Mục lục
Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Đăng Phong cảm nhận rõ được trái tim Đằng Khi đã bị mình bóp nát, trái tim bị thương khiến máu không thể cung cấp cho cơ thể, toàn thân Đằng Khi xụi lơ, mắt trợn tròn.

- Ngươi...Ngươi vĩnh viễn...

Miệng Đằng Khi khẽ nhúc nhích, cố gắng nói.

- Con Tam Mục Quái Dương kia ta không cần dùng, ngươi cứ giữ đi.

Tả Đăng Phong cúi đầu né tránh một đao của tên Ninja áo trắng chém đén, rút tay phải ra sử dụng huyền âm chân khí đóng băng đầu của Đằng Khi, sau đó thay chưởng thành quyền, đánh nát đầu hắn, không đánh thì thôi, đã đánh là đánh chết hẳn.

Trước ngực cùng trên cổ Đằng Khi phun máu khiến Tả Đăng Phong cảm thấy vui sướng khi báo được thù, Đằng Khi chính là kẻ đầu sỏ hại chết Vu Tâm Ngữ, mặc dù bấy giờ mở miệng đều gọi một tiếng Tả tiên sinh nhưng cũng không che giấu đi bản chất xấu xa và tàn nhẫn của hắn, trên đùi Tả Đăng Phong còn một viết sẹo sâu do đao chém, đó chính là thành quả của Đằng Khi gây cho hắn, sẹp vẫn còn thì làm sao quên được nổi đau chứ.

Nếu một người có rất nhiều thứ, mất đi một thứ cũng không sao, nhưng ba năm trước Tả Đăng Phong đã mất việc, mẹ đã mất, hai chị cũng lừa gạt hắn, lúc ấy hắn đã mất hết mọi thứ rồi, chỉ còn lại một mình Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ là tất cả với hắn, hắn vốn muốn sống bên nàng cả đời, kết quả là Đằng Khi đã hủy hoại luôn thứ quý giá duy nhất của hắn, người yêu đã mất, cuộc sống an bình đã không còn nữa, lúc này mặc dù hắn rất hận Đằng Khi nhưng đối với cuộc sống vẫn chưa hoàn toàn thất vọng, hắn vẫn lưu luyến với thế gian. Nhưng con mẹ nó đám thôn dân lại bỏ rơi hắn trong lúc hắn sắp chết, lúc ấy hắn hiểu sẽ không còn ai tốt với hắn như Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ đối tốt với hắn, nên hắn đối tốt lại với nàng, người đời đã ruồng bỏ hắn thì sao hắn không thể ruồng bỏ họ chứ, chẳng lẽ phải quên đi Vu Tâm Ngữ để yên người đời mới đúng ?

- Tên ngươi là gì ?

Sau khi đánh nát đầu Đằng Khi, Tả Đăng Phong xoay người đối mặt với tên Ninja áo trắng, tên Ninja thấy hắn xoay người liền chém tới một đao, Tả Đăng Phong liền né tránh, nhanh chóng đánh gục ba tên công binh đang chuẩn bị rút súng.

- Ba Két Nhã Đường !

Tên Ninja chửi lớn, lại chém tới một đao, tu vị hắn không yếu, trong cơn giận đao chém tới càng nhanh, lại ẩn hàm linh khí cho nên Tả Đăng Phong không dám dùng huyền âm chân khí đón đỡ, chỉ có thể cẩn thận né tránh, tìm cơ hội phản công.

Người khi tức giận, tốc độ và sức lực đều tăng, nhưng mỗi khi tức giận thì suy nghĩ không được tỉnh táo, cho nên rất nhanh Tả Đăng Phong đã tìm được cơ hội bắt lấy thanh võ sĩ đao trong tay tên Ninja, hắn không phải là đón đỡ để bắt, mà nhắm chuẩn phương hướng xuất đao của tên Ninja để chụp được sống đao.

Bắt được võ sĩ đao, Tả Đăng Phong lập tức sử dụng huyền âm chân khí đem đóng băng và chấn vỡ, tên Ninja áo trắng cảm thấy không ổn liền vứt đao lui về sau, cùng lúc lui về hắn không quên móc một đám ám khí hình chữ thập trong túi treo bên eo ra ném ra ngăn cản Tả Đăng Phong đuổi theo.

