Mục lục
Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Trầm không hề đề phòng trước việc này. Lần đầu tiên anh nghe được Thẩm Minh Dữu nói cô nhớ anh, chỉ ba chữ này thôi đã khiến trái tim anh rung động rồi. Thẩm Minh Dữu luôn có năng lực này, mỗi lần như vậy càng ngày càng khiến anh yêu cô nhiều hơn.

Giang Trầm một tay ôm Niệm Niệm, một tay xoa đầu vợ, hôn lên tóc cô, nói: “Anh cũng rất nhớ em.”

Khi Niệm Niệm nhìn thấy ba hôn mẹ, đôi mắt cô bé tràn đầy khó hiểu, sau đó phát ra tiếng “Ê a” quen thuộc.

Giang Trầm cười, lại hôn lên má Niệm Niệm: “Ngoài việc ba rất nhớ mẹ ra thì ba cũng rất nhớ Niệm Niệm.”

Niệm Niệm không hiểu ba đang nói gì, mở miệng mỉm cười vui vẻ. Thấy mẹ không nhúc nhích, Niệm Niệm đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào mẹ, nhưng mẹ vẫn vùi đầu vào áo ba. Mẹ không hề để ý đến Niệm Niệm, ánh mắt cô bé khó hiểu nhìn ba.

Giang Trầm trả lời thắc mắc của con gái: “Hiện tại mẹ rất xấu hổ, chờ chút nữa rồi mẹ sẽ để ý đến bảo bối thôi.”

Niệm Niệm nói “A” một tiếng để chứng tỏ rằng mình đã nghe thấy.

Thẩm Minh Dữu ngượng ngùng khi nghe thấy lời này, liền giơ tay nhéo eo Giang Trầm.

“...” Bị vợ nhéo, Giang Trầm không khỏi cười lớn. Khi Niệm Niệm nhìn thấy ba bỗng nhiên cười lớn, Niệm Niệm cũng làm theo ba, cười ra tiếng.

Nghe tiếng cười của hai ba con, Thẩm Minh Dữu vùi đầu vào n.g.ự.c Giang Trầm, lặng lẽ cong môi.

***

Sau này, khi Niệm Niệm dần dần lớn hơn, Thẩm Minh Dữu cũng bắt đầu đi làm.

Khi Niệm Niệm vẫn chưa đầy năm tháng, Thẩm Minh Dữu cảm thấy Niệm Niệm vẫn còn nhỏ, cô bé vẫn cần mẹ. Lúc nào cũng không nỡ rời xa cô bé dù chỉ một giây phút. Vì lý do này mà Thẩm Minh Dữu đã bỏ lỡ rất nhiều công việc. Thậm chí Vu Trân còn bắt đầu lắc đầu nói rằng, không ngờ trước đây cô là một người rất yêu thích công việc, nhưng bây giờ sau khi có con, cô lại nhớ gia đình đến vậy.

Bởi vì không muốn xa Niệm Niệm quá lâu, Vu Trân cũng lo lắng cô sẽ lại vì vấn đề này mà ảnh hưởng đến diễn xuất. Nên đã đặc biệt giúp cô tìm một vài đoàn phim nhỏ để làm diễn viên khách mời.

Chủ yếu đoàn làm phim quay phim ở thành phố A vai khách mời cũng không nhiều, về cơ bản thì việc quay phim có thể hoàn thành trong một hai ngày. Ban ngày Thẩm Minh Dữu có thể quay phim, buổi tối về nhà, như vậy có thể làm việc mà không cần phải xa Niệm Niệm.

Sau khi đóng vài vai khách mời, Thẩm Minh Dữu dần dần phát hiện ra mình dường như có thể diễn xuất trở lại. Tuy kỹ năng diễn xuất vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của cô nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Dần dần, Vu Trân cũng bắt đầu giúp đỡ cô, nhận giúp cô một vài vai diễn quan trọng.

Công ty Giải Trí Tinh Thần không còn như xưa nữa, công ty còn nhận rất nhiều dự án dang dở. Tuy nhiên Thẩm Minh Dữu biết kỹ năng diễn xuất của mình vẫn cần phải cải thiện, Vu Trân không đề nghị cô nên bắt đầu đóng vai chính ngay. Sau nhiều lần thảo luận, chị ấy đã giúp cô nhận một vai phụ. Tuy không có nhiều cảnh diễn lắm, nhưng nhân vật này cũng có sự nổi bật và cô có thể trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình.

Thẩm Minh Dữu rất hài lòng với điều này, ngoài việc hài lòng với vai diễn ra, đoàn làm phim vẫn còn ở thành phố A. Thẩm Minh Dữu cũng có thể đi đi về về trong ngày. Tuy vất vả hơn, nhưng ít nhất cô tạm thời không cần phải rời xa Niệm Niệm rồi.

Sau khi Thẩm Minh Dữu bắt đầu làm việc trở lại thì trên Internet cũng có nhiều thông tin hơn về cô.

Trước khi Thẩm Minh Dữu kết hôn sinh con, cô đã có chút danh tiếng trong giới. Sau khi ra mắt, các vai cô đảm nhận về cơ bản đều là vai nữ chính.

Nhưng lần này trở lại sau khi sinh con, vai diễn của Thẩm Minh Dữu lại chuyển sang vai khách mời khiến người hâm mộ không khỏi hoang mang.

[Tại sao chị Dữu lại đảm nhận vai diễn như vậy? Công ty Giải Trí Tinh Thần làm ăn kiểu gì thế không biết?]

[Đúng vậy, việc giảm tài nguyên này quá nghiêm trọng. Không phải Giang Trầm là ông chủ lớn đứng đằng sau Công ty Giải Trí Tinh Thần sao? Tại sao lại cấp cho chị Dữu loại tài nguyên thấp như thế, tôi thật sự không hiểu đấy.]

[Chúng ta phải xem xét lại, có lẽ chị Dữu có kế hoạch của riêng mình.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn59.html.]

Bây giờ Thẩm Minh Dữu không để ý nhiều đến tin tức trên mạng, đúng là cô cũng hiểu suy nghĩ của người hâm mộ. Nhưng bây giờ dù có giải thích bao nhiêu cũng vô ích, chỉ khi tác phẩm mới ra mắt, người hâm mộ mới biết lý do tại sao cô lại làm điều này.

Khi Thẩm Minh Dữu quay phim, Giang Trầm sẽ dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc Niệm Niệm. Khi một bên bận rộn thì bên kia sẽ chăm sóc Niệm Niệm, khi bận quá thì mới để Niệm Niệm ở nhà và giao cho bảo mẫu chăm sóc.

May mắn thay, Niệm Niệm là một đứa trẻ rất ngoan, chỉ cần lâu lâu gặp được ba mẹ thì cô bé sẽ không khóc quá nhiều.

Khi được năm, sáu tháng tuổi, Niệm Niệm bắt đầu mọc răng sữa.

Kết quả là Niệm Niệm có một số triệu chứng bất thường. Chẳng hạn như cô bé bắt đầu thích cắn ngón tay hoặc lấy được đồ cứng thì sẽ bắt đầu cắn, đôi lúc cô bé sẽ khóc khi đi ngủ vào ban đêm. Cũng may Niệm Niệm không bị sốt, đi khám bác sĩ thì bác sĩ cũng nói đó là việc bình thường, ba mẹ chỉ cần chú ý hơn một chút là được rồi và đừng quá lo lắng.

Nhưng Niệm Niệm cũng vì thế mà dính chặt với ba mẹ hơn. Bình thường nếu có việc gì thì ba mẹ cô bé sẽ không ở nhà, nên Niệm Niệm sẽ không khóc lóc hay quấy khóc. Nhưng mấy ngày nay, một khi ba mẹ rời khỏi tầm mắt của Niệm Niệm thì Niệm Niệm sẽ trở nên bồn chồn, bất an.

Thẩm Minh Dữu phải đi đóng phim, tạm thời không thể nghỉ phép, Giang Trầm liền đưa Niệm Niệm đến công ty.

Đây là lần đầu tiên Niệm Niệm đến công ty của ba, đêm qua Niệm Niệm đã khóc rất lâu vì cảm giác khó chịu khi mọc răng. Hôm nay, cô bé không còn sức lực mà nằm trong vòng tay của ba, nhìn mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt to tròn và đầy tò mò của mình.

Những người xung quanh đều nhẹ nhàng liếc mắt nhìn đứa trẻ trong lòng ông chủ lớn. Mặc dù biết tổng giám đốc Giang có một cô công chúa nhỏ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ nhìn thấy cô bé đó!

Trong khoảng một năm trở lại đây, Lăng Vũ Tư Túc dưới sự quản lý của Giang Trầm đã phát triển rất nhanh chóng, mọi quyết định anh đưa ra đều mang tính tương lai và đầy thách thức. Bất cứ khi nào có ai thắc mắc về quyết định của Giang Trầm quá rủi ro hay cách làm quá phức tạp, thì Giang Trầm sẽ dùng sức mạnh của mình để chứng minh hết lần này đến lần khác rằng mọi việc anh làm đều đúng.

Lăng Vũ Tư Túc ngày càng lớn mạnh, Giang Trầm ở trong công ty ngày càng có quyền lực, thẳng thắn, tuy còn trẻ nhưng tràn đầy khí chất. Bình thường nhân viên của Lăng Vũ Tư Túc có chút sợ hãi đối với anh, nhưng hôm nay thì khác. Mặc dù họ vô cùng sợ hãi nhưng họ cũng muốn bước tới chào hỏi và nhìn đứa bé đang nằm trong lòng tổng giám đốc Giang.

Quả thật là một em bé búp bê, trong miệng đang ngậm núm v.ú giả, trông có vẻ mũm mĩm, đừng có quá đáng yêu như thế chứ!

Khi đến môi trường xa lạ, Giang Trầm càng lo lắng cho Niệm Niệm cho nên khi đi làm, anh đi đâu cũng ôm Niệm Niệm. Nhưng vì để thuận lợi cho công việc hơn, anh đã đeo một dây đai màu xám phía trước. Như vậy thì có thể giúp anh làm việc dễ dàng hơn, Niệm Niệm càng thoải mái hơn khi ngồi ở đó.

Nếu anh ở trong văn phòng, anh sẽ để Niệm Niệm ngồi trên ghế sofa chơi, Niệm Niệm chưa bò được nhưng cô bé đã có thể ngồi được rồi.

Niệm Niệm đang ngồi trên ghế sô pha, có lẽ răng cô bé lại bắt đầu khó chịu, cô bé dựa vào người ba, mở miệng bắt đầu cắn. Tuy nhiên việc cắn ba cô bé cũng không khiến Niệm Niệm đỡ ngứa răng hơn.

“Ê a-” Niệm Niệm bất đắc dĩ mở miệng, bắt đầu ê a vài tiếng.

Giang Trầm mở miệng Niệm Niệm ra, thấy nướu răng ở chỗ đó quả thật có chút sưng lên. Niệm Niệm nhìn thấy ba dùng ngón tay mở miệng cô bé, liền mở miệng cắn ngón tay của ba lần nữa. Giang Trầm mỉm cười thu tay về, Niệm Niệm không cắn được, liền mím môi, nhìn ba với vẻ mặt vô cùng ủy khuất.

“...” Giang Trầm đưa cho cô bé đồ chuyên dụng đặc biệt dành cho việc ngứa răng ở trẻ mà anh mua cho Niệm Niệm. Nhưng không biết vì sao Niệm Niệm lại không thích dùng đồ vật đó, anh đã thử mấy loại mùi vị khác nhau, nhưng Niệm Niệm vẫn không thích.

Thấy mình không thể cắn được tay của ba, Niệm Niệm buồn bã nhào vào lòng ba, bắt đầu cắn quần áo của ba.

“Niệm Niệm, con không được cắn quần áo của ba.” Giang Trầm nâng đầu Niệm Niệm lên, ngăn cản Niệm Niệm cắn quần áo của anh.

“Nha–”

“A a-”

Niệm Niệm ủy khuất mắng ba mấy tiếng ê a một cách bất bình.

Cái này không được, cái kia cũng không được, Niệm Niệm bắt đầu có chút nóng nảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK