Nụ cười của nam tử trước mắt Sở Lăng Thường cực kỳ rạng ngời. Hắn rõ ràng là một binh sỹ tham gia cuộc chiến này nhưng trong ánh mắt không hề có chút sát khí nào mà cực kỳ thuần khiết khiến người ta sẵn sàng tin tưởng.
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đưa tay nhận lấy túi vải từ tay hắn, nhìn thoáng qua rồi không kìm được cất tiếng hỏi, “Vì sao lại bắt chúng? Hãy để chúng sống cuộc sống của mình đi!” Nói xong nàng nhẹ nhàng mở túi ra để cho những con đom đóm đang lập lòe trong đó nhẹ nhàng bay ra.
Ánh sáng từ những con đom đóm phản chiếu lên gương mặt nàng càng khiến dung nhan mỹ lệ tựa khối ngọc không tỳ vết hiện ra rõ ràng. Nam tử kia nhìn đến ngây người, trong mắt cũng tràn ngập sự tán thưởng, “Dáng vẻ của cô nương thực đẹp!”
Nếu là một nam nhân bình thường nói câu này, nàng đã sớm không để ý mà bỏ đi, nhưng từ trong giọng nói của nam tử này, nàng có thể nghe ra chút ý cảm thán, không hề tỏ ra xa cách mà thân thiết tựa bằng hữu. Nàng hơi ngẩng lên, tò mò hỏi lại, “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm! Đừng xem thường tôi ít tuổi. Từ lúc mười tuổi tôi đã ra sa trường rồi.” Hắn như sợ bị nàng coi thường liền vội vàng bổ sung một câu.
Từ tận đáy lòng, Sở Lăng Thường không khỏi than thầm. Chiến loạn đã huy động từ một đứa nhỏ mười mấy tuổi đến cả những lão binh già cỗi. Hắn mới mười lăm tuổi nhưng dáng vóc cực kỳ cao lớn, xem ra mấy năm nay đã trải qua không ít sương gió.
“Nhìn dáng vẻ của cậu không giống người Hung Nô, cậu tên là gì vậy?” Sở Lăng Thường điều chỉnh lại thế ngồi, đem thân thể mệt mỏi dựa vào gốc cây, khẽ cất tiếng hỏi.
“Cô nương thực tinh tường! Tôi thật ra là người nước Sở, từ nhỏ đã theo mẫu thân đến phương Bắc. Mẫu thân về sau lại gả ột người du mục Hung Nô, cho nên tôi đã lớn lên ở Hung Nô.” Nam tử kia không hề che dấu thân phận của mình mà rất thoải mái nói ra, ngay cách nói chuyện của cậu ta cũng cực kỳ lưu loát. Gãi gãi đầu, cậu ta lại lên tiếng, “À, cô nương có thể gọi tôi là Ô Khả.”
“Ô Khả?” Sở Lăng Thường chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Thì ra cậu ta cũng là người nước Sở.
“Chính là con chim đại bàng đó, tên này là do phụ thân sau này của tôi đặt cho.”
“Còn cô nương tên là gì?”
“Tôi…”
“Tên của hắn á….ha ha…chúng tôi đều gọi hắn là Tiểu Thạch Đầu.” Một tên lính Hung Nô khác tiến tới, ngồi xuống bên cạnh nam tử vừa rồi, bàn tay rắn chắc của hắn vỗ lên vai cậu ta, nhìn Sở Lăng Thường cười cười, “Lúc hắn vừa đến Hung Nô, bọn tôi nghe mẫu thân hắn gọi như vậy.”
Tên lính mới tới này nói tiếng Hán cực kỳ lưu loát.
Dường như thấy Ô Khả cùng Sở Lăng Thường trò chuyện rất vui vẻ, rất nhiều nhóm lính Hung Nô đều muốn tiến lại, nhưng có vẻ như ngại sự cách trở ngôn ngữ nên không dám tới quá gần mà chỉ vây quanh đó, thỉnh thoảng lại theo biểu hiện vui vẻ của ba người họ mà cảm thấy vui lây.
Rõ ràng là rất nhiều binh sỹ ở đây không hề biết tiếng Hán.
Sở Lăng Thường đã quên khuấy mất chuyện Hách Liên Ngự Thuấn lâu nay vẫn luôn dùng tiếng Hán nói chuyện với mình, cho nên lầm tưởng thủ hạ của hắn đều hiểu được tiếng Hán.
Dáng vẻ này của binh lính Hung Nô làm Sở Lăng Thường có chút kinh ngạc mà không kịp phản ứng. Lúc mới thấy bọn họ tiến tới, nàng còn tưởng rằng bọn họ lại muốn làm gì với mình, nhưng lại thấy bọn họ chỉ đứng một bên không hề manh động khiến sự cảnh giác trong lòng mới chậm rãi buông lỏng.
Lúc này bọn họ trông cực kỳ dễ gần, so với những người hôm đó đem nàng tra tấn tới gần chết quả thực hoàn toàn khác biệt. Ô Khả ngồi xuống rồi còn làm mặt quỷ trêu tên lính Hung Nô tới sau, “Thuẫn Mông, ngươi thực sự quá nhàm chán đi! Sao lại ở trước mặt cô nương xinh đẹp nói mấy chuyện đó. Cái tên Tiểu Thạch Đầu thật khó nghe quá đi. Haiz…” Nói đến đây, Ô Khả lại quay sang tỉ mỉ quan sát Sở Lăng Thường một hồi, “Sao cô lại có thể to gan như vậy? Lại còn mặc y phục nam nhân. Hôm kia thấy dáng vẻ cô nương nôn ói như vậy thực dọa chúng tôi phát sợ, thế mà giờ lại biến thành một cô nương xinh đẹp rồi.”
Thì ra hắn chính là người đã chỉ vào Sở Lăng Thường xin nước hôm trước.
Khóe môi Sở Lăng Thường không khỏi nổi lên chút chua xót. Thuẫn Mông lập tức gõ đầu Ô Khả, lớn tiếng nạt, “Xú tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Đó gọi là cải trang, cải trang, hiểu chưa?”
“Ha ha…” Ô Khả cười lớn đầy sảng khoái. Đám lính Hung Nô kia tuy không hiểu bọn họ nói gì nhưng cũng theo đó cất tiếng cười rất vui vẻ.
Sở Lăng Thường chợt cảm thấy, những binh lính này không xấu như trong tưởng tượng của nàng. Mọi người đều nói người Hung Nô đều là man di, thường xuyên đi tranh đoạt đánh cướp, trong thế giới của bọn họ chỉ có máu, không ngờ tới, bọn họ còn có dáng vẻ hiền lành thế này.
“Khoan đã….” Dường như nhớ ra chuyện gì, nàng nhìn Ô Khả hỏi lại, “Cậu vừa mới nói cái gì? Hôm kia?”
Sao nàng lại nhớ là mình hôm qua đã té xỉu chứ?
“Đúng vậy, hôm kia, chúng ta đã hạ trại ở đây ba ngày rồi!” Ô Khả đẩy bàn tay to của Thuẫn Mông ra, trả lời.
“A? Sao lại như vậy?” Sở Lăng Thường thực sự cảm thấy khó hiểu.
“Tôi nghĩ có lẽ do cô nương nhiễm phong hàn nên vương gia mới hạ lệnh lùi thời gian khởi hành lại.” Thuẫn Mông lớn mật đưa ra giả thiết.
Câu nói của hắn khiến Sở Lăng Thường hoảng sợ, “Các người nói vương gia của các người làm vậy là vì tôi? Sao có thể? Hắn còn mong tôi chết sớm nữa là.” Nói xong câu đó, nàng lại đưa mắt nhìn đám lính xung quanh. Kỳ thật, bọn họ lẽ ra phải cực kỳ hận nàng mới đúng.
Không đợi Thuẫn Mông kịp trả lời, trong đám lính Hung Nô kia có một tên bước ra nói một tràng gì đó, sắc mặt còn lộ rõ vẻ lo lắng.
Sở Lăng Thường nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ có thể quay đầu nhìn Ô Khả cùng Thuẫn Mông chờ giải thích.
Thuẫn Mông chờ hắn nói xong mới đáp lại một câu, tên lính kia gật đầu rồi trở về vị trí.
“Hắn vừa nói gì vậy?”
Thuẫn Mông nhìn Sở Lăng Thường, cười cười giải thích, “Hắn tên là Trát Lỗ, biết một chút tiếng Hán, nhưng hắn sẽ không nói đâu. Vừa rồi hắn muốn nói cho cô biết, vương gia thực sự là vì cô mới làm chậm trễ hành trình. Biết cô nhiễm phong hàn, lại không ăn được đồ mặn, vương gia đã tự mình cưỡi ngựa, không màng nguy hiểm xuống núi, không biết tìm ở đâu được chút gạo cùng dược liệu. Chỉ là không ngờ tới cô hôn mê lâu như vậy, đến giờ này mới tỉnh.”
Mấy lời này khiến Sở Lăng Thường ngơ ngẩn cả người, có chút ngơ ngác nhìn Thuẫn Mông, chỉ thấy miệng hắn không ngừng mấp máy nhưng những gì hắn nói sau đó nàng đã nghe không rõ nữa, trong đầu chỉ quanh quẩn mấy từ, “Vương gia tự mình cưỡi ngựa, không màng tới nguy hiểm xuống núi, không biết tìm ở đâu được chút gạo cùng dược liệu.”
Gạo trắng cùng tử tô đều là do hắn tự mình tìm về?
Chuyện này…làm sao có thể?
Là nàng đã nghe lầm rồi!
Bộ dạng nàng thành ra thế này đều do hắn ban cho. Hắn phải hận nàng mới đúng, sao có thể vì nàng mà làm vậy?
“Này, cô nương không sao chứ?” Ô Khả thấy nàng ngồi ngây người, nét mặt cũng đờ đẫn liền vội vàng quơ quơ tay trước mặt nàng.
Sở Lăng Thường như người mất hồn, quay lại nhìn Ô Khả.’
Lúc này lại có bảy tám tên lính Hung Nô tiến lên, nhìn Sở Lăng Thường nói một tràng mà nàng không hiểu hệt như Trát Lỗ lúc trước nhưng trông dáng vẻ thì xem chừng bọn họ đang cảm thấy hổ thẹn.
Nàng thực sự không hiểu ra sao nữa…
Xem thêm...