Mục lục
Chiến Thần Phục Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ Tô lắc đầu: “Ai cơ?”

Hồ Diệu Huy nói: “Cậu Lăng. Chỉ có cậu Lăng mới có thể tiến vào tầng 18. Tôi đã ở trong đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải rất nhiều năm rồi, trước giờ vẫn chưa từng đi đến tầng 18. Bây giờ có lẽ bà đã hiểu tại sao Mã Đằng lại dồn toàn lực để ủng hộ cho cậu Lăng rồi chứ”.

Bà cụ Tô chấn động, hai mắt mở to.

Hồ Diệu Huy nói: “Rất nhiều người đều cho rằng cậu Lăng và Mã Đằng là bạn bè thân thiết, vậy nên Mã Đằng mới giúp đỡ cậu Lăng nhiều đến thế. Kỳ thực lại không phải, ở trước mặt cậu Lăng, Mã Đằng chỉ như cậu em nhỏ mà thôi”.

Ầm ầm!

Máu trong người bà cụ Tô đổ dồn lên tim, sắc mặt trở nên tím tái.

Lần này, bà ta hoàn toàn kinh hãi.

Mọi khi, dù bà ta có thoả sức tưởng tượng thế nào thì cũng không thể ngờ nổi địa vị của cậu Lăng lại tối cao đến thế.

Hồ Diệu Huy nói: “Thư ký trưởng Giang Nhược Ly của Công đoàn Trung Hải tiếp xúc gần với Mã Đằng nhất, có lẽ cô ấy cũng biết một phần nguồn gốc thân phận của cậu Lăng. Vậy nên Giang Thanh Hải mới đưa cả gia tộc Giang Thị đến nương nhờ cậu Lăng. Tại đại hội quyền anh, một phó hội trưởng thường vụ như Giang Thanh Hải lại có gan dám công khai đứng ra phản đối gia chủ Tống Bác Văn của nhà họ Tống chính là bởi vì phía sau có cậu Lăng chống lưng. Tống Bác Văn ngang nhiên khai trừ chức vụ phó hội trưởng thường vụ của Giang Thanh Hải ngay tại đại hội, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi lại quyết định này, sau đó còn mời Giang Thanh Hải về giữ chức phó hội trưởng thường vụ như trước. Chuyện này cũng là do cậu Lăng cả đấy”.

Đối với bà cụ Tô mà nói, mỗi một câu nói vừa rồi đều là một lần đả kích.

Hồ Diệu Huy bổ sung: “Lần trước đối đầu với nhà họ Đường, cậu Lăng dùng uy nghiêm của Công đoàn Trung Hải và gia tộc Giang Thị để ép buộc nhà họ Đường ngừng kinh doanh. Mặc dù nhà họ Đường tuyên bố với bên ngoài rằng sẽ giải quyết cậu Lăng này trong vòng bảy ngày. Thế nhưng tôi nói cho bà biết, đừng ôm hy vọng, nếu như nhà họ Tô của bà muốn sống thì lập tức cắt đứt liên hệ với nhà họ Đường. Nhà họ Đường không thể làm đối thủ của cậu Lăng được đâu”.

Bà cụ Tô cực kỳ không cam tâm: “Thế nhưng nhà họ Đường có đại sư Tôn Lộc trấn giữ, đại sư mà ra mặt rồi thì cậu Lăng còn có thể chống cự được hay sao?”

“Tôn Lộc cũng không áp chế nổi cậu Lăng. Trừ phi ba đại sư liên thủ lại thì mới có chút hy vọng. Nhà họ Đường không có năng lực mời được cả ba đại sư cùng ra tay”, Hồ Diệu Huy thở dài nói: “Nhà họ Đường đổi chủ gần như đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Bởi vì mọi người căn bản không thể hiểu hết được sự đáng sợ của cậu Lăng”.

“Bà cụ Tô, tôi với bà quen biết đã nhiều năm, tôi cũng chỉ nói đến vậy thôi”, Hồ Diệu Huy nói xong thì hít sâu vào một hơi.

Tâm trạng của bà cụ Tô đã không còn tốt nữa.

Nếu đổi lại là người khác nói những lời này thì bà cụ Tô sẽ không để trong lòng.

Thế nhưng Hồ Diệu Huy lại là thành viên của đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải, quyền cao chức trọng, mỗi một chữ nói ra đều có trọng lượng nhất định.

Bà cụ Tô không dám xem thường nữa.

Mãi lâu sau bà cụ Tô mới hoàn hồn lại, cung kính nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Hồ đã khuyên bảo”.

Lúc này, Hàn Đông bước vào trong: “Chủ tịch, mọi chuyện đã được nghe ngóng rõ ràng rồi. Là Lăng Khôi dùng chai rượu đập lên đầu Tề Minh. Bây giờ người nhà họ Tề đều đang kéo đến cả rồi”.

Bà cụ Tô chán nản, lạnh lùng nói: “Cái thằng vô dụng Lăng Khôi này, bị nhà họ Tô đá ra khỏi cửa rồi mà vẫn hỗn xược như thế. Đáng bị nhà họ Tề đánh chết”.

Hàn Đông nói: “Không ít người đều bị vạ lây theo rồi, chúng ta có cần qua xem chút không?”

Bà cụ Tô nói: “Vừa hay là tâm trạng tôi không tốt lắm, đi xem trò vui coi như giải toả tâm trạng chút vậy. Tổng giám đốc Hồ, ông có muốn đi cùng không?”

Hồ Diệu Huy vốn dĩ không muốn đi.

Hàn Đông nói một câu: “Tổng giám đốc Hồ, ông vẫn nên đi xem thì hơn, con gái Hồ Tịnh của ông cũng bị liên luỵ vào chuyện này”.

Hồ Diệu Huy rất bất ngờ, vội vàng đi cùng bà cụ Tô tới một góc trong hội trường.

Vô số ông lớn đều đồng loạt túm tụm lại.

Chỉ thấy Tề Minh bị Lăng Khôi đánh đến mức đầu be bét máu, cậu chủ Lãng và cậu chủ Thanh không ngừng dùng khăn giấy lau máu trên đầu cho Tề Minh.

Còn Lăng Khôi lại giống như chẳng xây xát gì, chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ cũ.

“Lăng Khôi, sao cậu lại đánh người vậy?”, Lý Lưu Tô kéo Lăng Khôi lại.

Ban nãy sự việc xảy ra quá đột ngột, Lý Lưu Tô hoàn toàn không ngờ Lăng Khôi lại ra tay điên cuồng đến thế.

Người này là Tề Minh đấy.

Lý Lưu Tô không hiểu gì nhiều về thân phận của Lăng Khôi, chỉ biết rằng Lăng Khôi và đại sư Cổ Dương có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Trong buổi họp lớp lần trước, Lăng Khôi đã mượn uy danh của Lý Mặc và Tề Hành để phế bỏ một cánh tay của Hàn Phá.

Hành động sau đó của Lăng Khôi thì Lý Lưu Tô lại không biết nữa.

Dĩ nhiên cô ấy biết Lăng Khôi là một người có tính cách mạnh mẽ, nhưng cũng không thể ngờ nổi Lăng Khôi lại dám ra tay ở đây.

Đây không phải là buổi họp lớp như khi trước nữa.

Vô số ông lớn đang có mặt ở đây, cậu ta còn đánh Tề Minh chảy cả máu đầu, chuyện này biết phải xử lý thế nào đây?

Thấy Lăng Khôi không nói gì, Lý Lưu Tô vội vàng tiến lên nói ngọt với Tề Minh: “Anh Minh, vừa nãy Lăng Khôi quá kích động, tôi xin nhận lỗi với anh, mong anh đừng tính toán với Lăng Khôi”.

“Bốp”.

Tề Minh giơ tay tát Lý Lưu Tô một bạt tai: “Im mồm, nơi này không có chỗ cho cô lên tiếng”.

Lý Lưu Tô ôm lấy một bên má bị đánh, mãi vẫn không thốt nổi nên lời.

Tề Minh phẫn nộ nói: “Đầu của tôi bị đánh vỡ cả ra rồi, cô còn bảo tôi đừng tính toán với hắn? Cô cho rằng cô là ai? Hội trưởng của Công đoàn Trung Hải à? Tôi nói cho cô biết, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy. Tôi muốn mạng của hắn!”

Một giây trước Tề Minh vẫn là một cậu chủ nhà giàu phong độ ngời ngời, lúc này bị lửa giận bao trùm, hoàn toàn biến thành một tên côn đồ hung hãn.

Lý Lưu Tô ôm lấy một bên má bị đánh sưng tấy, nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, xin lỗi, tôi không biết sự việc sẽ trở nên như vậy, Tề Minh phát điên rồi, cậu mau đi đi”.

Đã tới lúc này rồi, cô ấy vẫn muốn Lăng Khôi thoát khỏi rắc rối.

Lăng Khôi chậm rãi ngồi xuống, khẽ xoa lên gương mặt trắng nõn của Lý Lưu Tô, xoa lên năm dấu ngón tay đỏ ửng trên má cô: “Người sai không phải là tôi, sao tôi lại phải đi chứ? Tôi không những không đi mà còn phải ở lại để bảo vệ cho cô, trút giận cho cô nữa”.

“Bây giờ muốn đi ư? Đã muộn rồi. Bố tao đến rồi đây!”, Tề Minh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lăng Khôi.

Lúc này, hai người Tề Hành và Lý Mặc vội vàng bước vào trong.

Sau lưng Tề Hành còn có hai người phong thái không hề tầm thường.

Một người tầm bảy mươi tuổi, trên người mặc trang phục võ đạo rộng rãi màu xanh, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng tinh thần vẫn dồi dào, hai mắt lấp lánh có thần, giống như một lão tướng quân đã trải qua vô số trận chiến sinh tử trong lịch sử.

Tề Hành lớn giọng nói: “Các vị, chúng ta hãy dành những tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để chào đón đại sư Tôn Lộc”.

Ông cụ tầm bảy mươi mỉm cười sâu xa với mọi người.

Tôn Lộc.

Một trong số năm đại sư của Trung Hải.

Tôn Lộc vừa bước đi vừa mỉm cười, thi thoảng lại quay sang nói chuyện với người đàn ông cao to lực lưỡng bên cạnh, phát ra những tiếng cười lớn, sau khi dừng bước, ánh mắt của Tôn Lộc quét qua một lượt: “Các vị, đây là bạn tốt của tôi, đại sư Diệp Hùng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK