• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

14.

Sau khi Quỷ xe rời đi, ngự y đến chữa trị cho các thị vệ bị thương.

Tiểu hoàng tử đã được mặc quần áo mới.

Bà đỡ kia mới vừa tỉnh táo lại, bà dập đầu xin tha: "Bệ hạ tha mạng, nương nương tha mạng, vừa rồi nô tỳ bị trúng tà, nếu không cho dù có một vạn cái lá gan, nô tỳ cũng không dám ôm tiểu hoàng tử đi, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin bệ hạ nương nương khoan hồng."

Lúc nãy bà đỡ bị Quỷ xe khống chế, không phải ý muốn của bà.

Ta và Mặc Khâm Nghiêu tha thứ cho tội lỗi của bà.

Mặc Khâm Nghiêu ra lệnh cho thị vệ thống lĩnh: "Tìm hiểu xem ai đứng sau lưng làm chủ tiếng khóc của trẻ con ở kinh thành."

"Vâng, thuộc hạ sẽ truyền lệnh ngay." Thị vệ thống lĩnh nhận lệnh lui xuống.

Thực ra Mặc Khâm Nghiêu đã đoán được là Lục Hồng Viễn ở sau lưng giở trò quỷ, bây giờ còn cần bằng chứng để chứng minh suy đoán này, đồng thời cũng cần điều tra xem Thái hậu có tham gia hay bày mưu đặt kế cho việc này hay không.

Sau khi giải tán mọi người, ta và Mặc Khâm Nghiêu lúc này mới có thời gian để ngắm nhìn kỹ lưỡng tiểu hoàng tử vừa mới sinh ra.

Đứa bé mới sinh còn chưa lớn, nhưng đã có thể từ ngũ quan nó trông được vài phần giống ta.

Không biết có phải là ảo giác hay không, lại có vài phần giống Mặc Khâm Nghiêu.

Mặc Khâm Nghiêu rất yêu thích đứa bé này, lập tức đặt tên là Mặc Triệt, cũng phong làm Thái tử.

Thái hậu vẫn chưa kịp gặp Triệt nhi, liền đổ bệnh.

Lúc này bà ta đổ bệnh, bệnh cũng thật khéo. Không biết là bị tức giận mà bệnh, hay là bị dọa mà bệnh.

Sáng sớm, dân chúng đều chạy đến chỗ treo bảng để nhận phần thưởng véo khóc trẻ con, nhưng đâu tìm thấy ai?

Kẻ chủ mưu đứng sau lưng biết được kế hoạch thất bại, đã sớm chuồn mất.

Dân chúng lúc này mới nhận ra mình đã bị lừa, điên cuồng mắng chửi.

Người được hoàng đế phái đi điều tra đã tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng, đúng là Lục Hồng Viễn.

15.

Nửa đêm Lục Hồng Viễn kéo gia đình chuẩn bị bỏ trốn, bị cấm quân hoàng gia bắt lại, giam vào ngục.

Hoàng quyền không thể khiêu khích, cho dù Lục gia là dòng tộc thái hậu, lần này đã hoàn toàn chọc giận Mặc Khâm Nghiêu, chỉ có con đường chết.

Lục Hồng Viễn làm kẻ chủ mưu, bị hạ lệnh chém đầu. Trước khi chém đầu, ông ta bị nhốt trong xe chở tù, diễu hành trước công chúng.

Bá tánh biết được chính ông ta tuyên bố treo giải thưởng, làm bá tánh bóp khóc con trẻ, nhưng phần thưởng hứa hẹn một đồng cũng không thu được.

Bá tánh tức giận, đồng loạt mang củ cải và trứng gà từ trong nhà, ném vào xe chở tù của Lục Hồng Viễn.

Một số bá tánh tiếc trứng gà, lại nhặt rất nhiều đá tới thay thế.

Mới đi được nửa đường, Lục Hồng Viễn trong xe chở tù đã bị ném cho đầu đầy máu, trên người hỗn độn một mảnh.

Lục gia bị tịch thu tài sản, những người còn lại bị đày ra biên cương.

Về phần thái hậu, sau khi tỉnh dậy, bà nghe tin Lục Hồng Viễn đang bị áp giải đến pháp trường, Lục gia thất bại.

Bà vội vàng kéo lê thân bệnh, cho cung nữ nâng đỡ đến cầu kiến hoàng đế.

Ngự thư phòng.

Thái hậu cầu xin Mặc Khâm Nghiêu: "Nghiêu nhi, tuy ngươi không phải con ruột của ai gia, nhưng lại hơn hẳn con ruột, cầu ngươi nhìn vào ơn nuôi dưỡng của ai gia bao nhiêu năm qua, tha cho Hồng Viễn không chết, tha cho Lục gia."

Sắc mặt Mặc Khâm Nghiêu ngưng trọng: "Lục Hồng Viễn lần trước xúi giục ngài thiêu chết U quý phi, trẫm đã muốn giết hắn."

"Lần này hắn lại dám trêu chọc bá tánh toàn thành, triệu hồi Quỷ xe, suýt chút nữa cướp đi thái tử, còn làm bị thương vô số thị vệ, hắn chết mười lần cũng không đủ để bình ổn lửa giận của trẫm."

"Về phần Lục gia, mấy năm qua ỷ vào hoàng thân quốc thích, không ít lần chèn ép bá tánh, làm những hoạt động người nhận không ra, trước kia trẫm nể mặt ngài mà không thanh toán Lục gia, lần này đã đến lúc phải thanh toán rồi."

Trước mắt Thái hậu tối sầm, suýt nữa ngất xỉu, được cung nữ đỡ dậy.

Trong lòng bà biết nếu tiếp tục cầu xin cho Lục Hồng Viễn và Lục gia thì cũng vô ích.

Lúc này, điều quan trọng nhất là phải bảo vệ địa vị chính mình.

"Khâm Nghiêu, ngươi oán giận ai gia? Mặc kệ như thế nào, ai gia cũng là mẹ nuôi của ngươi, dù không có công cũng có khổ lao..."

Ánh mắt Mặc Khâm Nghiêu như lửa: "Mẫu hậu, đừng tưởng trẫm không biết, bề ngoài đối xử với trẫm khách sáo, thực ra trong lòng không ít lần muốn phế bỏ trẫm."

"Ngài tuổi cao sức yếu, không thích hợp ở lại trong cung, trẫm sai người đưa ngài đi hành cung dưỡng lão, không có sự cho phép của trẫm, sau này không được phép ra khỏi hành cung nửa bước."

“Khâm Nghiêu, ngươi không được đối xử với mẫu hậu như thế..." Thái hậu mắt tối sầm lại, ngất đi.

Chờ bà tỉnh dậy, đã bị giam lỏng trong hành cung.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bà sẽ sống nốt phần đời còn lại ở hành cung, đừng bao giờ nghĩ đến việc nhúng tay vào chính sự.

16.

Không còn Thái hậu kiềm chế, Mặc Khâm Nghiêu đuổi hết phi tần trong hậu cung, chỉ để lại một mình ta.

Phi tần hậu cung bị đuổi ra ngoài đều được ban thưởng hậu hĩnh, đủ để sống an nhàn cả đời, ra khỏi cung có thể tự do hôn phối.

Ta được sách phong làm Hoàng hậu.

Triệt Nhi dần dần lớn lên, gương mặt càng ngày càng giống Mặc Khâm Nghiêu.

Người ngoài nhìn thấy Thái tử, không ai không âm thầm cảm thán: “Thái tử và bệ hạ quả thực chính giống như một khuôn đúc ra, xem ra chắc chắn là con ruột của bệ hạ rồi.”

Ta và Mặc Khâm Nghiêu đều rất tò mò, sao Triệt nhi có thể giống hắn như vậy?

Nếu nói Triệt nhi và Khâm Nghiêu không có quan hệ huyết thống, thì ngay cả bản thân ta cũng không tin.

Một năm sau, Tịch Dao dẫn theo Tê Nguyệt lần nữa đến Mặc Quốc chữa bệnh.

Ta thay thường phục ra cung đi gặp các nàng.

Sau khi các nàng chữa bệnh xong, chúng ta hẹn gặp nhau ở một quán trà.

“Tịch Dao, Tê Nguyệt, đa tạ các ngươi lần trước đã tặng mồi lửa, mới khiến Triệt nhi tránh được một kiếp, không bị Quỷ xe bắt đi.”

“Không cần khách sáo.” Tịch Dao và Tê Nguyệt đáp.

Mặt Tịch Dao lộ vẻ buồn bã: “Lần trước Quỷ xe không bắt được trẻ con ở Mặc quốc, đã đến Lê quốc bên cạnh, bắt mất tiểu công chúa Lê Tuyền mới sinh của hoàng hậu Lê quốc.”

“A…” Ta kinh ngạc ra tiếng.

Mặc quốc và Lê quốc liền nhau, hai nước là đồng minh.

Vào đời tiên đế đã định sẵn, Mặc quốc và Lê quốc tương lai sẽ liên hôn.

Nếu công chúa Lê quốc không bị Quỷ xe bắt đi, Triệt nhi rất có khả năng sẽ liên hôn với công chúa Lê Tuyền.

Tê Nguyệt tiếp lời: “Sau khi Lê Tuyền bị Quỷ xe bắt đi, Hoàng hậu Lê quốc nhớ con gái da diết, ôm nữ nhi của một gia đình nông phụ vào cung nuôi dưỡng.”

Ta thở dài: “Lẽ ra lúc đó nên bắn chết Quỷ xe đi, để nó không hại người nữa.”

“Thôi nào…” Tịch Dao làm một động tác im lặng.

Ngay sau đó giải thích cho ta: “Ngài nên cảm thấy may mắn lúc đó không ra lệnh bắn chết, nếu không, hiện giờ Mặc quốc sẽ tràn ngập tang thương.”

“Quỷ xe có chín đầu, trừ phi đồng thời bắn thủng cả chín cái đầu nó, nếu chỉ một cái đầu không bị bắn thủng, nó vẫn có thể sống lại.”

“Quỷ xe cực kỳ thù dai, nếu không bắn chết được, nó sẽ phản công, gây ra tổn thất không thể bù đắp được.”

Nghe xong lời của Tịch Dao, ta hỏi lại: "Vậy không có cách nào khác để trị Quỷ xe sao? Ngoài việc bắt cóc công chúa Lê quốc, nó còn bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ nữa?"

"Không biết đếm sao cho xuể." Tịch Dao ý vị thâm trường nhìn ta, "Người có thể hàng phục Quỷ xe, có lẽ đã được sinh ra, chỉ là đang chờ hắn lớn lên mà thôi."

Ta hỏi Tịch Dao: "Là ai?"

Tịch Dao nửa đùa nửa thật: "Có lẽ là Triệt nhi."

Nói xong chuyện này, ta lại hỏi tiếp: "Tịch Dao cô nương, ta còn có một việc muốn hỏi."

"Ngài cứ nói."

Ta nói ra nghi hoặc trong lòng: "Triệt nhi và bệ hạ ngày càng giống nhau, chuyện này là sao?"

Tịch Dao trả lời: "Chuyện này phải kể từ thân thế của ngài, thực ra đáp án đã giấu trong tên của ngài."

Tên của ta là Tư U, từ nhỏ không cha không mẹ, thân thế đến nay vẫn chưa rõ.

Tên Tư U này là do ta tự đặt, hai chữ này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?

Tịch Dao chậm rãi kể: "Ở Đại Hoang có Tư U quốc, tộc nhân Tư U sinh sản theo cách khác với người thường, chỉ cần dùng cảm ứng tinh thần hoặc giao tiếp bằng ánh mắt là có thể sinh ra con cái."

"Ngài là hậu duệ của Tư U quốc, tộc nhân Tư U giỏi điều khiển thú, lúc gặp phải nguy hiểm cực độ, có thể thức tỉnh được khả năng điều khiển thú."

"Ngài ở trong hoàng cung an nhàn vô sự, chưa thức tỉnh được khả năng điều khiển thú cũng là bình thường."

"Nếu sau này có cơ hội, có thể để Triệt nhi ra ngoài phiêu bạt, có lẽ hắn có thể chế ngự được Quỷ xe."

Tịch Dao nói xong, hỏi ta: "Đoạn thời gian ngài mang thai, trong đầu có nghĩ đến việc sinh con không?"

Gương mặt ta đỏ bừng, nhớ lại chuyện trước khi tiến cung.

Ba tháng trước ta biết chính mình sắp phải tiến cung.

Lúc đó ta tình cờ nhìn thấy bức họa đế vương Mặc Khâm Nghiêu của một vị họa sư cung đình.

Lúc đó trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ: [Người này là phu quân tương lai của ta, sau khi tiến cung sẽ trở thành phi tần của hắn, còn sẽ sinh con với hắn...]

Không nghĩ tới một ý nghĩ ảo tưởng lại khiến ta mang thai con của hắn.

Ôi... thế gian rộng lớn, việc lạ gì cũng có.

17.

Năm Triệt nhi mười tuổi, ta mang thai đứa con thứ hai.

Lợi ích của việc mang thai bằng ý niệm là có thể sinh con trai hay con gái tùy ý.

Ta muốn sinh thêm một tiểu công chúa, vì thế liền mang thai một tiểu công chúa.

Ta và Mặc Khâm Nghiêu trước tiên đặt tên cho cô bé là Mặc Tầm.

Ngày sinh, Quỷ xe vẫn chưa bỏ cuộc, lại đến Mặc quốc bắt trẻ.

Nàng nhìn chằm chằm vào hướng hoàng cung Mặc quốc, cười tà nói: "Hahaha, chờ đợi mười năm, cuối cùng cũng có thể rửa mối nhục xưa, tối nay nếu không bắt được huyết mạch hoàng gia Mặc quốc ta thề sẽ không bỏ qua!"

Lần này Quỷ xe đã học khôn, nàng không làm ồn ào, mà là hoá thành bà đỡ, đón tiểu công chúa vừa sinh xong bay ra ngoài cửa sổ.

Triệt nhi chặn đường nàng, khí thế mười phần nói: "Chim yêu lớn mật! Buông muội muội ta xuống, ta đi theo ngươi!"

Quỷ xe nhận ra Triệu nhi, cười lạnh nói: "À, hóa ra là ngươi, mười năm trước không bắt được ngươi, giờ ngươi lại tự đưa mình đến đây."

"Được, lần trước ta đã bắt được một tiểu công chúa ở Lê quốc, đúng lúc cần một tiểu hoàng tử, vậy thì bắt ngươi đi."

Nói xong, quỷ xe đặt tiểu công chúa ở trên cỏ, vác Triệt nhi bay lên giữa không trung.

Mặc Khâm Nghiêu mang theo cung tiễn thủ đuổi theo, đang muốn bắn tên bắn quỷ xe.

Triệt Nhi ở trên không trung hô lớn: "Phụ hoàng, mẫu hậu, đừng lo lắng cho nhi thần, nhi thần đi cứu tiểu công chúa Lê quốc, đồng thời sẽ cho nổ sập hang ổ của Quỷ xe, đợi nhi thần trở về!"

Quỷ xe rất tán thưởng Triệt nhi: "Nhóc con, ngươi còn muốn cho nổ sập hang ổ của ta? Hai mươi năm nay ta đã bắt đi hơn hai trăm đứa trẻ, ngươi là đứa có tiền đồ nhất!"

Triệt nhi bị quỷ xe bắt đi.

Ta ôm tiểu công chúa, khóc đến nỗi không thành tiếng: "Huhu, Triệt Nhi của ta..."

Mặc Khâm Nghiêu sai người đuổi theo Quỷ xe.

Nhưng Quỷ xe ngày đi ba ngàn dặm, người bình thường nào có thể đuổi kịp bước chân của nàng?

Mặc Khâm Nghiêu lau nước mắt cho ta, an ủi ta: "U Nhi, thân thể quan trọng, Triệt nhi là chân long thiên tử, chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành."

Ta nhớ lại lời Tịch Dao từng nói với ta.

Nàng nói: "Tư U tộc am hiểu điều khiển thú, gặp phải nguy hiểm cực độ, sẽ thức tỉnh kỹ năng điều khiển thú."

Nàng còn từng giao phó, nếu có cơ hội, có thể để Triệt nhi đi học hỏi kinh nghiệm.

Chẳng lẽ, Triệt nhi bị Quỷ xe bắt đi, chính là rèn luyện mà trời cao ban cho hắn?

Trong lòng ta lặng lẽ cầu phúc cho Triệt nhi.

Hy vọng Triệt nhi có thể bình an vô sự, sớm ngày thức tỉnh kỹ năng thuần hóa thú, thu phục Quỷ xe, giải cứu những đứa trẻ khác bị bắt đi, từ đó để cho những đứa trẻ ở nhân gian không còn phải lo sợ bị Quỷ xe bắt đi.

Nhiều năm sau đó, ta và Mặc Khâm Nghiêu chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Quỷ xe.

Tám năm sau, Triệt nhi dẫn theo công chúa Lê quốc phá hoại sào huyệt của Quỷ xe, giam cầm Quỷ xe trong vực sâu, thả ra vô số đứa trẻ từng bị nàng bắt đi, cũng đều đã trưởng thành.

Sau khi Triệt nhi bị Quỷ xe bắt đi, đã thức tỉnh kỹ năng thuần hóa thú, hiện tại đã trưởng thành thành một nam tử vạm vỡ.

Triệt nhi trở về từ quỷ ngục, gia đình bốn người chúng ta đoàn tụ, ôm nhau mà khóc.

Tầm nhi thực ngưỡng mộ vị huynh trưởng này của mình, nài nỉ Triệt nhi kể chuyện bị Quỷ xe bắt đi.

Triệt nhi trải qua ở quỷ ngục kinh thiên động địa, ta và Mặc Khâm Nghiêu nghe mà nước mắt chảy ròng, rất xót xa cho hắn.

Triệt nhi lại nói: "Phụ hoàng mẫu hậu, có câu tục ngữ nói rất hay, trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác."

"Hài nhi cảm thấy đoạn trải nghiệm bị Quỷ xe bắt đi này, đúng lúc rèn luyện con, hai người đừng tự trách, đây là sắp đặt tốt nhất."

Ta và Mặc Khâm Nghiêu nhìn nhau cười, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Triệt nhi bình an trở về, sau này chúng ta có thể ngủ một giấc yên ổn.

Lê Tuyền trở về Lê quốc, đúng lúc Lê quốc nội loạn.

Lê Tuyền dẹp loạn, trong biến cố cung đình cứu được phụ hoàng mẫu hậu của nàng.

Nàng công chúa giả Lê Ương năm đó nhận nuôi không may chết thảm trong biển lửa.

Hoàng đế Lê quốc cầm kiếm chỉ vào Lê Tuyền: "Tên yêu quái từ đâu ra, cũng dám giả mạo nữ nhi trẫm?"

Hoàng hậu Lê quốc coi Lê Tuyền như là kẻ thù: "Cứu bổn cung là bổn phận của ngươi, không cứu được Ương nhi, ngươi là tội đồ."

Lê Tuyền bị phụ hoàng mẫu hậu coi như yêu quái chém đầu thị chúng.

Hoàng đế và hoàng hậu Lê quốc thật là càng ngày càng ngu ngốc, vì một nàng công chúa giả, lại giết cả nữ nhi ruột của mình.

Triệt nhi khoác lên mình áo giáp, lao về phía Lê quốc, hắn bỏ lại một câu: "Phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần đi cứu Tuyền Nhi!"

Còn về việc Triệt nhi có cứu được công chúa Lê quốc hay không, Quỷ xe bị giam cầm trong vực sâu có còn thoát ra ngoài làm hại nhân gian hay không?

Đó lại là một câu chuyện khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK