• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

Ta bị Thái hậu hạ lệnh trói lại.

Quốc sư Lục Hồng Viễn là đệ đệ ruột của thái hậu, ông ta tiến cung cùng Thái hậu âm mưu việc thai nhi trong bụng ta.

Quốc sư nói muốn bói một quẻ.

Ông ta làm phép bói, miệng lẩm bẩm những câu chữ, như thể đang giao tiếp với thần linh.

Một lúc sau, ông ta mở to mắt, đại kinh thất sắc nói: "Không hay, thần linh nói, cái thai trong bụng U Quý phi chính là quỷ thai!"

"Cái gì? Quỷ thai?" Thái hậu giật mình toát mồ hôi lạnh, truy hỏi: "Quỷ thai là gì?"

"Bệ hạ không thể sinh con, nàng khăng khăng mình chưa từng tư thông với nam nhân khác, vậy chỉ có một khả năng, nàng bị quỷ hồn sủng hạnh!"

"Cho nên, cái thai trong bụng nàng chính là quỷ thai!"

"Nếu không đốt chết quỷ thai trong bụng nàng, sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh Mặc quốc!"

Lời nói của Quốc sư đã đặt ta vào chỗ chết.

Thái hậu nghe vậy, lập tức sai người đốt củi nhóm lửa: "Người đâu, trói U Quý phi vào cây cột, ai gia muốn thiêu chết quỷ thai trong bụng nàng!"

Ta bị trói vào cây cột gỗ, xung quanh chất đầy củi lửa.

Phi tần toàn bộ hậu cung đều đến xem.

Các phi tần chỉ vào bụng ta khe khẽ nói nhỏ: "Không ngờ U Quý phi mang thai lại chính là quỷ thai?"

"Ta rất tò mò, bị quỷ lâm hạnh, là cảm giác thế nào?"

"Chà, xem ra khuynh quốc khuynh thành quá cũng không phải chuyện tốt, ngay cả quỷ cũng để ý đến."

"Ài, bệ hạ xuất cung, lần này sợ là U Quý phi kêu trời không thấu, kêu đất không linh rồi."

...

Thái hậu thấy thời khắc gần kề, ra lệnh: "Phóng hoả!"

Cung nhân ném đuốc vào cỏ khô, ngọn lửa bùng lên.

Lúc này tuy còn chưa cháy lan đến ta - người ở trung tâm cột gỗ, nhưng chẳng mấy chốc là có thể cháy đến.

Ta bất lực giãy giụa, bệ hạ không có ở đây, hậu cung đương nhiên là Thái hậu lớn nhất, ta quả thực là kêu trời không thấu kêu đất không linh.

Ta cầu xin: "Mẫu hậu tha mạng, nếu ngài cứ thế thiêu chết thần thiếp, sẽ không sợ bệ hạ trở về sinh ra hiềm khích với ngài hay sao?"

Thái hậu khí thế lấn át nói: "Tư U, ngươi mang quỷ thai, ảnh hưởng đến quốc vận, cho dù hôm nay Nghiêu nhi ở đây, ai gia cũng muốn ngay trước mặt hắn, thiêu chết ngươi và quỷ thai trong bụng ngươi!"

Nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Mặc Khâm Nghiêu người còn chưa đến, tiếng giận dữ vang vọng giữa không trung: "Trẫm muốn xem, ai dám động đến U Quý phi của trẫm!"

7.

Mặc Khâm Nghiêu mới vừa nói xong, thị vệ của hắn bay đến cởi trói cho ta, đưa ta ra khỏi đám lửa.

Sắc mặt thái hậu xanh mét, nhìn Mặc Khâm Nghiêu ân cần hỏi han ta: "Tư U, để trẫm nhìn xem, nàng có bị thương không?"

Ta nhào vào trong lòng ngực Mặc Khâm Nghiêu khóc lóc thảm thiết, cầu an ủi cầu ôm một cái: "Huhu, bệ hạ, thần thiếp sắp bị nướng chín rồi."

Thái hậu vốn mặt đã xanh mét, nay lại càng xanh hơn vài phần.

Nước mắt ta giống như hạt châu lách tách rớt xuống, khiến Mặc Khâm Nghiêu xót xa vô cùng.

Hắn giúp ta lau nước mắt, hạ giọng dịu dàng an ủi ta: "Đừng khóc nữa được không? Trẫm sẽ thay nàng làm chủ."

Các phi tần đều sợ ngây người, bệ hạ trong mắt các nàng và bệ hạ trong mắt ta dường như không phải là một người.

Đối với bọn họ đế vương vô cùng cao lãnh lạnh lùng, nhưng trước mặt ta lại ân cần đến mức khác nhau như hai người.

Ta nín khóc, gật đầu: "Ừm."

Mặc Khâm Nghiêu an ủi ta xong, liếc mắt nhìn vị Quốc sư Lục Hồng Viễn đứng ở một bên.

Sắc mặt hắn khôi phục lạnh nhạt như xưa: “Hình như trẫm chưa bao giờ cho phép quốc sư nhúng tay vào việc hậu cung của trẫm, Lục Hồng Viễn, ngươi biết sai chưa?”

Lục Hồng Viễn cãi lại: “Bệ hạ, thần phục mệnh Thái hậu vào cung, vì vận mệnh của Mặc quốc, thần không biết có gì sai.”

“Ha, vận mệnh quốc gia há bằng một lời của ngươi?” Mặc Khâm Nghiêu hừ lạnh, dời ánh mắt về phía Thái hậu: "Mẫu hậu, lúc trước ngài nhất quyết phong Quốc cữu làm Quốc sư, trẫm đã phản đối."

"Giờ thì ngươi cũng đã loạn đủ rồi."

"Chức Quốc sư này, ta bãi bỏ."

"Người đâu, truyền ý chỉ trẫm: Lục Hồng Viễn yêu ngôn hoặc chúng, lập tức bãi bỏ chức Quốc sư."

Mặt mũi Lục Hồng Viễn biến sắc, ánh mắt nhìn Thái hậu cầu cứu.

Thái hậu đang khắc chế lửa giận, khuyên nhủ: "Nghiêu nhi, U Quý phi bụng mang quỷ thai, ngươi không ban chết nàng, vừa trở về liền bãi bỏ chức Quốc sư của Hồng Viễn, chẳng phải là đảo ngược thứ tự sao?"

Mặc Khâm Nghiêu mặt không đổi sắc nói: "Hoá ra mẫu hậu cũng biết thứ tự phải trái? Tư U là ái phi của trẫm, nàng mang trong mình cốt nhục của trẫm, ngài tin vào tà thuyết mê hoặc người khác, mưu toan vượt qua trẫm, định thiêu chết ái phi của trẫm, chẳng phải là đảo ngược thứ tự sao?"

8.

Thái hậu hít hà một hơi, hóa ra hoàng đế đây là lợi dụng việc bãi nhiệm quốc sư để đánh mặt bà.

Thái hậu ổn định tâm tình, nắm bắt trọng điểm: "Nghiêu Nhi, ngươi có phải đang điên rồi không? Tư U tiến cung chưa đầy nửa tháng, đứa bé trong bụng nàng đã ba tháng rồi, sao có thể là con của ngươi được?"

"Ba tháng trước trẫm ra khỏi cung, đã sớm định hôn với Tư U." Giọng điệu Mặc Khâm Nghiêu rất chắc chắn, suýt chút nữa khiến cả người trong cuộc như ta cũng tin theo.

Ta có thể khẳng định, trước khi tiến cung chưa bao giờ gặp hắn.

Các phi tần khe khẽ nói nhỏ: "Khụ khụ, hoá ra ba tháng trước bệ hạ đã định hôn với Tư U ở bên ngoài rồi?"

"Khó trách bệ hạ lại ưu ái nàng đến vậy."

"Cho nên, bệ hạ hắn không phải là không được, cũng không phải là không thể sinh con, chỉ là không hứng thú với mấy phi tần chúng ta thôi?"

"Ôi chao, bọn tỷ muội, đau lòng quá đi!"

Mặc Khâm Nghiêu lại hỏi Thái hậu: "Mẫu hậu có thể ôm cháu trai rồi, không nên vui mừng sao?"

Mặc Khâm Nghiêu nói trước mặt mọi người đứa bé trong bụng ta là của hắn, Thái hậu tự biết không thể phản bác trước mặt mọi người.

Mặc Khâm Nghiêu tuy không phải là con ruột của Thái hậu, nhưng dù sao cũng là vua của một nước.

Thái hậu còn xem như có chút chừng mực, không dám không để ý mặt mũi vua của một nước.

Bà nghiêm mặt nói: "Nghiêu Nhi, ngươi che chở U quý phi, ai gia còn có thể hiểu được, nhưng chuyện liên quan đến huyết mạch hoàng gia, không thể có chút sai sót nào."

"Chuyện này, ngươi phải thận trọng suy xét." Bà dứt lời, đặt tay lên cổ tay ma ma, ra lệnh: "Ai gia mệt rồi, bãi giá hồi cung."

Thái hậu đi rồi, các phi tần trong cung cũng lần lượt hành lễ cáo lui.

Mặc Khâm Nghiêu ôm ta rời đi, ta nhìn thấy ánh mắt của Lục Hồng Viễn đang quỳ trong góc lộ ra một tia sắc bén.

9.

Sau khi trở lại tẩm cung.

Ta hỏi Mặc Khâm Nghiêu sao lại đột nhiên trở về.

Mặc Khâm Nghiêu nói với ta: "U nhi, hôm nay mẫu hậu cho đại thần đuổi trẫm ra khỏi cung, trẫm đi được nửa đường lại cảm thấy không ổn, sợ mẫu hậu làm khó dễ nàng, cho nên quay lại đây."

"Ngoài ra, hôm nay trẫm ra cung thấy một vị nữ tử được xưng là Thần Y đang bốc thuốc ở ngoài phố, xếp hàng rất dài, chắc là y thuật cao siêu."

"Trẫm đã phái người đi mời nàng vào cung, để nàng chữa bệnh cho trẫm, tiện thể bắt mạch cho nàng."

Ta gật đầu đáp: "Được rồi, bệ hạ làm chủ là được."

Hôm sau, vị Tịch Dao cô nương được bá tánh tôn xưng là Thần Y tiến cung để chữa bệnh cho Mặc Khâm Nghiêu.

Nàng còn mang theo một nữ tử trẻ đẹp, Tịch Dao gọi nàng là Tê Nguyệt.

Tịch Dao bắt mạch cho Mặc Khâm Nghiêu xong, lắc đầu nói: "Bẩm bệ hạ, bệnh kín của ngài, vô phương cứu chữa."

Mặc Khâm Nghiêu chưa từ bỏ ý định: "Chắc chắn vậy sao? Không có cách nào hết sao?"

"Đúng vậy, không có cách nào hết." Tịch Dao nói rất chắc chắn, nàng ý bảo hoàng đế xua đi thái giám bên cạnh.

Trong điện chỉ còn lại bốn người chúng ta.

Mặc Khâm Nghiêu nói: "Tịch Dao cô nương bây giờ có thể nói thật rồi chứ? Tại sao trẫm lại khó sinh?"

Tịch Dao đáp: "Không phải khó sinh, mà là không thể sinh, hoàn toàn không có khả năng sinh con.”

Nàng lạc giọng, chậm rãi nói: “Thế gian này có một loại chủng tộc, tên là Thạch tộc, Thạch tộc cùng Nhân tộc cũng rất giống nhau, điểm duy nhất khác nhau chính là không có khả năng sinh con, bệ hạ ngài chính là Thạch tộc.”

Ta kinh ngạc.

Nếu chẳng phải bệ hạ là một tảng đá biến thành sao? Khó trách... tính tình mới cứng rắn như vậy.

Mặc Khâm Nghiêu ngẩn ra một lúc lâu, mới hỏi tiếp: "Ý của ngươi là, trẫm là từ khe đá chui ra sao? Thế nên trẫm luôn không tìm được tung tích của cha mẹ ruột."

Tịch Dao giải thích: "Không phải Thạch tộc đều từ khe đá chui ra."

"Có một loại đá gọi là thai thạch, nữ tử ở độ tuổi thích hợp dựa vào thai thạch ngủ một giấc, liền sẽ mang thai, sinh ra đứa con đó là Thạch tộc."

Sắc mặt ta sáng ngời, vội vàng duỗi cổ tay ra cho Tịch Dao: "Tịch Dao cô nương, vậy ngươi giúp bổn cung xem, bổn cung có phải là mang một thạch thai không?"

Tịch Dao cô nương bắt mạch cho ta, một lát sau, nàng mở mắt lắc đầu nói: "U Quý phi, thai ngài mang không phải là thạch thai."

Ta thấp thỏm bất an hỏi: "Vậy sẽ không phải là quỷ thai chứ?"

Tịch Dao cười, nàng phủ nhận: "Tình huống của quý phi nương nương đặc biệt hơn một chút, tuy nhiên không phải là quỷ thai, mà là chân long thiên tử, có long khí che chở, là phúc khí của Mặc quốc."

"Chân long thiên tử? Có long khí che chở? Vậy bổn cung sẽ không phải là bị một con rồng..." Giọng nói của ta càng ngày càng nhỏ.

Trên mặt Mặc Khâm Nghiêu tràn ngập ghen tuông: "Tư U, nàng lén trẫm ngủ với một con rồng sao?"

10.

“Thần thiếp không có." Ta lắc đầu, ta chỉ là tò mò tại sao ta lại mang thai chân long thiên tử.

Tịch Dao nhịn ý cười: "Bệ hạ, thiên tử là rồng, ngài là thiên tử, đứa bé trong bụng quý phi là của ngài, các ngươi cứ yên tâm chờ đứa bé sinh ra thì sẽ thấy, đến lúc đó chắc chắn sẽ thừa hưởng dung mạo của ngài và quý phi."

Ta và Mặc Khâm Nghiêu càng thêm hoang mang.

Không phải nói Mặc Khâm Nghiêu là Thạch tộc, không thể sinh con sao?

Đứa bé trong bụng ta, sao lại biến thành của hắn?

Sắp làm cho bổn cung choáng váng rồi.

"Nếu như thần y nói đứa bé trong bụng quý phi là của trẫm, vậy thì chính là của trẫm." Mặc Khâm Nghiêu bị tẩy não thành công, hắn ban thưởng hậu hĩnh cho Tịch Dao.

Trước khi Tịch Dao đi, từ trong hòm thuốc của nàng lấy ra một cái mồi lửa đưa cho ta: "Sau khi hoàng tử sinh ra, chỉ sợ sẽ còn một kiếp nạn, cái mồi lửa này coi như là bùa hộ mệnh của ta và Tê Nguyệt tặng cho đứa bé trong bụng ngài, quý phi hãy cất kỹ."

Ta lần đầu tiên nghe nói tặng mồi lửa cho trẻ sơ sinh làm bùa hộ mệnh, khó hiểu hỏi: "Không biết mồi lửa có tác dụng gì?"

Tê Nguyệt mỉm cười nói: "Cái mồi lửa này không phải là mồi lửa bình thường, bên trong có thuốc dẫn được làm từ bốn mươi chín loại thảo dược, hơn nữa chim phượng hoàng niết bàn chi hoả chế tác mà thành, có thể trừ tà xua quỷ."

"Đợi hoàng tử sinh ra, nếu gặp nguy hiểm, dùng mồi lửa đốt quần áo của đứa bé, sẽ có thể bảo vệ hoàng tử an toàn vô sự."

"Vậy đa tạ Tịch Dao cô nương và Tê Nguyệt cô nương." Ta gật đầu nhận lấy mồi lửa.

Sau này ta mới biết được, Tịch Dao là một con dược thú, Tê Nguyệt là một con chim phượng hoàng.

Hai người các nàng cùng nhau nghiên cứu chế tạo cái mồi lửa này.

Sau khi tiễn Tịch Dao và Tê Nguyệt đi.

Ta thở dài: "Bệ hạ, hiện giờ thái hậu lấy việc lẫn trộn huyết mạch hoàng tộc ra gây chuyện, ngài định xử lý thế nào?"

Mặc Khâm Nghiêu lại kể cho ta một bí mật trong cung đình: "Tư U, thực ra, trẫm cũng không phải là huyết mạch hoàng tộc, trẫm là do phụ hoàng nhặt được, đặt dưới danh nghĩa mẫu hậu nuôi dưỡng."

Cuối cùng, hắn dặn dò ta: "Ái phi hãy thay trẫm giữ bí mật."

Ta lại một lần nữa bị chấn động, hoàng đế cũng không phải là huyết mạch hoàng thất? Không phải là trùng hợp quá sao?

"Thần thiếp tuân mệnh." Ta ra vẻ bình tĩnh, tò mò hỏi: "Vậy tiên hoàng sao không cùng thái hậu sinh ra con ruột của mình chứ?"

"Phụ hoàng và mẫu hậu cũng không thể sinh con, trước kia trẫm không hiểu tại sao Thái y viện hết sức tận lực chữa trị cũng không trị khỏi, hiện tại trẫm mới hiểu ra, chắc bọn họ cũng là Thạch tộc."

Ồ, Thạch tộc lấy Thạch tộc, sau khi thành thân lại nhặt được một Thạch tộc.

Thật đúng với câu nói, không phải người một nhà, không thể vào cùng một cửa.

Bổn cung thấy, Mặc quốc nên đổi thành Thạch quốc thì đúng hơn.

Mặc Khâm Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như trút bỏ gánh nặng.

"U nhi, giang sơn Mặc quốc có thể tồn tại đến nay đã là một kỳ tích. Nàng có thể có con là một chuyện tốt đối với trẫm, cuối cùng trẫm cũng có thể không cần lo lắng hoàng vị sau này sẽ không có người kế thừa."

Xem ra Mặc Khâm Nghiêu thực sự không quan tâm đứa bé trong bụng ta rốt cuộc là của ai.

Tịch Dao nói tình huống của ta phức tạp hơn một chút, nhưng nàng lại không giải thích rõ ràng, rốt cuộc là phức tạp như thế nào?

Xem ra phải đợi đến ngày đứa bé sinh ra mới biết được câu trả lời. Nhưng có một số người không muốn đứa bé trong bụng ta được sinh ra.

Người đó chính là Lục Hồng Viễn.

Thái hậu dưới gối không con, hoàng vị được truyền cho con nuôi Mặc Khâm Nghiêu.

Lục Hồng Viễn đối với việc này có ý kiến không đồng tình, ông ta có hai trai một gái.

Lúc con trai đầu lòng được sinh ra, ông ta đã từng đề nghị muốn cho con trai mình được tỷ tỷ Lục Phù Lan nhận nuôi.

Tâm tư của ông ta ai cũng biết, đơn giản là muốn để tiên hoàng truyền ngôi cho con trai mình.

Nhưng tiên hoàng lại coi Mặc Khâm Nghiêu được nhặt về như con ruột của mình, mưu đồ của Lục Hồng Viễn tan thành mây khói.

Hôm nay hoàng đế bãi miễn chức vụ của ông ta, làm ông ta lại nảy sinh ý định muốn đoạt quyền soán vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK