Ngón tay mảnh khảnh của Sở Lăng Thường bị hơi thở của Hách Liên Ngự Thuấn hơ đến nóng rực, tiếng nói của hắn tựa như bàn thạch đè ép xuống khiến cổ họng nàng nghẹn tắc lại, màn lệ dâng mờ đôi mắt, yếu ớt cất tiếng hỏi, “Chàng muốn làm gì?”
Dáng vẻ của nàng in sâu trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn khiến mi tâm hắn hiện lên sự đau đớn khôn nguôi, giọng nói trầm trầm khẽ vang lên, “Ngày mai, ta sẽ cưới Đề Nhã!”
Đầu ngón tay Sở Lăng Thường lại không cách nào kìm chế sự run rẩy, nỗi đau đớn dần khuếch tán.
“Lăng Thường, nàng sẽ trách ta chứ?” Hắn giơ tay lên, khẽ vuốt ve mái tóc nàng.
Nàng nhìn hắn, thật lâu vẫn không nói gì mà chỉ chủ động an tĩnh dựa vào ngực hắn, cảm nhận lồng ngực vững chãi của hắn đem lại hơi ấm cùng sức mạnh. Nàng sao có thể trách hắn đây? Nàng yêu hắn, cho dù hắn có làm bất cứ chuyện gì, nàng cũng vẫn yêu hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn ôm chặt lấy nàng, đôi môi mỏng trượt xuống bên vành tai nhỏ bé, dịu dàng thì thầm, “Nếu nhớ ta, hãy nhìn tới mười dặm hoa đào!”
Ngẩng lên từ trong ngực hắn, ánh mắt nàng như có nét ai oán, mà hắn lại cúi xuống, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi nàng…
***
Theo quy tắc, Hoa Dương công chúa phải tránh mặt, cho nên không thể tham dự bữa tiệc.
Vu Đan thì tỏ ra cực kỳ cao hứng, ngửa cổ uống rượu ừng ực, còn cùng các đại thần xung quanh nói cười vui vẻ.
Thiền Vu Quân Thần cũng vô cùng phấn khởi, còn đặc ban cho Dạ Nhai Tích ngồi ở phía trên, rồi đến Sở Lăng Thường, Thanh Tụ thì đứng bên cạnh, ngồi đối diện là Hách Liên Ngự Thuấn, mà bên cạnh hắn là Đề Nhã quận chúa.
Suốt bữa tiệc, Đề Nhã không chút giữ ý, ở một bên chủ động rót rượu cho Hách Liên Ngự Thuấn, dáng vẻ hệt như thê tử của hắn, trên gương mặt tràn đầy tình yêu dành cho hắn. Mà Hách Liên Ngự Thuấn cũng không nhìn Sở Lăng Thường lấy một lần. Đề Nhã rót rượu là hắn uống cạn, cả bữa tiệc không nói lấy một lời.
Trên đại điện ca múa rộn ràng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Có lẽ do lo lắng Đề Nhã sẽ gây rắc rối nên tuy Thiền Vu Quân Thần cảm thấy hai người này rất lạ nhưng cũng không nói câu nào. Dạ Nhai Tích thì đem toàn bộ tình hình thu vào trong tầm mắt rồi lại nhìn Sở Lăng Thường, mi tâm dâng lên chút khó hiểu.
Gương mặt Dạ Nhai Tích cũng không có bất cứ biểu hiện khác thường nào, chỉ lẳng lặng uống rượu, Thiền Vu hỏi gì thì trả lời cái đó.
Thanh Tụ ở một bên nhìn thấy cảnh tượng đó thì lửa giận nổi lên đùng đùng, răng cũng nghiến lại, nhân lúc chuyển đồ ăn cho Sở Lăng Thường liền khẽ thì thầm hỏi, “Tiểu thư, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tân nương thực ra là ai? Còn nữ nhân ngồi bên cạnh Tả hiền vương đó là thế nào?”
Sở Lăng Thường cũng không nhìn về phía đối diện, nghe thấy thanh âm giận dữ bất bình của Thanh Tụ thì khẽ lên tiếng, “Đừng xen vào việc của người khác!”
“Tiểu thư, sao đó lại là việc của người khác chứ? Ngày mai chẳng phải tiểu thư cùng Tả hiền vương cử hành đại hôn sao? Sao hắn nhanh như vậy đã cùng nữ nhân khác âu yếm ngay trước mặt tiểu thư rồi? Thật tức chết đi!” Thanh Tụ nghiến chặt răng đến ken két, nắm tay cũng siết chặt lại, hận không thể đấm một cú vào mặt ả nữ nhân ngồi đối diện kia.
Sở Lăng Thường không nói gì nữa, chỉ lặng lặng ngồi yên tại chỗ xem ca múa, duy trì trạng thái trầm mặc.
Nhưng chẳng được bao lâu, viên quan hầu điện đã tiến vào bẩm báo rằng Nam Hoa công chúa giá lâm.
Sở Lăng Thường ngước lên nhìn thì thấy quả thực Nam Hoa công chúa đã bước vào đại điện, hướng về phía Thiền Vu hơi khom người thi lễ.
Nam Hoa vốn một mực giúp chuẩn bị chuyện của Hoa Dương công chúa, đến khi hết thảy đã an bài ổn thỏa thì mới tới dự tiệc. Thiền Vu Quân Thần hỏi vài câu đơn giản rồi để Nam Hoa ngồi ở một bên Hách Liên Ngự Thuấn nhưng ánh mắt nhìn cô lại mang theo ý tứ sâu xa.
Nam Hoa công chúa ngồi xuống, thấy Đề Nhã cũng ở ngay cạnh thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, liền ngước mắt tìm kiếm Sở Lăng Thường, nhưng cũng đồng thời gặp dược bóng dáng nam tử vận bạch y đã rất quen thuộc kia.
Xuyên qua nhóm ca vũ nghê thường, ánh mắt của Nam Hoa cùng Dạ Nhai Tích như cùng giao nhau. Nói cho chính xác thì từ lức Nam Hoa vừa tiến vào, ánh mắt của Dạ Nhai Tích cũng không hề rời khỏi bóng dáng cô.
Có chút mơ hồ, Dạ Nhai Tích cảm thấy hình bóng Nam Hoa công chúa phiêu diêu như tiên nữ, lại như mộng như thực không thể chạm tới, mong manh như cành liễu trước gió, hoa lê đầu xuân, cực kỳ có phong vận tiên tử.
Trong không khí cũng mơ hồ tràn ngập mùi hương như có như không của Nam Hoa vờn quanh hô hấp khiến Dạ Nhai Tích không tự chủ được, tâm tình chợt có chút hoảng hốt.
Nam Hoa công chúa cũng nhìn Dạ Nhai Tích, hai người họ dường như đã cách xa nhau cả muôn sông nghìn núi. Gương mặt anh tuấn của Dạ Nhai Tích toát lên sự cương liệt, đôi mắt sáng tràn đầy trí tuệ, phảng phất chút u uẩn như có thể xuyên thấu lòng người. Trái tim Nam Hoa lại lần nữa dâng lên cảm giác khó nói thành lời, cũng không ngừng đập loạn.
Huynh ấy tới rồi, rốt cục huynh ấy vẫn tới rồi.
Thanh Tụ nhích tới gần Sở Lăng Thường, không hiểu nên thấp giọng hỏi, “Sư huynh làm sao vậy?”
Sở Lăng Thường ngước lên, thấy Dạ Nhai Tích không hề chớp mắt, ánh mắt cũng cực kỳ dịu dàng, thuận thế nhìn lại, thấy Nam Hoa công chúa cũng hệt như vậy thì không khỏi âm thầm than nhẹ một tiếng. Nàng vừa muốn bỏ qua mọi chuyện thì lại lơ đãng bắt gặp ánh mắt u tối của Hách Liên Ngự Thuấn.
Đôi mắt màu hổ phách của hắn có chút biến động, ánh nhìn đó thoảng qua khiến trái tim nàng lại đập rộn lên.
Vội vã chớp nhẹ hàng mi, Sở Lăng Thường vội nâng ly rượu lên môi.
Thực sự không thể quay trở về đâu phải chỉ có mình nàng. Cả sư huynh cũng như vậy!
***
Bữa tiệc rốt cục cũng kết thúc, Dạ Nhai Tích cũng không biết đã đi đâu, cả Hách Liên Ngự Thuấn cũng không thấy bóng dáng. Thanh Tụ ôm một bụng nộ khí run giọng nói với Sở Lăng Thường, “Tiểu thư, thứ người như vậy ngàn vạn lần cũng không thể gả. Tiểu thư thấy tình hình hôm nay rồi đấy. Thật quá đáng!”
Sở Lăng Thường cũng không trả lời, chỉ là nơi mi tâm dâng lên một nét lo âu.
Thanh Tụ sau khi tống tiễn Hoa Dương công chúa gả cho Vu Đan, gặp lại Sở Lăng Thường liền phát huy bản năng bảo vệ, thấy nàng không nói lời nào, liền giơ tay nhấc rèm xe lên, “Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?”
Sở Lăng Thường than nhẹ một tiếng, “Trở về vương phủ!”
“Trở về vương phủ? Tiểu thư, sao tiểu thư có thể nói như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy?” Thanh Tụ nghe lại càng bất bình, nắm lấy cánh tay nàng lắc lắc, “Không phải tiểu thư vẫn muốn gả cho hắn đấy chứ?”
“Ta….”
“Tiểu thư, cho dù tiểu thư thật lòng yêu hắn đi chăng nữa thì cũng không nên hủy hoại bản thân như vậy. Vì một người như thế không đáng chút nào. Tiểu thư xem rồi đó, hắn với cái quận chúa móng ngựa kia tình tứ như vậy, nhìn vào còn tưởng ngày mai là hôn lễ của hai bọn họ ấy chứ?”
“Là Đề Nhã quận chúa!” Sở Lăng Thường khẽ giải thích.
Thanh Tụ bực tức vung tay lên, “Em mặc kệ cô ta là Đề Nhã quận chúa hay móng ngựa quận chúa, tóm lại em thấy cô ta rất chướng mắt. Nhưng mà Tả hiền vương kia cũng thật là quá đáng!”
“Thanh Tụ…”
Sở Lăng Thường vừa muốn mở miệng thì chợt thấy xe ngựa rung lắc dữ dội, sau đó lại nghe thấy tiếng ngựa hí lên, rồi sau đó là tiếng kêu thảm thiết của phu xe.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thanh Tụ kinh hãi, vừa muốn vén rèm nhìn ra ngoài thì xe ngựa lại bắt đầu phi nước đại.
Sở Lăng Thượng vội nắm chặt lấy tay vịn trong xe. Một lúc sau, xe đột nhiên dừng lại, khung cảnh bên ngoài cũng trở nên yên tĩnh đến chết chóc.
“Tiểu…tiểu thư, đừng sợ, có em bảo vệ tiểu thư rồi!” Thanh Tụ run run bám chặt lấy tay nàng.
Sở Lăng Thường vẫn không mở miệng, chỉ mặc cho Thanh Tụ nắm chặt lấy tay mình. Liền đó một mũi trường đao lạnh băng xuyên qua màn cửa khiến Thanh Tụ hét lên chói tai. Theo tấm màn xe bị hất ra, lúc này Sở Lăng Thường mới nhìn thấy xe ngựa không biết đã chạy tới nơi nào, phu xe chết thảm nằm bên đường, còn người cầm trường đao trong tay là một tráng hán che mặt, sau lưng hắn còn có bốn, năm người mặc áo đen, bộ dạng cực kỳ hung ác.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK