Tối hôm đó, khi Giang Trầm trở về nhà, hỏi Niệm Niệm đâu rồi, mới biết được bà Chu, hàng xóm sát vách lại đến, hẹn Niệm Niệm cùng đi nhảy quảng trường.
Giang Trầm bất đắc dĩ cười, hiện tại Niệm Niệm đã hòa mình với các bà luôn rồi, nhảy cũng có người đích thân đến mời.
Khi Giang Trầm ở nhà, anh sẽ dành thời gian đưa Niệm Niệm đến quảng trường chơi, nếu không có thời gian sẽ nhờ quản gia trong nhà hoặc dì bảo mẫu đưa đi. Thời gian này, chỉ cần buổi tối anh trở về không thấy Niệm Niệm, không cần hỏi cũng biết Niệm Niệm đã đưa Tiểu A Hoàng đến quảng trường chơi rồi.
Giang Trầm cũng không nói gì, anh dự định trước tiên nhanh chóng làm công việc của mình rồi lát nữa sẽ đi đón Niệm Niệm và Tiểu A Hoàng về nhà.
Phía Niệm Niệm, sau khi cô bé cùng các bà nhảy, thấy cậu bé Tiểu Hạo Hạo cũng đến quảng trường chơi, Niệm Niệm liền từ trong nhóm nhảy chạy ra, dự định chơi với Tiểu Hạo một lúc.
Bây giờ Hạo Hạo đã trở thành bạn thân của Niệm Niệm, nhưng cậu bé không còn nhìn Niệm Niệm bằng ánh mắt ngưỡng mộ nữa, bởi vì Hạo Hạo biết Niệm Niệm mãi mãi chỉ biết nhảy một điệu nhảy người máy, ngoài cái này ra Niệm Niệm không thể nhảy những điệu nhảy khác.
Hạo Hạo đổi xưng hô với Niệm Niệm, từ "chị Niệm Niệm" thành "Niệm Niệm". Khi cậu bé đến quảng trường, thấy Niệm Niệm tiến lại gần, Tiểu Hạo từ trong lồ ng n.g.ự.c lấy ra một viên sôcôla đưa qua: "Niệm Niệm, đây là quà em mang đến cho chị."
Niệm Niệm nhận viên sôcôla, từ túi áo của mình lấy ra một viên kẹo trái cây mà cô bé thích nhất tặng lại cho Tiểu Hạo.
Mặc dù Tiểu Hạo không còn gọi cô bé là chị nữa, nhưng Niệm Niệm vẫn thích Tiểu Hạo rất nhiều. Điều quan trọng nhất bây giờ là ở trong lớp Taekwondo, Niệm Niệm đã không còn bị Tiểu Hạo đánh ngã chỉ trong ba giây nữa.
Hiện tại cậu bé phải mất đến mười giây mới có thể đánh ngã Niệm Niệm!
Niệm Niệm bóc vỏ bọc kẹo socola ra, rồi đưa viên kẹo ngọt ngào vào trong miệng, cùng với Tiểu Hạo ăn kẹo. Sau khi ăn xong, Niệm Niệm lấy vỏ kẹo trong tay của Tiểu Hạo để chung một chỗ với của mình, đi đến gần một cái cây lớn, chuẩn bị ném vào thùng rác dưới gốc cây.
Khi Niệm Niệm vừa vứt rác xong, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên một vài tiếng sủa lớn: "Gâu gâu gâu!", một bóng đen lớn chạy đến chỗ Niệm Niệm.
"Gâu gâu."
"Gâu gâu gâu."
Một chú chó chăn cừu lớn màu đen như mực từ phía sau cái cây lớn chạy ra, nhìn thấy Niệm Niệm liền nhào tới đuổi theo cô bé!
"..." Vì chú chó có màu đen, lại đứng dưới bóng râm, Niệm Niệm hoàn toàn không thấy nó, bị dọa sợ một phen.
Niệm Niệm chỉ kịp kêu: "A" một tiếng, sau đó mới phản ứng lại, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Vì quá vội vàng, chân trái của cô bé vấp vào chân phải, xém chút nữa đã ngã xuống nhưng Niệm Niệm không còn kịp để ý nữa, sau khi ổn định lại, liền bắt đầu chạy thẳng về phía trước.
Niệm Niệm vừa chạy vừa chán nản nghĩ: Nếu biết trước hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô bé đã không đến quảng trường nhảy. Niệm Niệm cảm thấy rất buồn, tại sao mỗi lần chó thấy Niệm Niệm đều muốn đuổi theo cô bé!
Chú chó chăn cừu màu đen bây giờ đang đuổi theo Niệm Niệm là chú chó hung dữ nhất mà cô bé từng gặp.
Niệm niệm thật sự rất sợ hãi.
Theo bản năng Niệm Niệm cảm giác được, chú chó chăn cừu màu đen to lớn này khác với những chú chó chỉ muốn chơi đùa cùng cô bé, thậm chí nó khác với Tiểu A Hoàng nhà cô bé, chú chó chăn cừu màu đen này khiến cô bé cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nó đối với cô bé một chút thân thiện cũng không có, khẳng định là nó sẽ cắn Niệm Niệm!
Niệm Niệm chạy về phía trước nhanh hơn, để không bị nó cắn được!
Nhưng Niệm Niệm không thể chạy nhanh hơn tốc độ chóng mặt của chú chó chăn cừu màu đen. Chỉ trong vài giây, Niệm Niệm đã bị nó đuổi kịp, nhìn thấy nó hung hăng đưa chân ra muốn đẩy ngã cô bé. Trong khoảng khắc đó, một cún con màu vàng xấu xí không biết từ đâu đột ngột nhảy ra, thân hình nhỏ bé của nó đ.â.m vào một bên sườn, hất chú chó chăn cừu màu đen to lớn hơn nó rất nhiều sang một bên.
“Gâu, gâu –.”
“Gâu, gâu, gâu –.”
Mấy chú chó này, hết con này đến con khác thi nhau sủa không ngừng, hết sức dữ dội, Tiểu A Hoàng lấy cơ thể nhỏ bé của mình dũng cảm chắn trước mặt Niệm Niệm, dùng ánh mắt hung dữ đối diện với chú chó chăn cừu màu đen, chỉ cần nó dám bước tới, dường như sẽ hung hăng mà cắn xé đối thủ. Chú chó chăn cừu màu đen do dự một lúc, cuối cùng ngừng động tác tiến về phía trước, nhưng nó không từ bỏ, nó phát hiện cún con trước mặt yếu hơn nên liền phẫn nộ gầm lên với Tiểu A Hoàng vài cái, dùng móng vuốt cào mạnh xuống đất, chuẩn bị tư thế tấn công bất cứ lúc nào.
Niệm Niệm ngồi phệt xuống đất, gần như choáng váng.
Vừa nãy nếu như chậm một bước thì Niệm Niệm nhất định sẽ bị cắn, vẫn may có Tiểu A Hoàng tới cứu. Cô bé kinh ngạc nhìn chú chó Tiểu A Hoàng của mình, hoá ra Tiểu A Hoàng của cô bé lợi hại đến như vậy, mạnh đến mức có thể bảo vệ được cô bé.
Ông quản gia lúc này cũng vội vàng chạy đến, vừa rồi ông dắt Tiểu A Hoàng đi dạo, muốn đảm bảo Niệm Niệm luôn ở trong tầm mắt của mình, thấy Niệm Niệm bị chú chó chăn cừu màu đen đuổi theo, ông quản gia liền sợ hãi làm tuột sợi dây xích và lao tới cứu Niệm Niệm.
Nhưng vẫn là muộn một bước, may thay có Tiểu A Hoàng chạy nhanh hơn, lao tới trước dũng cảm cứu được Niệm Niệm.
Ông quản gia bế Niệm Niệm từ mặt đất lên, trong lòng đầy sợ hãi.
“Niệm Niệm không sao chứ, có bị thương không?” Ông quản gia nhanh chóng kiểm tra Niệm Niệm một lượt, thấy đứa trẻ chỉ bị sợ hãi chứ không có bị thương, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhân của chú chó chăn cừu màu đen lúc này cũng vội chạy tới, vừa nãy lúc nói chuyện điện thoại không chú ý để nó rời xa anh ta, anh ta còn không biết rằng dây xích đã tuột ra, khi nghe tiếng chú chó của mình sủa cũng là lúc nó sắp sửa tấn công một bé gái.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Chủ nhân của chú chó giữ chặt dây xích, nghiêm khắc quở mắng cún con chăn cừu màu đen đồng thời xin lỗi Niệm Niệm và ông quản gia.
Niệm Niệm trốn sau lưng ông quản gia, trong lòng nghĩ lại còn sợ, cô bé lén lút ló đầu ra sau đó chạm phải ánh mắt hung dữ của chú chó chăn cừu màu đen, nó thấy Niệm Niệm nhìn sang lại kích động sủa hai cái.
Niệm Niệm bị doạ cho sợ hãi, nhanh chóng lùi lại phía sau ông quản gia.
Mặc dù Tiểu A Hoàng nhỏ hơn chú chó chăn cừu màu đen, nhưng nó không tỏ ra yếu thế một chút nào. Thấy chú chó chăn cừu màu đen không chịu từ bỏ vẫn muốn ức h.i.ế.p cô chủ nhỏ của mình, nó lấy chân cào xuống mặt đất hai cái một cách phẫn nộ rồi sủa dữ dội về phía chú chó chăn cừu màu đen: “Gâu, gâu, gâu”. Tư thế đó tựa như muốn nói rằng nếu dám hù doạ Niệm Niệm lần nữa, nó nhất định sẽ lao tới và cho nó vài móng vuốt.
Chú chó chăn cừu màu đen bị ánh mắt hung dữ của Tiểu A Hoàng chặn lại, giữa tiếng gầm gừ của Tiểu A Hoàng, nó bất đắc dĩ lùi lại vài bước, cuối cùng không dám sủa vào mặt Niệm Niệm nữa, sau đó bị người chủ tức giận kéo đi.
Sau khi chú chó chăn cừu màu đen rời đi, Niệm Niệm quay lại từ trong sợ hãi, nhìn Tiểu A Hoàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Hôm nay, Tiểu A Hoàng của cô bé thật lợi hại và còn ngầu nữa!
Vừa rồi Tiểu A Hoàng không giống như một chú chó nhỏ màu vàng mà trông giống như một con hổ nhỏ dũng cảm, cố gắng hết sức bảo vệ cô bé!
“Tiểu A Hoàng oai quá!” Hạo Hạo chạy tới, nhìn Tiểu A Hoàng xấu xí với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Chị Niệm Niệm, tại sao Tiểu A Hoàng của chị lợi hại thế, em cũng muốn có một con như vậy!”
Bởi vì sự dũng cảm của Tiểu A Hoàng, cô bé lại được trở thành chị của Hạo Hạo, Niệm Niệm vui vẻ chạm vào đầu Tiểu A Hoàng nói: “Chỉ có một Tiểu A Hoàng độc nhất vô nhị*.”
(*) độc nhất vô nhị: có một không hai.