Ám khí chữ thập của Ninja đều có độc, Tả Đăng Phong liền né tránh, sau khi né hết ám khí thì tên Ninja kia cũng đã triển khai ngũ hành độn thuật che giấu thân hình.

Tả Đăng Phong liền lập tức chặn ở cửa ra, tập trung dùng âm dương bí quyết cảm giác chỗ ẩn thân của đối phương, hắn có thể chắc chắn tên Ninja còn ở bên trong mộ thất, nhưng hơi thở của hắn thay đổi lên tục, điều này chứng tỏ hắn đang di chuyển liên tục. Điều này chứng tỏ tên Ninja này rất thông minh, biết nếu cứ đứng im một chỗ sẽ bị phát hiện.

Vào lúc chiến đấu, thực lực và tâm lý rất quan trọng, vào lúc này Tả Đăng Phong đang tập trung tính toàn tình hình trong đầu, tên Ninja kia sau khi ẩn thân thì không tiếp tục ném ra phi tiêu nữa, điều này chứng tỏ hắn sợ nếu ném ám khí sẽ lộ vị trí của mình, điều này chứng tỏ trong lòng hắn đang sợ hãi, làm sao mà không sợ được khi trên đời này chỉ có duy nhất một Huyền Âm Thủ có thể phát ra khí chí âm chí hàn, mà Huyền Âm Thủ đó lại đang nằm trong tay của Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong vốn định rời khỏi mộ thất nhốt hắn bên trong, nhưng khi nhìn thấy rương gỗ của mình cùng với cánh tay trái của Đằng Khi liền thay đổi ý định, mà cây súng trong tay mấy tên công binh kia cũng chợt thức tỉnh hắn, tu vị tên Ninja này không thấp, sỡ dĩ sợ hãi là vì hắn có huyền âm chân khí, hắn sợ cho nên mới muốn chạy trốn, nếu đã vậy cứ để hắn đi, đỡ cho ép quá chó cùng rứt giậu.

Vừa nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong liền nghiêng người đánh về phía bên trái, nơi này tên Ninja áo trắng vừa xuất hiện, Tả Đăng Phong biết lúc này hắn đã trốn ở nơi khác, điều này là hắn cố tình để tạo cơ hội cho tên Ninja kia chạy trốn.

Đúng như dự đoán, Tả Đăng Phong vừa đánh tới, tên Ninja áo trắng lập tức di chuyển tới phía cửa chính, Tả Đăng Phong liền tăng tốc trở lại cửa, tên Ninja vì sợ hãi mà lập tức tăng tốc bỏ trốn ra ngoài, nếu cứ để hắn tự do thoải mái thì tên Ninja này chắc chắn sẽ không chịu rời đường vào mộ thất, đến lúc đó thì hắn thành bị động mất rồi.

TDDP lao tới phía cửa, đã cảm thấy tên Ninja đang lui lại rất nhanh, nhưng hắn vẫn không quay đầu nhìn, giả vờ không phát hiện, nhìn xung quanh mộ thất, sau khin đi ngang qua khẩu súng liền lập rút ngay lưỡi lê ra, dùng hết sức xoay người ném ra, lưỡi lê lập tức đâm xuyên ngực tên Ninja.

Tên Ninja bị thương, ngũ hành độn pháp lập tức mất hiệu lực, Tả Đăng Phong lập tức phóng ra huyền âm chân khí tấn công từ khoảng cách năm thước, đem tên Ninja đang trợn mắt đóng băng.

Đến bây giờ, bên trong mộ thất chỉ còn mình Tả Đăng Phong là người sống, hắn không dừng nghỉ mà nhanh chóng trở lại bên trong mộ thất cởi ra Thuần Dương Hộ Thủ trên tay Đằng Khi, may là Thuần Dương Thủ rơi vào tay Đằng Khi, nếu để rơi vào tay cao thủ thì sẽ thành tạo thành khó khăn rất lớn cho hắn.

Cất kỹ Thuần Dương Hộ Thủ, Tả Đăng Phong đổ hết lương khô bên trong rương gỗ ra, chọn lựa những đồ quý giá bỏ đầy rương, hắn muốn thưởng lớn cho Tôn Phụng Tiên, mặc dù động cơ kết giao của Tôn Phụng Tiên không đơn giản, nhưng việc hắn làm vẫn rất tốt.

Đeo rương gỗ lên lưng, Tả Đăng Phong lại thăm dò xung quanh giường đồng, không ngờ phía dưới hố sâu dùng đá xanh lót, đến giờ hắn đã hiểu lăng mộ này là gì, thời kỳ Thương Chu không đắp mồ lên cao, mà là chôn sâu, lăng mộ thời Đường lại xây đắp cao, chôn nông. Giả sử tòa lăng mộ này phân biệt làm hai tầng khác biệt ở gạch lót và đá xanh lót, thì chứng tỏ tòa mộ triều Đường này thực sự chôn ở phía trên mộ nhà Chu.

Lý Thuần Phong xây mộ của Lý Nguyên Cát lên phía trên mộ nhà Chu chỉ có một lý do hợp lý để giải thích, đó chính là muốn hứng thấy linh khí từ con Thổ Cẩu thuần dương, hắn không đem mộ nhà Chu rời ra bên ngoài là vì hắn không thể phá được trận pháp bên trong, hắn am hiểu chính là dịch số thôi toán và thuyết phong thủy, nhưng lại không tinh thông trận pháp, còn điều này có đúng hay không Tả Đăng Phong không muốn biết, bởi vì điều đó không cần thiết với hắn, sau này hắn còn cần đến tòa lăng mộ ở phía Bắc kia tìm hiểu, để xem nơi đó là địa chi thuần âm gì, còn lúc này hắn không còn cần thiết ở lại nơi này nữa.

Xoay người đi đến lối ra, Tả Đăng Phong tìm kiếm trên người Đằng Khi xem có tấm bản đồ cổ kia không, nhưng tìm kiếm một lát chỉ có một ít thuốc trị thương, một khẩu súng cùng với ít tiền Đại Dương. Điều này khiến Tả Đăng Phong nhíu mày, bồi thêm vài đạp lên xác Đằng Khi.

Tả Đăng Phong cầm theo một xác lính Nhật đi ra bên ngoài một thất, vì biết bên trong chính là Thổ Cẩu thuần dương, cho nên khi đi qua hai cửa vào hắn đều tiện thể phá hủy luôn Thái Cực Phù phía trên, để không ai có thể mở ra nữa.

Mặc dù Vương Lăng cách âm, nhưng vẫn có một con đường thông lên trên, cho nên Tả Đăng Phong vẫn không xác định được đám lính Nhật ở bên trên có biết được bên dưới có chuyện bất thường xảy ra hay không, vì vậy hắn mới mang theo một xác linh Nhật làm bia đỡ.

Tả Đăng Phong mang theo xác lính Nhật chậm rãi đi đến thông đạo, một lát sau hắn đã thấy lối ra, bây giờ hắn đang ở bên dưới, ánh sáng ít, cho nên hắn có thể nhìn rõ bên ngoài còn đám lính Nhật bên ngoài lại không nhìn rõ được bên dưới.

- Ai ?

Tên lính Nhật liền hỏi.

- Lấy xẻng cho ta.

Tả Đăng Phong liền dùng tiếng Nhật trả lời.

Đám lính phía trên chỉ nhìn thấy có vẻ là là người mình, lại nghe cần xẻng, liền không xác định thêm, một người trong số đó rời đi lấy xẻng, vẫn còn hai tên lính khác cầm súng nhắm xuống phía dưới.

Tả Đăng Phong liền biết kế này không thành, liền bắt đầu suy nghĩ tìm cách khác, thi thể trong tay hắn máu chảy khắp nơi, rất nhanh bên trên sẽ phát hiện ra khác thường, nếu bọn họ nổ súng thì cái xác còn ngăn cản được, nhưng bọn chúng còn có lựu đạn, chẳng may ném xuống một khỏa, vậy thì không trốn được rồi.

- Thập Tam, giết hết người ở cửa động!

Vào lúc nguy cấp, Tả Đăng Phong đặt niềm tin vào Thập Tam, hắn tin Thập Tam vẫn đang quanh quẩn ở khu vực này.

Những lời này Tả Đăng Phong dùng linh khí phát ra, để Thập Tam có thể nghe thấy, nhưng như vậy thì đám lính ở trên cũng nghe được, mặc dù bọn chúng không hiểu Tả Đăng Phong kêu gì, nhưng vẫn biết bên dưới xảy ra chuyện, nên lập tức hét lớn :

- Tam Xuyên võ sĩ, có nổ súng hay không ?

Nhưng tiếng quát của chúng lại xen lẫn với tiếng rên, Thập Tam đang ở gần đó, nghe được tiếng gọi của Tả Đăng Phong, liền nhanh chóng lao tới rạch một cái vào yết hầu một trong số các tên lính Nhật, bọn lính theo bản năng tránh khỏi lối ra động khẩu để né tránh, Tả Đăng Phong vừa thấy cơ hội đến, lập tức xoay người lao nhanh ra bên ngoài, bên trong rất thấp cho nên Tả Đăng Phong không thể mượn lực tăng tốc, tốc độ bị ảnh hưởng rất nhiều, mà bên ngoài lúc này đã truyền đến tiếng quát của Tam Xuyên Tố cùng tiếng kêu la của bọn lính Nhật, điều này khiến Tả Đăng Phong rất lo lắng, bên ngoài có Tam Xuyên Tố, Đằng Khi Anh Tử cùng hai tên lính cầm súng, Thập Tam chắc chắn không phải đối thủ của bọn chúng.

Trong lúc nguy cấp, Tả Đăng Phong liền nằm xuống chống hai tay xuống đất, hai chân mượn lực, búng về phía trước hơn mường trượng, đã ở rất gần lối ra, Tả Đăng Phong liền tiếp tục một lần nữa, nhảy ra khỏi cửa động, sau khi ra ngoài Tả Đăng Phong liền tập trung quan sát tình hình xung quanh, phát hiện Đằng Khi Anh Tử đang dẫn theo hai tên linh cầm súng muốn chạy đến chặn lối ra, còn Tam Xuyên Tố đã rút cả hai thanh đao ra khỏi vỏ, đuối theo liên tục chém chặt về phía Thập Tam. Thập Tam bị tấn công cũng không chạy trốn, mà vẫn cố găng ngăn cản đám người Đằng Khi Anh Tử chạy về phía lối ra.

Tả Đăng Phong liền giận tím mặt, lao tới đạp Tam Xuyên Tố một đạp, tu vị của Tam Xuyên Tố kém xa Tả Đăng Phong nên bị đạp văng ra xa, còn Tả Đăng Phong mượn lực đó lao tới gần hai tên lính Nhật, xuất ra hai đấm đánh chết cả hai tên.

Đằng Khi Anh Tử tức giận thét lớn, hai tay cầm đao chém ngang, nàng tất nhiên đã đoán ra bên dưới xảy ra chuyện gì.

Tả Đăng Phong đưa tay phải đỡ lấy đao của nàng, quay đầu nhìn về phía Thập Tam, phát hiện nó không bị thương, thấy hắn thoát nguy rất vui mừng, đang từ cách đó không xa chạy đến chỗ hắn.

Thập Tam không có chuyện gì, lính Nhật cầm súng cũng bị hắn giết chết, Tam Xuyên Tố ngã xuống đất cũng đã đứng dậy, Đằng Khi Anh Tử đã bị hắn chặn lại, theo lý thuyết thì nguy hiểm đã hết, nhưng Tả Đăng Phong vẫn không cảm thấy thoải mái mà ngược lại, điềm xấu trong lòng càng lúc càng mạnh, bản năng đang nhắc nhở hắn cần rời khỏi đây gấp.

Tả Đăng Phong cảm thấy khác thường, liền bẻ gãy đao của Đằng Khi Anh Tử, sau đó tập trung cảm giác tình hình xung quanh, vừa cảm giác liền ngạc nhiên sợ hãi, xung quanh Hoàng Lăng có ba cao thủ tràn đầy địch ý đang ẩn nấp, trong đó có hai người tu vị cao hơn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK