Giang Trầm mở nắp giữ nhiệt ra, phía trên đặt một bát cháo nhỏ, hai món ăn kèm, còn có món thịt viên tứ hỉ đựng trong nồi nhỏ, Giang Trầm chỉ vào nồi nhỏ trong khay nói: “Em nếm thử món này xem có thích không.”
Thẩm Minh Dữu nhìn qua, phát hiện chỉ là một món thịt viên tứ hỉ bình thường, thịt viên ngoại trừ làm nhỏ hơn bình thường một chút, cũng không có gì đặc biệt.
Thẩm Minh Dữu vốn không muốn ăn, nhưng cô vẫn dùng nước súc miệng, định ép chính mình ăn chút gì đó, cùng lắm thì đợi lát nữa lại nôn ra.
Giang Trầm lấy thìa múc một miếng thịt viên nhỏ ra, rồi đút cho cô: “Em nếm thử đi.”
“Em tự ăn.” Thẩm Minh Dữu đưa tay định cầm lấy thìa, nhưng Giang Trầm tránh được, vững vàng đút cho cô: “Há miệng nào.”
“...” Thẩm Minh Dữu đành phải mở miệng.
Thịt viên nhỏ không hề béo ngậy, bên trong thịt còn có thể cắn được hạt dẻ nước nhỏ giòn, hương vị ngọt ngào, bỏ đi mùi dầu mỡ trong thịt…Mùi vị cực kì ngon.
Cũng là mùi vị trong trí nhớ của cô.
Thẩm Minh Dữu nhớ tới mấy lần Triệu Chấn Hải vào bếp, lần nào cũng làm món thịt viên tứ hỉ cô thích nhất. Khi ông ấy làm món này thích dùng nhiều nguyên liệu hạt dẻ nước, ông ấy sẽ không hoàn toàn đập nát nó. Thay vào kết cấu có chút sần sùi, ăn vào sẽ có vị giòn tan.
Lúc nhỏ, Thẩm Minh Dữu đặc biệt thích món ăn này vì cảm giác giòn giòn khi cắn, nhưng cũng chỉ thích món này do Triệu Chấn Hải làm mà thôi, người khác làm sẽ không có cảm giác đó.
Chỉ cần nếm thử một miếng, Thẩm Minh Dữu lập tức đoán ra món này lo ai làm.
Thẩm Minh Dữu nuốt thức ăn trong miệng xuống, hỏi: “Ba em tới sao?”
Giang Trầm gật đầu: “Ba đến làm món này, nhưng sợ quấy rầy em nghỉ ngơi nên ba đi rồi.”
“Anh tìm ông ấy làm gì.” Thẩm Minh Dữu biết chắc chắn là Giang Trầm chủ động tìm ông ấy.
“Em luôn không ăn được gì, anh rất lo lắng.” Nhìn thấy Thẩm Minh Dữu dường như không có ý muốn nôn, Giang Trầm lại múc thêm ít cháo cho cô: “Ăn thêm một chút.”
Thẩm Minh Dữu lại ăn thêm ngụm cháo.
Mặc dù vẫn hơi buồn nôn, nhưng rốt cuộc cô cũng không nôn ra ngoài, sáu viên thịt viên tứ hỉ không to nên cô ăn được hai viên, còn ăn thêm chút cháo.
Có cảm giác no bụng, Thẩm Minh Dữu cũng thoải mái hơn.
Dọn dẹp xong, Giang Trầm ôm Thẩm Minh Dữu nằm trên giường, anh sờ bụng Thẩm Minh Dữu, bắt đầu thì thầm với Niệm Niệm trong bụng: “Bé cưng Niệm Niệm, con lớn nhanh một chút, không được làm mẹ quá mệt, biết không?”
“Không đúng, cũng không thể lớn quá nhanh, quan trọng phải khỏe mạnh, nhưng không được giày vò mẹ. Niệm Niệm phải ngoan ngoãn, chờ khi con ra ngoài, ba chắc chắn sẽ thưởng cho con một bất ngờ lớn.”
Thẩm Minh Dữu tò mò hỏi: “Bất ngờ gì vậy?”
“Đợi Niệm Niệm sinh ra thì em sẽ biết.” Giang Trầm thần bí nói.
Thẩm Minh Dữu không hỏi thêm nữa, cô nhìn Giang Trầm dùng ánh mắt dịu dàng nói với Niệm Niệm trong bụng, cô nói: “Sau này anh chắc chắn là một người ba tốt.”
Giang Trầm ngước mắt nhìn cô: “Tối nay ba em cũng nói những lời này với anh.”
Thẩm Minh Dữu nằm nghiêng dựa vào lòng Giang Trầm, nghẹn ngào nói: “Em không muốn tha thứ cho họ.”
Giang Trầm xoa đầu cô, nói: “Không muốn tha thứ thì không tha thứ, cho dù em muốn làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em vô điều kiện, vĩnh viễn đứng về phía em.”
Giọng nói của anh dường như mang theo sự bao dung vô tận, Thẩm Minh Dữu vô thức ôm anh chặt hơn, tới khi Giang Trầm cho rằng người trong n.g.ự.c anh gần như đã ngủ, anh lại nghe được âm thanh nghẹn ngào truyền đến từ trong ngực: “Lần sau nếu họ mua đồ cho Niệm Niệm thì mình cứ nhận đi, không cần trả lại cho họ đâu.”
Nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao em cũng không muốn họ tốn công vô ích.”
“Được.” Giang Trầm mỉm cười.
Từ khi biết Thẩm Minh Dữu mang thai, mấy ngày nay nhà họ Triệu gửi rất nhiều đồ dùng cho em bé tới đây, trong đó còn xen lẫn rất nhiều đồ gửi cho Thẩm Minh Dữu, nhưng Thẩm Minh Dữu không nhận lần nào. Bên đó gửi tới, cô sẽ cho người trả lại, lần sau gửi tới, cô liền gửi lại ngay, giống như chơi trò kéo co, qua lại mấy lần, bên đó cũng không dám gửi tới nữa.
Giang Trầm biết lúc nhỏ Niệm Niệm nhạy cảm như vậy chắc hẳn là giống mẹ của cô bé, Thẩm Minh Dữu lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm, hơn nữa cô còn rất nhạy cảm, giỏi che giấu suy nghĩ của mình, còn có chút cố chấp nên không dễ để cô hoàn toàn mở lòng, nhưng cũng may cô bây giờ, vẫn chưa đóng kín cánh cửa trái tim, chỉ cần chăm chỉ tưới nước, mảnh đất cằn cỗi kia sẽ dần trở nên phì nhiêu, sau đó nở những bông hoa tươi đẹp nhất trong ánh mặt trời.
“Dữu Dữu?” Giang Trầm gọi cô.
“Ừm?”
Giang Trầm thì thầm vào tai cô: “Anh yêu em.”
Thẩm Minh Dữu không kịp đề phòng lúc Giang Trầm bất ngờ nói ba chữ này với cô, mặc dù khi ở trên hòn đảo, Giang Trầm đã tỏ tình với cô, nói rằng anh thích cô, nhưng đây hình như là lần đầu tiên anh nói “Anh thích cô”.
Rõ ràng vừa rồi cô đang nói vấn đề về nhà họ Triệu với anh, Thẩm Minh Dữu không biết vì sao anh lại bất ngờ nói những lời này, nhưng khóe miệng Thẩm Minh Dữu vẫn không khỏi lặng lẽ mỉm cười.
Anh nói anh yêu cô.
Thẩm Minh Dữu ổn định lại cảm xúc, cố gắng làm giọng nói của mình bình tĩnh như thường ngày, cô nói: “À, em biết rồi.”
“Vậy thôi sao?” Giang Trầm cười nhạt: “Bà Giang, phản ứng của em sao lại lạnh lùng như vậy, bây giờ chồng của em đang tán tỉnh em đó.”
“Vậy phải phản ứng như nào?” Thẩm Minh Dữu không hiểu liền hỏi.
“Em nên nói em cũng yêu anh, sau đó nhào tới hôn anh.” Giang Trầm cúi đầu, lại nói vài chữ mơ hồ bên tai cô.
Thẩm Minh Dữu đỏ mặt rồi, cô nhéo cánh tay Giang Trầm, nói: “Anh nghĩ hay lắm.”
Giang Trầm hôn trộm môi cô, thản nhiên nói: “Đã nghĩ thì phải nghĩ hay một chút chứ.”
Thẩm Minh Dữu lại lén nhéo anh một chút, trong lòng cô vẫn còn nghi hoặc, đó là Giang Trầm rốt cuộc thích cô từ khi nào, bây giờ bầu không khí tốt như vậy, Thẩm Minh Dữu liền hỏi anh nghi hoặc của cô.
Giang Trầm trả lời: “Khi gặp nhau lần đầu tiên thì anh đã thích em rồi.”
“Là ngày xem mắt sao?” Thẩm Minh Dữu nghĩ lần đầu tiên gặp mặt mà anh nói là lần đó.
“Không phải.” Giang Trầm thành thật kể chuyện lúc trước anh gặp được Thẩm Minh Dữu ở phòng tiệc khách sạn cho cô biết, còn nói việc anh từ chối lời đề nghị kết hôn của Triệu Chấn Hải, sau đó lại đổi ý chủ động tìm tới cửa yêu cầu kết hôn, nói ra hết tất cả.
Lúc này Thẩm Minh Dữu mới biết, việc tổ chức lễ kết hôn giữa anh và cô để hợp tác làm ăn hóa ra đều là âm mưu!
“Thật sự vất vả cho anh rồi, vì kết hôn mà bỏ ra nhiều công sức như vậy.” Người bình thường khi thích ai đó thì trước hết phải theo đuổi, sau đó yêu đương rồi cuối cùng là kết hôn, Giang Trầm thì hay rồi, sau khi yêu từ cái nhìn đầu tiên thì trực tiếp tìm tới cửa kết hôn, sau đó nhanh chóng lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, toàn bộ quá trình ở giữa đều bị anh bỏ qua nên nói anh hiệu suất quá cao hay là tâm tư quá sâu đây.
May mà cô cũng có “ý định xấu xa” với anh, bằng không gặp một cô gái không có ý gì với Giang Trầm, lại phải gả cho anh vì áp lực gia đình, nếu như vậy, trên thế giới lại có thêm một cặp vợ chồng không hòa thuận nữa sao?
Sau khi nghe được suy nghĩ này của Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm dở khóc dở cười, anh quyết định kết hôn với Thẩm Minh Dữu là vì khi đó Thẩm Minh Dữu đồng ý rất dứt khoát, không hề cảm thấy khó xử chút nào.
Nếu ngày xem mắt hôm đó, Thẩm Minh Dữu không đồng ý kết hôn với anh, Giang Trầm nghĩ chắc hẳn khi đó anh cũng sẽ không ép cô kết hôn. Dù anh cũng không biết sau đó anh sẽ làm những gì, nhưng anh nghĩ có lẽ anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha, có thể giống như một tên ngốc trong tình yêu, sẽ theo đuổi Thẩm Minh Dữu tới khi cô đồng ý kết hôn với anh.
Có điều đó hẳn là một câu chuyện khác.
Giang Trầm không tiếp tục đề cập chủ đề này nữa, anh hỏi: “Em thì sao? Em thích anh từ lúc nào?”
Thật ra Giang Trầm đã biết Thẩm Minh Dữu thích anh từ thời cô còn là một thiếu nữ ngây thơ, sớm hơn rất nhiều so với lúc anh thích cô, loại yêu thích giấu ở trong lòng này. Trước đây Giang Trầm không hiểu, nhưng sau này anh cũng hiểu ra, loại tình yêu này giống như một giấc mơ đẹp của tuổi trẻ, có lẽ cũng không mong đợi một kết quả tốt đẹp, nhưng lại in đậm dấu ấn trong lòng các bạn trẻ.
Thẩm Minh Dữu chớp mắt, cực kỳ nghi hoặc nói: “Em nói em thích anh khi nào?”
Câu hỏi này của Giang Trầm có một vấn đề lớn, giống như anh chắc chắn cô cũng rất thích anh.
Nhưng rõ ràng từ trước tới nay Thẩm Minh Dữu chưa từng nói cô thích Giang Trầm, vậy nên rốt cuộc Giang Trầm dựa vào đâu kết luận là cô thích anh chứ?
Chẳng lẽ bình thường trong cuộc sống hàng ngày, cô thể hiện rõ ràng như vậy sao.
Thẩm Minh Dữu tiếp tục mạnh miệng nói: “Em chưa bao giờ nói em thích anh.”