Mục lục
Chiến Thần Phục Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra, Lăng Khôi chính là anh Lăng!

Hóa ra, vẫn luôn là anh, đứng sau lưng âm thầm bảo vệ cho em.

Hóa ra, Lăng Khôi anh mới là thần hộ vệ của Tô Duệ Hân em.

Lăng Khôi, tại sao anh lại ngốc đến vậy? Tại sao không nói cho em biết?

Lăng Khôi, em mắc nợ anh cả cuộc đời này.

Tô Duệ Hân ở trong phòng khóc lóc thảm thiết, tất cả cảm xúc dồn nén đều bộc phát ra, khiến Tô Ba nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tô Duệ Hân là một người rất thông minh, những lời mà Tô Ba vừa nói, đương nhiên là cô tự có phán đoán của riêng mình.

Sở dĩ cô tin tưởng, bởi vì những lời mà Tô Ba nói đều hoàn toàn trùng khớp với rất nhiều điều đáng ngờ cô gặp phải, hoàn toàn có thể giải thích cho nhau.

Chỉ tiếc rằng, bây giờ biết đã quá muộn rồi.

Tô Ba nói: "Trước giờ tôi luôn có một thắc mắc, đến gần đây tôi mới hiểu được, vì sao trước khi lâm chung ông nội lại nhất quyết gả cô cho Lăng Khôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu là ông nội nhìn xa trông rộng. Người mà ông nội không an tâm nhất là cô, chỉ có giao cô cho người như anh Lăng thì ông nội mới có thể an nghỉ nơi suối vàng”.

"Đúng vậy, lúc ông nội còn sống đã đối xử với tôi rất tốt, thường nói với tôi đời này của ông, người mà ông không yên tâm nhất là tôi, ông nội cương quyết can thiệp vào chuyện hôn nhân của tôi. Lúc đầu tôi còn ghét bỏ, đến bây giờ thì tôi cũng mới hiểu ra. Ông nội, Duệ Hân xin lỗi ông”, Tô Duệ Hân không kìm được xúc động: "Lăng Khôi, em hiểu lầm anh rồi, em xin lỗi”.

Nếu có thể lặp lại lời nói này, Tô Duệ Hân hận không thể nói mười nghìn lần.

"Tôi đã nói chuyện này quá muộn, xin lỗi”, Tô Ba áy náy nói: "Đây là chuyện lớn, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, sẽ không nói cho người khác đâu”.

Nói xong, Tô Ba rời đi với khuôn mặt mệt mỏi, u buồn.

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại một mình Tô Duệ Hân cô đơn gục xuống đầu giường bật khóc.

"Lăng Khôi, Lăng Khôi, anh Lăng em xin lỗi. Duệ Hân sao mày lại ngốc đến vậy chứ, mày nên nghĩ tới điều này sớm mới phải, mày thật ngu ngốc”.

Sau đó một khoảng thời gian dài, Tô Duệ Hân cứ nhốt mình trong phòng.

Không muốn gặp bất cứ ai.

Ngay cả Chu Lam mà cô cũng không gặp, Ngô Giai Giai cũng vậy.

Mọi người đều rất lo lắng cho Tô Duệ Hân.

Mãi cho đến một hôm, Tô Duệ Hân ăn mặc chỉnh tề, bước ra khỏi nhà.

Ngô Giai Giai phấn kích xông tới nắm lấy bả vai Tô Duệ Hân: "Duệ Hân, cuối cùng cậu cũng chịu ra ngoài gặp mọi người rồi. Đã mấy ngày nay cậu không ăn gì, đi, mình dẫn cậu đi ăn chút gì nhé”.

"Không cần”, Tô Duệ Hân đẩy Ngô Giai Giai ra, đi đôi giày cao gót vào rồi vội vã xuống nhà. Không lâu sau, chỉ thấy Tô Duệ Hân xách một giỏ rau củ trở về, tự mình xuống bếp nấu ăn.

Tay nghề rất tệ, làm món nào cũng khó ăn, mấy món liền món nào cũng bị cháy.

Đây đều là những món bình thường Lăng Khôi thích nấu.

Đứt tay, bỏng da, cô đều cố nhịn.

Cuối cùng, Tô Duệ Hân một mình ngồi trên bàn ăn, ăn hết mấy món cháy két này.

Chu Lam và Ngô Giai Giai ngồi bên cạnh khuyên ngăn nhưng Tô Duệ Hân chẳng nói chẳng rằng. Bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Duệ Hân ăn ba bát cơm bị cháy.

Vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Thu dọn bát đũa xong, Tô Duệ Hân liền lấy túi xách rồi ra ngoài.

Ngô Giai Giai vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Tới bệnh viện làm việc”.

Tô Duệ Hân bỏ lại câu này rồi đi mất.

Chu Lam muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, đành dặn dò Ngô Giai Giai: "Giai Giai, cháu nhanh đi theo nó. Cô lo rằng nó nhất thời nghĩ quẩn”.

"Cô yên tâm, cháu sẽ theo sát Duệ Hân”.

Ngô Giai Giai vội vàng đuổi theo phía sau.

Sau đó mấy ngày liền, Ngô Giai Giai vẫn luôn ở bên cạnh Tô Duệ Hân. Nhưng từ đầu tới cuối, Tô Duệ Hân vẫn không nói một câu nào, ngoại trừ công việc, những chuyện khác đều không bận tâm, không nghe cũng không hỏi.

Ngô Giai Giai đã nhiều lần ngỏ ý muốn dẫn Tô Duệ Hân tới tham gia mấy bữa tiệc, khu vui chơi, hy vọng có thể khiến Tô Duệ Hân vui vẻ hơn một chút. Nhưng trong lòng Tô Duệ Hân chỉ có công việc, những chuyện khác cô đều từ chối.

Ngô Giai Giai cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể ngày đêm ở bên cạnh cô.

Cho đến hôm nay, Trương Lộ đón sinh nhật.

Tô Duệ Hân cũng đã chịu đi.

Nơi tổ chức rất náo nhiệt.

Chu Bình chủ động tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho Trương Lộ, mời tới rất nhiều người nổi tiếng của Học viện Hý kịch Trung Hải. Hồ Tịnh và Dương Nguyệt cũng tham gia.

Vốn dĩ Chu Bình là chủ nhiệm khoa Biểu diễn của Học viện Hý kịch Trung Hải, tương lai còn muốn thăng lên làm phó viện trưởng, sức ảnh hưởng trong Học viện Hý kịch Trung Hải vô cùng lớn. Vì vậy, bữa tiệc sinh nhật lần này tổ chức vô cùng hoành tráng, có tới ba bốn trăm người tham gia.

Trương Lộ lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, khoác trên người một bộ váy dạ hội màu hồng, làm nổi bật dáng người thon thả mỹ lệ, xinh đẹp động lòng người.

Trương Lộ lôi kéo Tô Duệ Hân lên sân khấu, cùng nhau hát một bài.

Dường như tâm trạng của Tô Duệ Hân đã tốt hơn một chút.

Trong bữa tiệc, Trương Lộ kéo theo Tô Duệ Hân ngồi ở bàn tiệc đầu tiên, lần lượt mời rượu mọi người.

Trương Lộ nói với Tô Duệ Hân: "Duệ Hân, để mình giới thiệu với cậu. Người đàn ông của mình - Chu Bình thì không cần nói nhiều nữa, vị này là Tần Sảng, chủ tịch của Học viện Hý kịch Trung Hải. Thời gian gần đây, sản nghiệp của thành phố Trung Hải đều bị Tần Sảng thu mua lại đó”.

Trương Lộ một hơi giới thiệu được không ít người, nhưng trọng điểm thì chắc chắn là người tên Tần Sảng này.

Tô Duệ Hân cũng liếc nhìn Tần Sảng một cái, chỉ thấy một người trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, cơ thể cường tráng, giữa hai đầu lông mày sắc bén như dao.

Lời nói bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người thường.

Lúc này Tần Sảng cũng liếc nhìn Tô Duệ Hân, lập tức bị cô hớp hồn, trong ánh mắt tràn đầy sự kích động của kẻ đi săn khi nhìn thấy con mồi.

Trương Lộ cười nói: "Cậu chủ Tần, đây là bạn thân của tôi, Tô Duệ Hân là tổng giám đốc của bệnh viện Bình An, nổi tiếng là nữ tổng giám đốc xinh đẹp. Bây giờ cậu ấy vẫn độc thân, anh nhất định phải uống với cậu ấy thêm vài ly đó”.

"Duệ Hân, Tần Sảng là cậu ấm nhà họ Tần, tuổi trẻ tài cao. Bố của anh ấy cũng có địa vị rất cao trong nhà họ Tần. Lần này ra tay vô cùng hào phóng, mua luôn cả Học viện Hý kịch Trung Hải. Tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở”, Trương Lộ cố ý làm mối cho hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK