Ngày hôm sau, có thái giám tới chuyển lời, cho phép Sở Lăng Thường tới đại lao thăm người. Tuy nhiên, từ lời của thái giám kia cũng lộ ra chút tin tức….Đó là nếu muốn bảo toàn tính mạng cho Thanh Tụ, còn cần phải xem ý tứ của Thái hậu. Đây cũng là…ý chỉ của Thái hậu.
Bầu trời trong hoàng cung dường như đều bị cánh hoa che kín khiến những tia nắng nhẹ chỉ có thể le lói chiếu xuống. Sở Lăng Thường lẳng lặng theo thái giám dẫn đường vòng theo một hành lang gấp khúc rất dài đi một hồi lâu, băng qua rất nhiều nơi trong cung được treo rất nhiều chuông gió buộc những dải lụa rực rỡ. Mỗi chuỗi chuông gió lại khẽ ngân lên những âm thanh trong trẻo êm ái như thể trong cung đang có chuyện vui gì đó. Nhưng Sở Lăng Thường cũng không mấy để tâm đến khung cảnh. Cho dù bên ngoài cung có hỗn loạn đến thế nào thì trong cung vẫn cứ vui vẻ trải qua mỗi ngày như vậy. Cho nên nàng chỉ hy vọng Thanh Tụ có thể bình an vô sự là tốt rồi.
Tối qua, nàng đã vì Thanh Tụ gieo một quẻ. Trong quẻ chỉ ra họa phúc khó liệu, xem ra số phận của Thanh Tụ đều là nằm trong tay nàng. Nghĩ như vậy, bước chân của Sở Lăng Thường trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng khi bước tới một hành lang xanh biếc thì chợt nghe thấy một thanh âm ầm ĩ, lại thấy một đứa trẻ đang lăn lộn trên mặt đất đầy thống khổ, trên đầu đầy mồ hôi không ngừng hét chói tai.
"Thập hoàng tử, thập hoàng tử..." Vài cung nữ và thái giám đều muốn bước tới nâng đứa bé dậy nhưng động tác của họ lại càng khiến đứa bé khó chịu hơn, gấp đến độ mồ hôi vã ra càng lúc càng nhiều. Một vị phu nhân vội tiến lên ôm lấy đứa bé, vẻ mặt đầy lo lắng ra lệnh, “Mau truyền ngự y, mau!”
Cung nữ thái giám đều bị một phen hốt hoảng, vội lập tức chạy đi tìm ngự y.
“Triệt nhi…Triệt nhi, đừng sợ, mẫu thân đang ở đây, đừng sợ…” Vị phu nhân kia ôm lấy đứa bé, nước mắt nhanh chóng tuôn trào.
Tình huống đột ngột phát sinh làm mọi người đều trở tay không kịp. Sở Lăng Thường chậm rãi bước tới mới nhìn thấy rõ ràng hai mẹ con trước mặt. Đứa bé kia tuổi còn rất nhỏ, tuy rằng trên nét mặt đầy vẻ thống khổ nhưng từ ngũ quan anh khí kia thực sự toát lên khí chất đế vương khiến nàng thực sự kinh hãi, vội nhìn lại phía người mẹ…
Vị phu nhân kia khoác trên người một thân y phục màu vàng nhạt ôm lấy quần lụa màu phấn hồng. Không giống với vẻ đẹp của Lật phi, từ vị phu nhân này toát lên một vẻ đẹp thanh khiết tựa đóa mẫu đơn, hàng lông mày cong vút, tóc mai ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, cho dù thần sắc tràn ngập vẻ lo lắng nhưng cũng không mất đi sự thanh nhã.
Cung nữ kêu đứa bé kia là thập hoàng tử, vậy vị phu nhân này nhất định là Vương phu nhân.
Sở Lăng Thường vốn không định để ý tới, nhưng thấy thập hoàng tử cực kỳ khó chịu, mà ngự y không biết lúc nào mới tới. Không thể làm khác hơn, nàng đành ngồi xuống xem sắc mặt của đứa bé, lại thấy sắc môi của nó hơi thâm lại không khỏi âm thầm giật mình.
Vương phu nhân không ngờ trước mặt mình lại xuất hiện một bạch y nữ tử, lại thấy nàng không dời mắt khỏi thập hoàng tử, vừa muốn mở miệng thì nghe thấy nàng lên tiếng, “Thập hoàng tử đã ăn phải thứ gì đó không nên ăn. Nếu phu nhân tin tưởng dân nữ, hãy để dân nữ trị liệu cho hoàng tử.”
"Cô..." Vương phu nhân có chút chần chừ nhìn nàng.
Sở Lăng Thường thấy vẻ mặt của Vương phu nhân lộ rõ vẻ chần chừ, cũng không giải thích gì nhiều, đưa tay kéo lấy người thập hoàng tử, dùng hết sức ấn mạnh xuống lưng nó khiến nó đau đến mức kêu thét lên.
“A…cô mau buông tay ra, Triệt nhi đã rất thống khổ rồi, cô còn làm gì với con ta thế?” Vương phu nhân sốt ruột vì con mình, liền giành lại đứa bé từ tay Sở Lăng Thường.
Nhưng Sở Lăng Thường vẫn làm ngơ, tiếp tục ấn mạnh xuống lưng thập hoàng tử. Ngón trỏ cùng ngón giữa ấn xuống đều đồng thời tăng thêm lực, chỉ nghe thập hoàng tử kêu to một tiếng rồi lập tức ngừng khóc.
Các ngự y lúc này mới chạy tới, nhìn thấy một màn trước mặt đều chấn kinh.
"Triệt nhi..." Vương phu nhân run run đưa hai tay ôm lấy tiểu hoàng tử, thấy sắc mặt con mình đã chậm rãi khôi phục lại vẻ bình thường, cũng không lớn tiếng khóc nữa mà vội vã hỏi, “Triệt nhi, con sao rồi? Đau ở đâu?”
Xem thêm...