Mục lục
Chiến Thần Phục Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đây bà cụ Tư đã từng đại diện cho Bách Gia Quyền tới chiêu mộ Lăng Khôi. Kết quả Lăng Khôi không trả lời, đó cũng giống như là lời từ chối.

Giờ anh đoán người này là đại diện của Tứ Phương Quán.

“Chủ nhân của cô là Bắc Đường Mặc đúng không?”, Lăng Khôi đi thẳng vào vấn đề.

Cô gái trẻ rất ngạc nhiên.

Người này thông minh quá.

Vừa nhìn đã có thể xác định được thân phận của mình?

Không những đoán ra mình là người của Tứ Phương Quán mà ngay cả chủ nhân cũng đoán ra được nốt.

Trí tuệ quá mức hơn người.

Thật ra chuyện này rất đơn giản, nếu như Lăng Khôi đã đoán ra được người đẹp này đại diện cho Tứ Phương Quán thì người muốn mời mình chỉ có Bắc Đường Mặc mà thôi, Cung Lạc Hà tuổi trẻ tài cao, một người phụ nữ cao ngạo như vậy không thể làm chuyện như này.

“Đúng”, cô gái trẻ cũng không giấu giếm.

“Vậy đi thôi, vừa hay tôi cũng không muốn xuống núi”, Lăng Khôi xoay người bước đi.

Cô gái trẻ dẫn Lăng Khôi bước vào toà nhà của Tứ Phương Quán, sau đó sắp xếp cho Lăng Khôi một căn phòng cao cấp bên trong.

“Nếu như anh có yêu cầu gì thì cứ lên tiếng bất cứ lúc nào. Tôi ở ngay ngoài cửa”, cô gái trẻ biết điều rời đi.

Huyết Vũ nói: “Lần này ngay cả phòng ở mà phủ Vân Phong cũng không chuẩn bị cho anh, quá đáng quá rồi đấy”.

Lăng Khôi nói: “Nằm trong dự liệu của tôi cả, Tần Phong và Hướng Văn Địch của phủ Vân Phong đều là những người cao ngạo, cho rằng tôi chỉ là một tên rác rưởi chỉ biết ăn bám, không xứng để đến những nơi tao nhã. Trong lòng bọn họ đều không coi tôi ra gì”.

Huyết Vũ nói: “Rồi bọn họ cũng sẽ phát hiện ra đó là một tổn thất lớn của mình”.



Ngày hôm sau.

Bốn trọng tài tuyên bố tiếp tục thi đấu.

Lăng Khôi thuận lợi tiến vào top tám.

Chỉ cần dùng một đấm.

Từ đầu tới cuối, mỗi lần Lăng Khôi lên sàn đấu cũng chỉ tung ra đúng một cú đấm. Kết quả đối phương đều bị đánh bay ra xa, hoặc là nôn ra máu, hoặc là hôn mê bất tỉnh.

Đến vòng tứ kết.

Tám cao thủ trẻ tuổi cùng bước lên trên sàn đấu, nhận được vô số tiếng cổ vũ và tán thưởng của mọi người xung quanh.

Lăng Khôi đứng trong số đó, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt điềm nhiên.

Lăng Khôi chẳng có gì bất ngờ về kết quả này.

Ánh mắt anh nhìn về phía Cung Lạc Hà không rời đi.

Cô ta khoác trên người bộ váy dài màu tím, đúng là yểu điệu thướt tha, dung mạo xinh đẹp có một không hai.

Càng nhìn càng cảm thấy đẹp.

Diệp Hiểu, Cung Lạc Hà, Lý Đồng Sơn, Lăng Khôi, Hoa Thanh và ba người nữa.

Diệp Tử Khanh lại kém may mắn chỉ nằm trong top mười sáu.

Đạo sĩ Phổ Lâm từ tốn đứng ra phía trước: “Chúc mừng mọi người lọt vào vòng tứ kết của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn lần này. Theo như những gì đã tuyên bố từ trước, tám người các bạn có thể tuỳ ý bái sư trong ba thế lực. Nếu như các bạn đã có nơi mình mong muốn thì có thể bái sư luôn bây giờ. Đương nhiên các bạn cũng có thể lựa chọn tiếp tục tham gia thi đấu”.

Lời này hơi giả dối rồi nhỉ.

Có tới bốn trong số tám người là đệ tử của ba thế lực lớn kia. Bọn họ cần gì bái sư nữa chứ?

Có điều một vị khách đơn lẻ như Lăng Khôi vẫn rất coi trọng cơ hội như vậy.

Lúc này, Tần Phong nói: “Lăng Khôi, bây giờ cậu đã lọt vào vòng tứ kết rồi, theo như quy định thì có thể bái sư ở phủ Vân Phong chúng tôi để học kỹ năng võ thuật”.

Tần Phong nói lời này ra nhưng trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Một đứa nhãi ranh lại có thể lọt vào top tám?

Lăng Khôi cậu may mắn quá rồi nhỉ?

Đúng vậy, đến bây giờ Tần Phong vẫn cảm thấy Lăng Khôi chỉ dựa vào may mắn mà thôi.

Lăng Khôi cậu mà cũng xứng vào vòng tứ kết ư?

Chỉ là nơi này nhiều người nên Tần Phong cũng không tiện nói gì quá khó nghe.

“Không cần đâu. Tôi vẫn chọn tiếp tục thi đấu”, Lăng Khôi gạt bỏ thẳng thừng.

Tần Phong lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, cậu phải nghĩ cho kỹ vào, cậu không thể chiến thắng bất cứ ai trong số những người cậu phải đối mặt tiếp theo đây, còn có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng nữa. Nếu như bây giờ cậu từ bỏ thì vẫn còn có cơ hội để gia nhập phủ Vân Phong, thậm chí tôi còn có thể nhận cậu làm học trò. Nếu như tiếp theo đây cậu bại trận thì giá trị không còn lớn như vậy nữa đâu”.

“Tai của ông bị điếc hả? Tôi nói là tôi muốn tiếp tục thi đấu”, Lăng Khôi chẳng còn muốn nhìn Tần Phong thêm nữa.

“Được rồi, tự cậu muốn tìm đến cái chết thì tuỳ cậu thôi. Phủ Vân Phong tôi đã tận tình tận nghĩa với cậu rồi”, lúc này Tần Phong vẫn không quên làm ra dáng vẻ vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Đạo sĩ Phổ Lâm nói: “Được, nếu như cả tám tuyển thủ của vòng tứ kết đều muốn tiếp tục thi đấu, vậy thì chúng ta bốc thăm thôi”.

Bắt đầu bốc thăm.

Đối thủ mà Lăng Khôi bốc trúng là Hoa Thanh.

Hoa Thanh là ai?

Đệ tử xuất sắc của đạo sĩ Phổ Lâm.

Ngoại kình đỉnh cao, được bên ngoài nhận định là một trong những ứng cử viên sáng giá để tranh đấu vị trí cao nhất.

Bước lên võ đài, Lăng Khôi nhìn người thanh niên trước mắt.

Hoa Thanh vẫy cây phất trần trong tay, lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, năm ba tuổi tôi đã bắt đầu luyện võ rồi, mười tám tuổi đã đạt cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, trước năm ba mươi tuổi tôi nhất định sẽ trở thành tông sư võ thuật. Bản tính tôi rất nhân từ, tôn thờ đạo pháp, không nỡ sát sinh. Cậu nhận thua đi, tôi sẽ không làm cậu bị thương. Như vậy cũng coi như giữ lại thể diện cho cậu”.

“Ý của anh là tiếp theo không phải muốn đấu võ với tôi mà là muốn giết tôi sao?”, Lăng Khôi tỏ vẻ thú vị, không hề lo lắng hay căng thẳng.

“Không sai, những người lọt vào vòng tứ kết đều là những người rất xuất sắc, đối với tôi mà nói, những trận đấu mà tôi sắp phải trải qua đều là trận đấu sinh tử”, Hoa Thanh rất kiêu ngạo.

“Nói xong mấy lời vớ vẩn rồi thì bắt đầu thôi”, Lăng Khôi chậm rãi giơ tay phải lên: “Nếu như anh có thể đỡ được một đòn của tôi thì cứ việc lấy đầu tôi xuống”.

“Ngạo mạn!”, Hoa Thanh vừa nói dứt lời thì đột nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm cực lớn đổ ập xuống.

Cú đấm của Lăng Khôi lao đến giống như một mũi tên rời khỏi cánh cung.

Hoa Thanh vô thức muốn trốn chạy, thế nhưng không kịp nữa rồi.

Chỉ có thể đối kháng.

Sau khi cân nhắc trong thời gian ngắn, Hoa Thanh quyết định chống cự, hắn tự tin rằng dựa vào sự tu luyện nhiều năm của bản thân thì đối kháng một đòn của Lăng Khôi hoàn toàn không thành vấn đề.

Tới lúc đó, để xem Lăng Khôi có dám thực hiện cam kết, dâng đầu cho mình hay không?

Nhưng Hoa Thanh nghĩ nhiều rồi.

Lúc cú đấm của Lăng Khôi giáng xuống, hắn cảm nhận được rất rõ bản thân như đang đối diện với một dãy núi lớn, một thế lực ma quỷ.

Lực đấm càn quét, phá vỡ hết tất cả.

“Bốp!”

Hoa Thanh nôn ra máu rồi bay thẳng xuống dưới sàn đấu, ngất xỉu ngay trước mắt mọi người.

Tất cả đều im phăng phắc!

Đạo sĩ Phổ Lâm đứng bật dậy từ vị trí của mình, nói: “Chuyện này… sao có thể chứ? Hoa Thanh là thiên tài do đạo quán Tích Sơn tôi bồi dưỡng, là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị cao nhất mà. Sao có thể bị đánh ngất chỉ với một cú đấm cơ chứ?”

Tần Phong, Hướng Văn Địch, Bắc Đường Mặc và Tiêu Lâm đều cảm thấy kinh ngạc.

Thế này cũng quá doạ người rồi nhỉ.

Đặc biệt là hai người Tần Phong và Hướng Văn Địch, đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hết sức phức tạp.

Chẳng mấy chốc chỉ còn lại top bốn.

Diệp Hiểu, Cung Lạc Hà, Lăng Khôi và Lý Đồng Sơn.

Mãi một lúc lâu sau, đạo sĩ Phổ Lâm mới hoàn hồn trở lại, đột nhiên nhớ ra mình là một trọng tài nên hô to: “Chúc mừng bốn bạn trẻ đã lọt vào vòng bán kết. Bốn người có thể bái các tông sư võ thuật làm thầy, là nhân tài kiệt xuất trong tương lai của giới võ thuật Trung Hải. Mấy người có thể lựa chọn ngừng thi đấu với danh tiếng thành tích bất bại, cũng có thể tiếp tục lựa chọn thi đấu để tranh giành vị trí cao nhất, để được xem cuốn sách cổ bí kíp võ thuật của đạo sĩ Trung Nguyên”.

“Tôi tiếp tục!”

Bốn người cùng đồng thanh lên tiếng.

Phổ Lâm nói: “Được, rất tốt. Vậy thì bắt đầu bốc thăm thôi. Hôm nay sẽ là trận quyết đấu cuối cùng, ngày mai là trận chiến tranh giành vị trí quán quân. Tới lúc đó chưởng môn của ba thế lực sẽ đích thân tới đây giám sát và đánh giá”.

Mấy đạo sĩ đưa bốn viên bi lên chuẩn bị bốc thăm.

Lăng Khôi không bước lên bốc thăm mà nói: “Đợi đã”.

Lúc này Tần Phong đột nhiên bật cười, nói: “Ranh con, cuối cùng cậu cũng nhận ra bản thân không có khả năng lọt vào top hai nên muốn nhận thua rồi sao?”

Lăng Khôi ngẩng đầu lên, nhìn Tần Phong nói: “Gia chủ Tần, ông đừng vui mừng sớm như vậy, nghe tôi nói xong đã”.

“Kể từ lúc bắt đầu khi tôi nhận được giấy mời từ ông, tôi đã biết ông sắp đặt cho tôi một cái bẫy. Tôi biết ông muốn dựa vào cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn để giết tôi. Sắp xếp cho tôi đấu với Tần Hổ ở vòng đầu tiên là bởi muốn mượn tay Tần Hổ để giết tôi. Có điều ông tính sai rồi, đối thủ mà ông sắp xếp cho tôi mấy vòng vừa qua đều là những kẻ vô cùng hung ác nhưng chẳng thể giết nổi tôi”.

“Nếu như ông muốn loại trừ tôi đến vậy thì tôi cứ dứt khoát chọn cho nhanh, đỡ phải lãng phí thời gian”, Lăng Khôi nhìn Phổ Lâm, nói: “Đạo sĩ Phổ Lâm, dựa theo quy tắc của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, khi vào được top bốn thì tuyển thủ có thể tuỳ ý lựa chọn một người làm đối thủ, chỉ cần hai bên cùng đồng ý có đúng không?”

Phổ Lâm nói: “Không sai”.

“Tần Phong, ông muốn chơi tôi, con át chủ bài trong tay ông chẳng qua chỉ là Diệp Hiểu – người đứng đầu trong thế hệ trẻ của phủ Vân Phong. Ông cho rằng cậu ta nhất định có thể giết chết tôi. Vậy thì tôi cho ông được như ý nguyện”, Lăng Khôi chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào Diệp Hiểu: “Đổi thủ tiếp theo, tôi chọn Diệp Hiểu. Diệp Hiểu, cậu dám ứng chiến không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK