Mục lục
Chiến Thần Phục Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ba năm một lần có quy mô lớn nhỏ không cố định.

Quy mô trước đây khoảng ba bốn trăm người.

Lần này đạt đến con số kỷ lục là năm trăm mười hai người.

Có thể coi là một sự kiện cực kỳ quan trọng.

Trên bục cao, bốn vị giám khảo cùng ngồi uống trà và chuyện trò vui vẻ.

Tuy nhiên, trong đó chỉ có Hướng Văn Địch và đạo sĩ Phổ Lâm là nhiều lời hơn cả. Bắc Đường Mặc của Tứ Phương Quán và Tiêu Lâm của Bách Gia Quyền đều là những người trầm lặng ít nói, cùng lắm cũng chỉ thỉnh thoảng tùy tiện nói đôi câu đồng tình kiểu như: “Ừ, phải, đúng vậy”.

Hướng Văn Địch nói: “Đạo sĩ Phổ Lâm, nhiều năm trở lại đây, không có nhiều người có cơ hội được xem những cuốn sách quý về võ thuật cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên phải không?”

Đạo sĩ Phổ Lâm nói: “Tất nhiên là không nhiều. Nếu không phải là quán quân của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn thì đều không có cơ hội được xem. Lần này, là nhờ đạo sĩ Trung Nguyên hiển linh nên nên người đạt giải quán quân mới được ban cho đặc quyền này”.

Hướng Văn Địch tỏ ra ngưỡng mộ, hắn nói: “Đạo sĩ Trung Nguyên là người sáng lập ra võ thuật Trung Hải, cũng là vị tông sư đầu tiên của võ thuật Trung Hải. Ông ấy được coi là tổ tiên sáng lập của tất cả các nhân sĩ võ thuật Trung Hải chúng ta. Bí kíp võ thuật cả đời của ông ấy thật sự vô cùng quý giá. Nếu có cơ hội được xem tận mắt thì sẽ có lợi ích to lớn đối với việc đột phá lên tông sư võ thuật. Môn chủ của Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền đều từng có vinh dự được xem tận mắt những cuốn sách bí kíp võ thuật cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên. Sư phụ tôi đột phá lên tông sư võ thuật cũng có liên quan rất lớn đến điều này”.

Đạo sĩ Phổ Lâm nói: “Đúng vậy. Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán được sáng lập bởi hai đồ đệ xuất sắc của cụ tổ Trung Nguyên. Bản lĩnh cao cường của cụ tổ quả thật là phi thường”.

Hướng Văn Địch nói: “Lần này, không biết là tài năng trẻ nào có may mắn giành được giải quán quân”.

Bắc Đường Mặc nói: “Tất nhiên là Cung Lạc Hà của Tứ Phương Quán của tôi rồi”.

Tiêu Lâm nói “Nói bậy. Mặc dù Cung Lạc Hà rất xuất sắc, nhưng vẫn còn kém xa so với Lý Đồng Sơn của Bách Gia Quyền chúng tôi. Người có thể giành giải quán quân chắc chắn chỉ có thể là Lý Đồng Sơn”.

Hướng Văn Địch tỏ ra khó chịu: “Diệp Hiểu của phủ Vân Phong chúng tôi là một thiên tài trẻ tuổi với rất nhiều thành tích tập luyện. Người đạt giải quán quân lần này nhất định là cậu ấy”.

Ba người đều tranh luận không dứt.

Đạo sĩ Phổ Lâm khẽ mỉm cười: “Các vị thật sự quá hiếu thắng. Vậy thì bần đạo đây sẽ lau mắt mà chờ xem”.



Lăng Khôi còn lâu mới phải thi đấu nên anh quyết định đưa Huyết Vũ đến sàn đấu của Diệp Tử Khanh.

Đối thủ của Diệp Tử Khanh thật sự rất tầm thường, chưa tới mười chiêu mà hắn đã bị Diệp Tử Khanh đánh rớt khỏi sàn đấu.

Diệp Tử Khanh bước ra khỏi sàn đấu giữa rất nhiều những lời tán dương.

“Lăng Khôi, anh thấy vừa rồi biểu hiện của tôi thế nào?”, Diệp Tử Khanh tỏ ra rất đắc ý.

Lăng Khôi bật cười: “Không tệ lắm”.

“Ha ha, sắp đến lượt anh rồi. Đối thủ của anh là Tần Hổ, nếu anh không thắng được thì cứ nhận thua, như vậy mới có thể sống sót”, Diệp Tử Khanh tốt bụng nhắc nhở.

Sắp đến lượt Lăng Khôi thi đấu.

Lăng Khôi liếc nhìn Diệp Tử Khanh: “Cô cho rằng tôi không phải là đối thủ của Tần Hổ sao?”

“Đúng vậy, lẽ nào tôi nói sai ư?”, Diệp Tử Khanh nói: “Hay là, những gì tôi nói quá chân thật và tàn nhẫn, nên anh khó mà chấp nhận được?”

Lăng Khôi mỉm cười và duỗi ra một ngón tay: “Đối phó với hắn, tôi chỉ cần một đấm là đủ. Cô có tin không?”

Diệp Tử Khanh lắc đầu: “Tôi không tin, nếu anh có thể đánh bại Tần Hổ chỉ với một đấm, tôi sẽ gọi anh là bố”.

“Vậy cô hãy chuẩn bị đi”, Lăng Khôi nói xong rồi từ từ bước lên sàn đấu.

Lúc này Tần Hổ nhìn thấy Lăng Khôi bước lên thì bắt đầu tỏ vẻ vênh váo đắc ý: “Nhóc con, tao còn tưởng là mày sẽ làm một con rùa rụt đầu mà nhận thua chứ, không ngờ mày cũng rất có khí phách, dám lên đây để đấu tay đôi với tao, dũng cảm lắm”.

“Từ nhỏ tao đã học võ ở nhà họ Tần, năm mười tuổi tao đã có thể đánh bại một người đàn ông trưởng thành. Năm mười sáu tuổi tao đã đột phá lên ngoại kình đỉnh cao. Tần Thiếu Long đấu với tao nhiều nhất cũng không đỡ nổi một chiêu. Mày chẳng qua cũng chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Tô, nhờ bám váy đàn bà mà sống đến ngày hôm nay. Mày lấy tư cách gì mà đấu với tao chứ?”

“Bây giờ mày không khác gì một con chó, lát nữa tao sẽ đánh cho mày nhặt răng không kịp… A!”

Tần Hổ còn chưa nói xong đã bị Lăng Khôi đấm một cú bay ra xa.

Hắn bị đánh văng khỏi sàn đấu, khiến bụi tung mù mịt trên mặt đất.

Bất tỉnh nhân sự.

Một đấm đánh ngất xỉu!

Xì!

Vô số khán giả xung quanh đều sững sờ.

Không phải Tần Hổ là cao thủ đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao sao?

Hắn vậy mà lại bị đánh ngất xỉu chỉ bằng một cú đấm?

Điều này…

“Mày đúng là nhiều lời vô ích! Tao nghe mà phát chán”, Lăng Khôi nói xong rồi chậm rãi bước xuống. Lúc này trọng tài đã công bố chiến thắng thuộc về Lăng Khôi.

Quay lại bên cạnh Diệp Tử Khanh, Lăng Khôi mỉm cười: “Cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Khanh trở nên đỏ bừng, ấp a ấp úng một hồi lâu vẫn không nói nên lời: “Có thể, có thể khoan dung cho tôi được không? Lúc nãy tôi... thật ra chỉ buột miệng nói chơi mà thôi”.

Lăng Khôi nói: “Con người tôi ấy à, bề ngoài trông tương đối hiền lành, nhưng cũng rất nghiêm túc. Cô không gọi cũng không sao, dù sao thì người mất mặt cũng không phải là tôi”.

“Bố, bố…” Diệp Tử Khanh nói xong thì cả mặt lẫn cổ đều đỏ bừng, cô ta chỉ muốn tìm một khe nứt ở dưới đất để chui vào.

“Cô nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy”, Lăng Khôi cố ý nói lớn.

“Bố!”, Diệp Tử Khanh gào lên, sau đó thì giậm chân tức giận bỏ đi.

Lăng Khôi bật cười.

Huyết Vũ thở dài: “Anh Lăng, tại sao anh lại đi trêu chọc cô gái nhỏ nhà người ta vậy chứ. Như thế sẽ khiến những người khác thêm thù ghét, khó tránh khỏi thêm nhiều chuyện thị phi”.

Huyết Vũ nói không sai.

Bố của Diệp Tử Khanh là ai chứ?

Diệp Vân Phong - Trung Hải Vương.

Kết quả là anh đã bắt Diệp Tử Khanh gọi Lăng Khôi anh là bố? Hơn nữa còn ở ngay trước mặt đông người như vậy.

Anh làm như vậy chẳng phải là đang tát vào mặt Diệp Vân Phong sao?

Diệp Vân Phong có thể tha cho anh không?

Không thể nào.

Người ta chắc chắn sẽ kiếm chuyện với anh.

Lăng Khôi nói: “Thị phi càng nhiều thì cơ hội cũng càng nhiều”.

Huyết Vũ không nói gì thêm.

Xung quanh có vô số sàn đấu và các cuộc thi vẫn đang diễn ra. Mọi người đến rồi đi. Lăng Khôi cảm thấy thật vô vị, anh đi rất nhiều vòng xung quanh quảng trường bát quái.

Vốn dĩ anh muốn đi xem biểu hiện của những thiên tài khác.

Kết quả là Lăng Khôi đã phải thất vọng.

Anh không thấy người nào quá xuất sắc.

“Huyết Vũ, cô nói xem những quái vật mà trước đây Diệp Tử Khanh từng nhắc tới đã đến hay chưa?”, Lăng Khôi hỏi.

Huyết Vũ nói: “Hình như vẫn chưa đến, Diệp Hiểu, Lý Đồng Sơn và Cung Lạc Hà đều không phải người thường, bọn họ có phong thái nổi bật như vậy, nếu xuất hiện trên sàn đấu chắc chắn sẽ gây xôn xao. Nhưng bây giờ, bầu không khí xung quanh vẫn rất bình thường”.

Lăng Khôi càng thêm thất vọng.

Quảng trường bát quái khổng lồ được chia thành sáu mươi tư phần nhỏ, có thể chứa sáu mươi tư nhóm thi đấu cùng một lúc.

Tổng cộng có năm trăm mười hai người dự thi, được chia thành hai trăm năm mươi sáu nhóm. Mỗi sàn đấu lần lượt có bốn vòng đấu liên tiếp, cuối cùng mới kết thúc vòng thi đầu tiên, chọn ra hai trăm năm mươi sáu người lọt vào vòng tiếp theo.

Khoảng một giờ sau.

Danh sách được mở ra, Lăng Khôi hiển nhiên có tên trong danh sách.

Bốc thăm lần hai…



Trận đấu diễn ra rất nhanh, có bác sĩ chuyên môn túc trực tại hiện trường. Nếu có người vì bị thương nặng trên sàn đấu mà không thể tham gia trận đấu tiếp theo thì coi như từ bỏ quyền thi đấu.

Bảo vệ bản thân cũng là một phần quan trọng trong thi đấu.

Lăng Khôi lọt vào top mười sáu một cách suôn sẻ.

Lúc này trời đã tối.

Cuộc thi đấu tạm dừng, các thí sinh nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ tiếp tục.

Mọi người ai về nhà nấy.

Một vài người thuộc những gia tộc giàu có có thể ở lại trong đạo quán dưới chân núi. Một số cường giả cao cấp dựa vào thế lực ba bên có thể nghỉ ngơi trong ba tòa kiến trúc trên khoảng đất bằng phẳng trên đỉnh núi.

Về lý mà nói, Lăng Khôi được nhà họ Tần mời đến và lọt vào top mười sáu, thậm chí còn là nhân vật kiệt xuất của phủ Vân Phong.

Phải biết rằng, các thí sinh tham gia thi đấu dưới danh nghĩa của phủ Vân Phong lần này, tổng cộng chỉ có ba người lọt vào top mười sáu, gồm Diệp Hiểu, Diệp Tử Thanh và Lăng Khôi.

Lăng Khôi có biểu hiện nổi bật như vậy, đáng ra phủ Vân Phong nên sắp xếp chỗ ở tại đây và đối xử lễ độ với anh mới phải.

Nhưng Hướng Văn Địch và Tần Phong hoàn toàn không thèm liếc nhìn Lăng Khôi.

Nói một cách chính xác, đây rõ ràng là mượn việc công để trả thù riêng.

Lăng Khôi đành phải đưa Huyết Vũ xuống núi.

“Anh Lăng, xin đừng bước”, một giọng nói truyền đến.

Anh nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng xinh đẹp thướt tha bước đến.

Lăng Khôi không khỏi liếc nhìn thân hình xinh đẹp của cô gái này: “Người đẹp, có chuyện gì sao?”

Cô gái nói: “Chủ nhân nhà chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng ở cao cấp cho anh. Mời anh vào nghỉ ngơi”.

Lăng Khôi hơi suy nghĩ.

Phong cách ăn mặc và trang điểm của cô gái này rất khác so với phong cách của phủ Vân Phong. Chiếc váy dài mà cô ta đang mặc là kiểu trang phục cổ điển, nên chắc chắn cô ta không phải là người của phủ Vân Phong.

Hơn nữa, Hướng Văn Địch của phủ Vân Phong và Tần Phong đều coi thường anh, bọn họ chỉ muốn băm xác anh ra, thì sao có thể sai người chuẩn bị phòng cho anh được chứ?

Vậy thì chỉ còn lại Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK