“Vâng, vâng, lão nô biết tội.” Lão ma ma nghe xong lập tức quỳ xuống, vừa nói vừa đưa tay tát vào mặt mình.
“Xin Lật phi nương nương bớt giận!”
Sở Lăng Thường đương nhiên hiểu được Lật phi đang thử dò xét thái độ của nàng. Từ xưa tới nay, nô tài đều là phối hợp cùng chủ tử, nào dám tự ý nói cái gì phật ý. Khẽ thở dài một tiếng, nàng chậm rãi cất lời, “Ma ma gọi như vậy không sai chút nào. Hoàng thượng mời dân nữ nhập cung, đơn giản là muốn biết vận khí Đại Hán thời gian tới mà thôi, sao dám xưng là nương nương chứ? Dân nữ nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là khách tại Hán cung mà thôi.”
“Aida, thì ra là bản cung đã nghĩ quá nhiều rồi.” Lật phi bưng miệng cười nhưng nét âm độc trong mắt lúc trước vẫn không hề tiêu tan. “Mà thôi, Sở cô nương nếu đã quan tâm tới hạ nhân như vậy, mà nha đầu Thanh Tụ kia cũng không cố ý mạo phạm bản cung…nhưng….cô nương đã tới chậm một bước….nha đầu kia đã bị tống vào đại lao rồi. Nha đầu đó chống đối bản cung chỉ là chuyện nhỏ, nhưng xuất thủ đả thương thị vệ, làm kinh động đến Thái hậu nương nương lại là chuyện lớn. Chuyện này, bản cung có muốn giúp cũng không được. Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Từng lời cự tuyệt của Lật phi cực kỳ dứt khoát, sự âm độc cùng những toan tính đố kỵ trong lòng cơ hồ đều hiện lên rõ ràng.
Trong lòng Sở Lăng Thường ít ra cũng đã hiểu được bảy, tám phần. Lật phi hiện giờ là phi tử được sủng ái nhất, nếu bà ta đứng ra nói đỡ sao có thể gọi là hữu tâm vô lực được đây?
“Xin Lật phi nương nương giúp cho.” Nàng lại lần nữa khom người, “Hôm nay, ngoại trừ nương nương có thể ở trước mặt Thái hậu nói tốt mấy câu thì e không còn ai có năng lực làm được như vậy.”
Tính cách của Lật phi nương nương vốn đã rất ngang ngược kiêu ngạo, thân được sủng ái lại càng thêm hống hách. Bà ta vốn rất thích nghe mấy lời tâng bốc nên đương nhiên sẽ cảm thấy thư thái khi nghe mấy lời này.
Khẽ nhếch môi, Lật phi đứng dậy đi tới chỗ Sở Lăng Thường, chăm chú quan sát gương mặt nàng rồi như cười như không lên tiếng, “Sở hoàn dư, cô hẳn biết rõ địa vị của bản cung ngày nay, đến cả Bạc hoàng hậu cũng phải nể ta ba phần. Cô muốn bản cung bảo toàn tính mệnh cho Thanh Tụ, bản cung đương nhiên có thể, nhưng…” Bà ta đưa tay ra, nâng cằm Sở Lăng Thường lên, đầu móng tay dài nhọn cơ hồ sắp xuyên thấu vào da thịt của nàng.
“Người có giá trị đối với bản cung thì bản cung mới giúp!”
Một hồi đau đớn kéo tới cơ hồ xuyên thẳng vào tận đáy lòng. Từ lực tay của Lật phi có thể nhìn ra bà ta ghét nàng tới mức nào. Cố nén nỗi đau đớn từ cằm truyền tới, Sở Lăng Thường khẽ nói, “Lật phi nương nương lẽ nào đã quên dân nữ biết xem thiên mệnh hay sao? Nếu hiểu thiên mệnh, đương nhiên sẽ tính ra được hoàng tử nào sẽ được phong làm thái tử.”
Lật phi có chút do dự, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu rồi chậm rãi buông tay. Nơi móng tay bà ta rời đi còn lưu lại vài vết ứ máu trên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Sở Lăng Thường. Khẽ phất tay, lão ma ma bên cạnh lập tức hiểu ý Lật phi, quay đầu về phía mấy cung nữ đứng hầu, “Tất cả lui ra!”
Cung nữ lập tức rút đi, cửa điện cũng nhanh chóng được đóng lại.
“Nói đi, Hoàng thượng khi nào sẽ phong Vinh nhi làm thái tử?” Lật phi lại lần nữa trở lại trường kỷ, ngồi xuống, chậm rãi cất tiếng hỏi. Lão ma ma kia cũng lập tức cầm lấy khăn ướt lau đi vết máu nơi đầu ngón tay bà ta.
Lưu Vinh là con trai do Lật phi sinh, cũng là con trưởng của Cảnh Đế. Cho tới nay, ngôi vị thái tử vẫn luôn khiến hết thảy cung phi và đại thần phỏng đoán. Lật phi có ba đứa con trai, cơ bản đều có khả năng ngồi lên ngôi vị thái tử. Nhưng từ khi Vương phu nhân hạ sinh hoàng tử Lưu Triệt, Cảnh Đế bắt đầu chần chừ trong việc quyết định. Lưu Triệt từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, cực kỳ được Cảnh Đế yêu thích, nhưng trưởng tử Lưu Vinh lại ôn như hiếu thuận, làm việc rất biết quy củ, cho nên tính cách tương đối bất đồng với một Cảnh Đế thích mạo hiểm.
Trong lòng Lật phi biết rất rõ tuy rằng hiện giờ bà ta được sủng ái nhưng chỉ cần một ngày con trai bà ta còn chưa leo lên ngôi vị thái tử, bà ta còn chưa chắc chắn khả năng nắm giữ đông cung....
Xem thêm...