Mặc dù Niệm Niệm vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng lúc Thẩm Minh Dữu trao đổi với cô bé, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ lừa gạt cô bé. Có thể trong khoảng thời gian ngắn trẻ con không hiểu người lớn nói gì, nhưng trong lòng cô bé vẫn sẽ có ấn tượng.
Niệm Niệm hoàn toàn không hiểu được hết lời nói của mẹ, nhưng cô bé biết, mẹ mình vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên cạnh Niệm Niệm là đủ rồi.
Sau khi khóc xong Niệm Niệm lại ngay lập tức được lấp đầy năng lượng có sức sống trở lại, bắt đầu quay phim, tiếp tục diễn những cảnh còn lại trên phim trường.
Buổi chiều, diễn viên nhí Niệm Niệm cuối cùng cũng quay xong, đạo diễn tặng cho Niệm Niệm một bó hoa tuyệt đẹp làm quà kết thúc. Niệm Niệm cầm hoa thấy rất vui vẻ.
Nhưng mà đến khi chuyên gia trang điểm chuẩn bị tẩy trang mặt mũi và thay quần áo bẩn trên người cho cô bé, đột nhiên Niệm Niệm lại bắt đầu cảm thấy không nỡ, ngay cả tro đen trên tay, Niệm Niệm cũng không muốn rửa sạch đi.
Cô bé bàn bạc với chuyên gia trang điểm: “Dì ơi, Niệm Niệm có thể mặc thêm một lúc nữa được không?”
Chuyên gia trang điểm thấy Niệm Niệm rất thích trang điểm của mình, đây chính là một sự khẳng định đối với chuyên gia trang điểm như cô, thế là vui vẻ đồng ý, đồng ý cho cô bé mặc bộ quần áo rách nát và trang điểm lấm lem này tiếp tục chơi đùa ở phim trường thêm một lúc nữa.
Buổi chiều Giang Trầm còn có việc phải làm, đã rời trường quay từ sớm, Thẩm Minh Dữu phải quay phim, cho nên lúc bận rộn, cô giao Niệm Niệm không có việc gì làm sau khi quay phim xong cho trợ lý Tiểu Tây.
Niệm Niệm theo chị Tiểu Tây đi quanh trường quay, xem mọi người làm việc như thế nào.
Trong lúc Niệm Niệm đang đi loanh quanh thì có một nhóm người đi vào trường quay.
Người đi đầu mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây trắng, trông thông minh giỏi giang, bước đi trên đôi giày cao gót đầy khí thế.
Hai nhân viên công tác đang chuyển thiết bị gần đó, vừa nhìn thấy nhóm người này lập tức chuyển hướng định trốn đi.
Nhưng họ không nhìn thấy bên cạnh còn có một bé con, vì để tránh thiết bị sắp rơi vào người cô bé, chân trái chân phải của họ vấp vào nhau, sau đó ngã về phía trước với một tư thế kỳ lạ.
Cảm giác được nguy hiểm để tránh cho mình ngã quá đau, Niệm Niệm vô thức dùng cả hai tay nắm lấy chiếc quần tây màu trắng trước mặt.
Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn chủ nhân chiếc quần tây màu trắng.
Là một dì rất xinh đẹp, mặc một bộ vest chuyên nghiệp màu trắng, có rất nhiều người đi theo đằng sau. Dáng vẻ trông rất lạnh lùng, giống như cha cô bé vậy, có vẻ là một bà chủ lớn.
Bởi vì bám vào được, nên Niệm Niệm không hề bị ngã đau, tuy nhiên, người dì bị cô bé bám vào, trên chiếc quần tây màu trắng xuất hiện hai dấu tay bẩn thỉu màu đen của Niệm Niệm.
Niệm Niệm: “...”
Tập đoàn Lâm thị là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, khi các nhà đầu tư nhỏ khác nói muốn đến đoàn phim để kiểm tra, Lâm Tịnh nghe thấy thế nên cũng đi theo cùng.
Tập đoàn Lâm thị có nền móng vững chắc, không thể so sánh với các doanh nghiệp nhỏ thông thường, vì vậy cả đám người do Lâm Tịnh đi đầu, vừa xuống xe, đã được nhà sản xuất đứng chờ sẵn đón vào.
Sau đó đụng phải bé con Niệm Niệm đang đi loanh quanh ở trường quay.
Nhà sản xuất nhìn thấy tình huống bất ngờ này, lập tức đi tới xoa dịu tình hình.
Nhưng Lâm Tịnh lại làm động tác tay ngăn cản, ông ấy đành phải dừng bước.
Niệm Niệm vội vàng bò dậy từ mặt đất, cô bé ngẩng đầu lên nói với người dì xinh đẹp này: “Rất xin lỗi ạ.”
“Cháu không cố ý đâu.” Trong lòng Niệm Niệm cảm thấy rất chán nản, bộ quần áo trắng xinh đẹp như này đã bị dấu tay của cô bé vấy bẩn. Nếu sớm biết như này, Niệm Niệm chắc chắn sẽ rửa sạch mấy vết tro bụi trên tay mình đi: “Dì ơi, để con xin mẹ đưa tiền bồi thường quần áo cho dì nhé, có được không ạ?”
Danh Sách Chương: