên ngoài Quỷ xe và thị vệ giằng co không ngừng.

Lúc Mặc Khâm Nghiêu cầm mồi lửa đi ra ngoài đốt quần áo trẻ con, Quỷ xe không còn tấn công.

Nó nhìn chằm chằm vào đống tro tàn của quần áo nói: "Thôi, đứa bé này không thuộc về ta, không bắt cũng được!"

"Không bắt không bắt nữa, đến Lê quốc bên cạnh bắt." Quỷ xe dứt lời rút lui, dang cánh bay lên trời xanh, biến mất trong màn đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK