Mùi đàn hương thoang thoảng quanh quẩn từng góc điện Tuyên Thất, mà từng lời của Cảnh Đế cũng như làn khói len lỏi vào trái tim nàng. Hơi ngẩng lên, tựa như trong một khoảnh khắc nàng nhìn thấy một tia kiên trì trong mắt Cảnh Đế nên Sở Lăng Thường suy nghĩ một chút liền gật đầu, “Vâng!”
Sau đó, nàng bình thản tiếp lời, “Lúc trước dân nữ đã phân tích thế cục hiện giờ cho Hoàng thượng. Ngô vương dựa vào địa thế có lợi để liên minh tấn công Hán triều. Hán triều nếu muốn bình định phản loạn, chỉ cần phá vỡ sự liên kết của họ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Thế cục hiện giờ đang hỗn loạn, thánh thượng một mặt tích cực ứng chiến, mặt khác bằng cách nhanh nhất khống chế kho quân giới ở Lạc Dương. Như vậy, vừa tránh được phục binh của Ngô - Sở, lại vừa có thể tạo được hiệu quả bất ngờ khi tấn công địch.”
"Trẫm tin nàng!” Ánh mắt của Cảnh Đế cực kỳ nhu hòa, bàn tay khẽ vuốt ve đầu vai nàng cũng không kìm được mà vươn tới gò má trắng mịn như vầng trăng trên trời. Trong điện Tuyên Thất, ánh sáng từ những viên dạ minh châu tỏa ra thứ ánh sáng đầy mê hoặc, phản chiếu những tia sáng bạc lên y phục của nàng. Ngón tay thon dài của Cảnh Đế nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, dịu dàng vuốt ve…
"Trẫm tin tưởng cho dù không liên minh với Hung Nô vẫn có thể bình định được bảy nước. Cho nên trẫm mới hối hận vì đã để nàng tới dự yến.”
Sở Lăng Thường lúc này dường như bất động mà cũng như không phải. Trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ, khi trở lại Hoàn Dư điện nhất định phải tính toán xem vận khí của mình thế nào. Mặc dù nàng đã từng thử qua nhiều lần nhưng đều không cách nào tính được. Tối nay, bị kẹt giữa hai nam nhân cường thế, một người la Tả hiền vương tung hoành ngang dọc, một người là thiên tử Đại Hán. Mà từ trong ánh mắt của Cảnh Đế có thể nhìn ra tình ý không chút che dấu với nàng, ngay cử chỉ của ông cũng cho thấy ông ta đã sớm hối hận vì việc đồng ý với quyết định của thái hậu.
Trong lòng Sở Lăng Thường mơ hồ nổi lên một nỗi bất an. Có thể được thiên tử ưu ái giữa chốn hậu cung như vậy thực sự là mơ ước của rất nhiều giai nhân nơi này. Nhưng nàng chỉ là một nữ tử bình thường, căn bản không muốn dính líu quá nhiều tới hoàng thất.
Thấy ánh mắt Sở Lăng Thường khẽ dao động, Cảnh Đế không kìm lòng được kéo nàng ôm vào lòng, dịu dàng nói, “Trẫm phong nàng làm Hoàn Dư vốn là một chuyện mang rất nhiều hàm ý tốt đẹp. Đó vừa là một chức quan, vừa có thể coi là phi tần chốn hậu cung. Trẫm mong muốn có nàng bên cạnh cả đời này, sống một cuộc sống thật vui vẻ.”
Dù đầu óc có chậm phát triển cỡ nào cũng có thể nhận ra ý định của Cảnh Đế. Sở Lăng Thường đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, sau đó cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, vội vàng lui về phía sau cung kính hạ thấp người, “Hoàng thượng, dân nữ luôn ẩn cư nơi sơn cốc, không hề nghĩ tới việc vào cung. Lần này vào cung chỉ để giúp Hoàng thượng bình định phản loạn chứ không dám vọng tưởng được gần long nhan.”
“Lăng Thường, trẫm thực sự thích nàng!” Cảnh Đế không muốn làm nàng sợ hãi nên thanh âm cũng chuyển nhẹ nhàng hơn. Nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, Cảnh Đế lại cất tiếng, “Trẫm không thiếu mưu sĩ, nếu như vời nàng vào cung chỉ là để giúp bình định phản loạn thì một tháng trước đã để nàng xuất cung rồi. Trẫm không có phê chuẩn cho nàng rời cung chính là xuất phát từ sự do dự đó.”
Sở Lăng Thường lớn tới thế này chưa từng bị nam tử nào thổ lộ tình cảm trực tiếp như vậy, huống chi đó lại là đương kim hoàng thượng. Khẽ cắn nhẹ làn môi, Sở Lăng Thường ngẩng đầu lên, ngập ngừng, “Hoàng thượng…”
“Từ lần đầu tiên nàng tiến vào điện Tuyên Thất, trẫm đã thích nàng, ái mộ nàng. Nhưng trẫm cũng biết, nàng không giống như những nữ tử khác. Trẫm chần chừ không có lâm hạnh nàng vì e nàng sẽ sợ trẫm.” Cảnh Đế không để cho Sở Lăng Thường nói xong đã lên tiếng ngắt lời rồi than nhẹ một tiếng, “Trẫm vốn muốn để cho nàng quen với cuộc sống trong cung, không ngờ tại đại yến tối nay người mà Tả hiền vương muốn lại chính là nàng. Trẫm thực sự hối hận. Đối với yêu cầu của Tả hiền vương, trẫm không cách nào đáp ứng được.”
Nghe những lời này, nhịp tim Sở Lăng Thường không khỏi đập loạn lên. Tuy rằng nàng là người vô cùng trầm tĩnh, thanh nhã nhưng cũng không phải vô tình, chỉ là không biểu đạt ra ngoài mà thôi. Thấy sắc mặt Cảnh Đế lộ rõ vẻ khổ sở như vậy, trong lòng nàng cũng dâng lên chút khó xử, một lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Hoàng thượng, hiện giờ Hung Nô ngày càng thịnh vượng, mà Đại Hán quốc sự bất ổn, nếu như không thể thỏa mãn yêu cầu của Tả hiền vương, chắc chắn Ngô vương sẽ cấu kết với Hung Nô cùng bức bách Đại Hán. Tối nay Tả hiền vương chẳng qua là muốn làm hoàng thượng khó xử mà thôi. Tả hiền vương không chọn công chúa mà lại chọn một dân nữ vừa được hoàng thượng sắc phong, ý đồ chính là khiến hoàng thượng không thể sao lãng vị trí của Hung Nô. Hoàng thượng cần gì phải quá bận lòng đến yêu cầu đó như vậy?”
Xem thêm...