• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5.

Lê quốc.

Ta và Mặc Triệt tìm một quán trà trên con đường nhộn nhịp nhất uống trà.

Bọn ta ngồi ở phòng khách trên tầng hai, nhìn ra con đường rộn ràng nhốn nháo.

Có người hô to: "Công chúa đi tuần, nhanh chóng nhường đường!"

Cấm quân hoàng gia đều trật tự chạy đến, gạt người đi đường sang hai bên đường.

Dân chúng bị chặn ở hai bên, nhường một con đường cho công chúa đi qua.

Công chúa trong miệng bọn họ, đúng là Lê Ương. Nữ nhi nông phụ thay thế ta trở thành công chúa Lê quốc kia.

Giờ phút này, nàng trang điểm hoa hoè lộng lẫy, ngồi trên kiệu phất tay cười nhạt với dân chúng.

Đây đâu phải là đi tuần, rõ ràng là ra ngoài khoe khoang một phen.

Ánh mắt Lê Ương nhìn về phía quán trà, lúc không cẩn thận liếc thấy Mặc Triệt, ánh mắt sáng ngời.

“Dừng lại——”

Nàng ra hiệu cho dừng kiệu, lập tức có nô bộc tiến lên quỳ xuống dưới kiệu để làm ghế cho nàng.

Nha hoàn dìu nàng, nàng bước lên ghế người xuống kiệu.

"Bản công chúa muốn đi uống trà, các ngươi ở đây chờ ta." Lê Ương dặn dò xong đám tùy tùng, dẫn theo nha hoàn chạy thẳng lên tầng hai quán trà.

Mặc Triệt rất đẹp trai, ta hoài nghi Lê Ương nhìn trúng Mặc Triệt liền chạy đến chỗ hắn.

Quả nhiên ta đoán không sai, sau khi Lê Ương lên tầng hai, trực tiếp chạy đến chỗ chúng ta.

Nàng nhìn chằm chằm Mặc Triệt, kiêu ngạo nói: "Vị công tử này, bản công chúa khát rồi, có thể mời bản công chúa một chén trà không?"

Mặc Triệt lạnh nhạt từ chối: "Ngượng ngùng rồi, túi tiền không đủ, không mời được."

Sắc mặt Lê Ương đỏ ửng, tìm cho mình một cái cớ xuống thang: "Vậy bản công chúa mời ngươi đi."

Nàng nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm ta, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Từ bao giờ mà nha hoàn cũng có thể ngồi cùng chủ tử uống trà? Ngươi, tránh ra cho bản công chúa!"

Ta nhíu mày: "Ngươi nói ai là nha hoàn?"

Lê Ương sững lại, tức giận nói: "Nói ngươi đó, đồ nha đầu quê mùa cũng dám chống đối bản công chúa?"

Nàng nói xong ra lệnh cho nha hoàn phía sau: "Trúc Nhi, thay bản công chúa đánh nàng một cái thật đau——"

6.

Nha hoàn còn chưa kịp bước tới, Mặc Triệt lập tức đứng lên chắn trước mặt ta: "Công chúa tự trọng."

Thân hình Mặc Triệt cao ráo, tuy còn trẻ nhưng đã toát lên khí chất của một vị đế vương.

Dù sao hắn cũng là người có thể chế phục Quỷ xe.

Trúc Nhi bị chấn động tại chỗ, không dám tiến lên.

Lê Ương vừa tức vừa giận, Mặc Triệt càng bảo vệ ta, nàng càng muốn ganh đua cao thấp với ta.

"Hôm nay bản công chúa nhất định phải dạy dỗ nàng một bài học! Không ai được phép ngăn cản!" Nàng dứt lời, cầm lấy tách trà trên bàn hất về phía ta.

Mặc Triệt đỡ cho ta, nước trà sôi sục đổ hết lên lưng hắn.

Ta nhân cơ hội cầm lấy tách trà khác trên bàn hất về mặt Lê Ương, tốc độ nhanh đến mức ngay cả đám thị vệ sau lưng nàng cũng không kịp phản ứng.

Chờ đám thị vệ phản ứng lại, lập tức rút thanh kiếm bên hông hộ giá.

“Aaaaaa——" Lê Ương thét chói tai, nàng bị nước trà nóng làm cho gương mặt ửng đỏ, lớp trang điểm cũng bị lem luốt, quần áo hoa lệ dính đầy vết trà, trông thật thảm hại.

Nàng được hoàng thất nhận nuôi từ nhỏ, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, quen thói ức hiếp người khác, chưa từng bị người khác ức hiếp bao giờ.

Ly trà nóng này hất vào trên mặt nàng, đối với nàng mà nói là nhục nhã ê chề.

Nàng muốn lập tức giết ta.

Lê Ương quát chói tai ra tiếng: "Bắt chúng lại!"

Mặc Triệt nắm lấy tay ta, đá một phát vào đám thị vệ đang tấn công.

Ta lấy ra một lượng bạc nhỏ từ trong lòng ngực đặt lên bàn thanh toán tiền trà.

Sau đó nhìn Mặc Triệt một cái, từ tầng hai nhảy xuống quán trà, cùng nhau nhảy lên ngựa.

"Gia ——" Mặc Triệt và ta cưỡi ngựa chạy như điên, cấm quân hoàng gia đuổi theo phía sau.

Ta và Mặc Triệt đã quen với cuộc sống ở quỷ ngục, trốn tránh cấm quân hoàng gia đuổi giết quả thực dễ như trở bàn tay.

Bọn ta nhanh chóng bỏ xa cấm quân hoàng gia.

7.

Cấm quân hoàng gia mất dấu bọn ta, Lê Ương nổi giận đùng đùng. Nàng hạ lệnh tăng cường canh gác cổng thành, tuyệt đối không được cho ta và Mặc Triệt ra khỏi thành.

Nàng còn ra lệnh cho cấm quân hoàng gia đi từng nhà trong hoàng thành để tìm kiếm tung tích của bọn ta.

Hoàng thành rộng lớn như vậy, muốn tìm được bọn ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bảng truy nã dán chân dung của ta và Mặc Triệt, ai cung cấp manh mối sẽ được thưởng hậu hĩnh.

Nhưng ta và Mặc Triệt đã sớm dịch dung thành người khác.

Chúng ta nghênh ngang ở trong thành ăn ăn uống uống, nhiều lần suýt chạm mặt cấm quân hoàng gia.

Sau khi Lê Ương hồi cung, trước mặt Lê Tụng và Khương Thư Trần khóc lóc cầu xin bọn họ giúp đỡ.

Hoàng đế hoàng hậu thương nữ nhi, tuyên bố đợi khi tìm được bọn ta liền sẽ chém đầu thị chúng.

Lê Ương thẹn thùng nói: "Phụ hoàng mẫu hậu, cũng không cần vội chém đầu thị chúng bọn họ, thật không dám giấu giếm, nữ nhi nhìn trúng tiểu công tử tuấn tú kia, muốn mời về làm phò mã."

"Còn nữ tử bên cạnh hắn, cũng không cần vội giết, nàng xúc phạm bản công chúa, giết nàng cũng quá hời cho nàng."

"Nữ nhi muốn từ từ tra tấn nàng, được không?"

Hoàng hậu Khương Thư Trần gật đầu: "Được, chỉ cần Ương Nhi vui vẻ, muốn tra tấn nàng thế nào cũng được."

Hoàng đế Lê Tụng lại nói: "Chúng ta chỉ có Ương Nhi là công chúa duy nhất, nếu là muốn kén phò mã, cũng phải xem xét bối cảnh gia thế của đối phương."

Ông ta nói xong hạ lệnh: "Ba ngày nữa, điều tra rõ thân thế của nam tử kia, đồng thời điều tra xem nữ nhân kia có quan hệ gì với hắn."

Thị vệ thống lĩnh lĩnh mệnh: "Vâng."

Hoàng đế ra lệnh một tiếng, lập tức có vô số thám tử đi điều tra thân thế của ta và Mặc Triệt.

Đến chiều ngày thứ ba, thám tử đã nắm được thân phận của Mặc Triệt.

Thị vệ thống lĩnh bẩm báo với hoàng đế hoàng hậu: "Vị nam tử kia tên là Mặc Triệt, là người Mặc quốc, thám tử chúng ta cài vào Mặc quốc báo tin, Thái tử Mặc quốc Mặc Triệt tám năm trước bị Quỷ xe bắt đi, mấy ngày trước từ quỷ ngục trở về."

"Mấy ngày trước hắn từng gửi thư cho Hoàng đế và Hoàng hậu Mặc quốc báo bình an, nói sẽ dẫn theo một nữ tử tên Tuyền Nhi về Lê quốc một chuyến, đợi xử lý xong việc rồi sẽ trở về Mặc quốc."

"Tuyền Nhi trong thư hắn nhắc đến, chính là vị cô nương đi cùng hắn."

Lê Tụng và Khương Thư Trần nghe vậy, khẽ giật mình, lẩm bẩm: "Tuyền Nhi..."

Cái tên này, gợi lại hồi ức mười tám năm trước.

Khương Thư Trần ngạc nhiên nói: "Bệ hạ, mười tám năm trước, nữ nhi Tuyền Nhi chúng ta vừa sinh ra được hai ngày đã bị Quỷ xe cướp đi, bệ hạ nói xem nàng còn có khả năng sống sót không?"

Lê Tụng theo bản năng lắc đầu: "Không thể nào, bị Quỷ xe cướp đi, sao có thể sống sót được? Nói không chừng đã bị Quỷ xe ăn thịt rồi."

Khương Thư Trần không cam lòng, càng nói càng kích động: "Nhưng Thái tử Mặc quốc cũng bị Quỷ xe bắt đi, hắn đã có thể từ quỷ ngục trở về, có khả năng sẽ mang theo Tuyền Nhi cùng trở về."

"Việc này..." Lê Tụng ấp úng.

Hắn và Khương Thư Trần liếc nhau, hai người bàn bạc nói: "Trên người Tuyền Nhi có vết bớt, đợi tìm được nàng, kiểm tra xem là biết liền."

8.

Sau khi xác minh thân phận của Mặc Triệt, hoàng đế nhanh chóng nhận được mật thư do hoàng đế Mặc quốc Mặc Khâm Nghiêu gửi đến.

Trong mật thư viết, mời Lê Tụng tiếp đãi Thái tử Mặc quốc chu đáo, không được phép có bất kỳ sai sót nào.

Ý tứ là: "Nếu thái tử của trẫm ở Lê quốc xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, trẫm đều sẽ tính sổ trên đầu Lê quốc."

Lê quốc và Mặc quốc là nước hữu nghị, Lê quốc tứ phía cường quốc vây bọc, còn phải nương tựa Mặc quốc cùng chống cự ngoại địch, tự nhiên không dám bất kính với thái tử Mặc quốc.

Nói nữa, nếu Mặc quốc thái tử bình an trở về, Mặc quốc và Lê quốc còn phải liên hôn.

Vừa đúng lúc Ương Nhi nhìn trúng Thái tử Mặc quốc, đây không phải trùng hợp sao?

Chỉ là nếu muốn hai nước liên hôn, kế hoạch Ương Nhi kén phò mã chỉ sợ sẽ đổ bể, đối phương là Thái tử Mặc quốc, chỉ có thể gả đi Mặc quốc hòa thân.

Ngày này, ta và Mặc Triệt ở trong quán trà uống trà chiều, cấm quân hoàng gia bao vây quán trà.

Thống lĩnh đối với chúng ta khách sáo nói: "Hoàng đế hoàng hậu ở trong cung thiết lập cung yến, mời hai vị tiến cung một chuyến."

Ta và Mặc Triệt được mời vào hoàng cung Lê quốc.

Tại cung yến.

Lê Tụng và Khương Thư Trần đối với Mặc Triệt rất khách sáo.

Sau khi Lê Ương biết được thân phận thật sự của Mặc Triệt, sự yêu mến đối với hắn lại tăng thêm vài phần.

Nàng nhỏ giọng nói về phía Lê Tụng nũng nịu: "Phụ hoàng, nhi nữ không muốn gả đi Mặc quốc hòa thân, nữ nhi không muốn rời xa ngài và mẫu hậu, không bằng để Mặc Triệt ở rể Lê quốc chúng ta?"

Sắc mặt Lê Tụng cứng ngắc, trong lòng biết lời này của Lê Ương rất không thích hợp: "Ương Nhi, không được nói bậy, hai nước liên hôn chính là đại sự, còn phải bàn bạc kỹ hơn."

“Ồ." Lê Ương bĩu môi, quay sang nịnh nọt Khương Thư Trần.

Lê Tụng nâng chén rượu cố gắng thân thiết với Mặc Triệt: "Triệt Nhi, vị Tuyền Nhi cô nương bên cạnh ngươi là có quan hệ gì với ngươi?"

Mặc Triệt nhìn ta một cái, đáp: "Tuyền Nhi là bạn tri kỉ của ta, cũng là vị hôn thê của ta."

Mặc Triệt nói vậy khiến ta nhớ lại những ngày tháng ta và hắn ở quỷ ngục tương thân tương ái, hắn tìm được đồ ăn lúc nào cũng đưa đến trước mặt ta, dù bản thân đói bụng cũng phải để cho ta ăn no.

Bọn ta qua đêm trong khu rừng đầy sương độc, lúc trời lạnh, hắn đắp áo choàng lên vai ta, ôm ta để sưởi ấm. Tay của ta bị hắn nắm trong lòng bàn tay, mu bàn tay hắn lạnh đến mức phát xanh.

Lúc đó, trái tim của bọn ta rất gần nhau, coi đối phương là chỗ dựa duy nhất của chính mình. Trái tim bọn ta đã sớm trao cho nhau.

Lê Ương nghe thấy Mặc Triệt nói ta là vị hôn thê của hắn, ghen ghét đến mức hai mắt đỏ ngầu.

Nàng mỉa mai: "Chỉ là một nha đầu quê mùa không ra gì, nàng cũng xứng sao?"

Sắc mặt Mặc Triệt lạnh xuống: "Lê Ương, ta không cho phép ngươi nói vị hôn thê của ta như thế."

Lê Ương không cho là đúng: "Mặc Triệt, ngươi và nàng hoàn toàn không có phụ mẫu cho phép, không có lời hứa mai mối, tính là vị hôn thê gì? Chỉ có bản công chúa mới xứng với ngươi, giết nàng đi, bản công chúa sẽ gả cho ngươi!"

Mặt Triệt châm chọc mỉa mai: "Ương công chúa đây là không thể gả đi sao? Vội vàng tự hạ giá trị bản thân như thế?"

"Ngươi..." Sắc mặt Lê Ương lúc đỏ lúc trắng.

Nàng vừa muốn biện minh, Lê Tụng đã cắt ngang lời nàng: "Ương Nhi, đủ rồi. Người tới là khách, chớ có vô lễ!"

Lê Ương bĩu môi, tâm bất cam tình bất nguyện mà nói: "Ồ ồ, nữ nhi biết sai rồi, phụ hoàng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK