"Cậu muốn đi giết kỹ nữ?" Ngọc Phất nhíu mày .
"Không, Diêu tỉ, khách làng chơi, người dẫn khách, tú bà, đều phải giết, ba cái kỹ viện ít nhất có khoảng một trăm người, hẳn là đủ." Tả Đăng Phong cười nhạt.
Ngọc Phất gật đầu đồng ý, loại người này tồn tại nhiễu loạn Càn Khôn, điên đảo luân thường, rời bỏ trung trinh, tính nết ô uế, giết được.
"Chừng nào chị chuẩn bị xong? " Tả Đăng Phong đưa tay nhìn đồng hồ.
"Khoảng nửa canh giờ nữa." Ngọc Phất ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng, cô có thói quen nhìn mặt trời xác định canh giờ của Đạo gia.
"Chị làm xong thì đi Tiền viện tìm tôi." Tả Đăng Phong uống hết chén trà rời ghế đi ra.
Trở lại Tiền viện, Thiết Hài đang ngồi xếp bằng niệm kinh, Lão Đại nằm sấp bên giường gặm cắn cột gỗ, Thập Tam nằm trên một cái giường khác, trông coi thùng gỗ của Tả Đăng Phong.
Thiết Hài nhắm mắt niệm kinh, Tả Đăng Phong đẩy cửa vào ông cũng không mở mắt, ở chung lâu, ông nghe ra tiếng bước chân của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong không quấy rầy Thiết Hài, nằm phịch xuống giường nhắm mắt nghĩ trước tiến trình buổi tối, xong xuôi hết mới lấy ra một tờ giấy, chính là tờ hắn ghi lại những trận pháp do bản thân nghĩ ra. Hắn giờ đã hiểu rõ đạo âm dương, đồ để bố trí trận pháp tiện tay là tìm được, nhưng người khác không có được loại năng lực này, nên hắn muốn ghi chép lại những đồ vật cần có để bố trí từng loại trận pháp để cho người đời sau nghiên cứu.
Người sống trên đời đều muốn để lại cho đời cái gì đó. Đa số người ta lưu lại huyết mạch con nối dòng, nhưng chuyện này với hắn cực kỳ xa xôi, hắn không chối mình thích Thôi Kim Ngọc, có Thôi Kim Ngọc ở bên cạnh hắn rất thoải mái, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có con với cô. Thời điểm hắn phải chết đã có sẵn, Ngọc Phất chỉ có thể làm bạn với hắn đi đến cuối đoạn đường nhân sinh, chứ không thay đổi được thời điểm hắn chết.
Đã không để lại được con nối dòng, Tả Đăng Phong sẽ để lại những vật khác, là con người đều có lòng hư vinh, hắn cũng không ngoại lệ, hắn muốn để lại những trận pháp do hắn tự nghĩ ra, để cho hậu nhân biết trên đời này đã từng có một người tên là Tả Đăng Phong Nhân Đạo pháp đều thông huyền, không thua gì thiên nhân, kể cả tu chỉnh Âm Dương Sinh Tử Quyết và Ngự Khí pháp môn cũng xuất phát từ động cơ này. Ai cũng muốn có cảm giác mình tồn tại, chỉ có những kẻ vô năng mới khắc tên mình lên những nơi danh thắng cổ tích để nói cho người khác biết hắn đã từng tới nơi đó, giống như chó đi tiểu. Cách biểu hiện này rất nông cạn, những người có trí sẽ để lại kết tinh trí tuệ, tuy vẫn không thoát khỏi được cái tâm thích hư vinh, nhưng cách biểu hiện thâm thúy và có ý nghĩa.
Vừa viết xong, ngoài cửa đã truyền tới tiếng đập cửa của Ngọc Phất.
"Đại sư, ra đi ăn cơm." Tả Đăng Phong đưa tay nhìn nhìn đồng hồ, chưa tới bốn giờ chiều.
Thiết Hài không trả lời, tăng lữ Phật Môn và đạo nhân Đạo Môn đều không bỏ dở nửa chừng khi đang tụng kinh văn.
Tả Đăng Phong không để ý, cúi đầu dặn dò Thập Tam, xoay người đi ra cửa phòng, một lát sau, Thiết Hài đọc kinh xong, đi theo ra.
Thời đại nào cũng có người giàu và người nghèo, người giàu thì ăn ba bữa ngủ hai lần, tức là sáng trưa chiều ba bữa cơm, ngủ trưa và ngủ tối, người nghèo chỉ có hai bữa một ngủ, chín giờ sáng một bữa, bốn giờ chiều một bữa, buổi tối ngủ, người nghèo không có điều kiện để ngủ trưa.
Hiện giờ chưa tới giờ cơm, những nhà hàng xa hoa giờ mới đang chuẩn bị làm cơm tối, chỉ có những nhà hàng bình dân mới bắt đầu buôn bán, ba người ra đầu đường tìm một quán ăn nhỏ ăn cơm.
Tả Đăng Phong thường ăn chay. Hắn từ nhỏ sinh sống đã nghèo khó, có ba thành thịt để ăn là thấy đủ rồi, nhiều hơn lại không quen, Ngọc Phất cũng giống hắn, chỉ có Thiết Hài chay mặn đều không kiêng kị, gặp cái gì ăn cái nấy.
Lúc ăn cơm Tả Đăng Phong và Thiết Hài uống khá nhiều rượu, ăn xong thì tới tiệm tạp hóa mua ít loại trái cây có vỏ cứng.
"Đại sư, đem mấy cái này về cho Lão Đại." Tả Đăng Phong đưa mớ quả cứng cho Thiết Hài, Lão Đại tuy là động vật thủy sinh, nhưng vẫn có hai cái răng cửa to dài của loài động vật gặm nhấm, đưa mớ trái cây này cho nó, để nó khỏi gặm mấy cây cột trong phòng.
"A Di Đà Phật, còn hai người đi đâu?" Thiết Hài chắp tay cảm ơn, nhận quả, đầu năm nay lương thực không đủ ăn, mấy thứ trái cây này đều thuộc hàng xa xỉ phẩm, Tả Đăng Phong mua chúng tốn không ít tiền.
"Chuyện của người trẻ tuổi ông nghe nhiều làm gì." Tả Đăng Phong cười.
"Vậy lão nạp đi về trước." Thiết Hài xoay người đi ngay.
"Đại sư, coi chừng Lão Đại với Thập Tam, đừng để cho chúng đánh nhau." Tả Đăng Phong dặn với theo.
Thiết Hài lập tức tăng tốc độ, Tả Đăng Phong để Thập Tam ở lại trong phòng là để kiềm chế Thiết Hài, Thiết Hài lúc nào cũng sợ mỗi khi Lão Đại và Thập Tam ở cùng một chỗ, nên làm như vậy sẽ làm cho ông khỏi chạy loạn khắp nơi.
Thiết Hài đi rồi, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất xoay người đi, vì thời gian còn sớm, hai người đi rất thong thả.
"Gần đây tôi đọc rất nhiều điển tịch, truyền thuyết về sáu âm âm bất tử, lục dương dương Trường Sinh xuất hiện sớm nhất từ thời Chu Triều, trong (( Vấn Thiên lục ))." Ngọc Phất nói, mắt vẫn nhìn thẳng.
"Nha." Tả Đăng Phong không hề dừng bước.
"Sáu viên âm chúc nội đan có thể làm cho cô gái Trường Sinh Duyên Niên, nhưng không có khả năng làm thịt xương hồi hồn, sáu viên dương chúc nội đan có thể kéo dài thọ mệnh cho đàn ông, nếu chúng ta tìm được sáu viên dương chúc nội đan, cậu có thể..." Ngọc Phất nhẹ giọng nói.
"Tôi hiểu ý chị, nhưng thời gian không còn kịp nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu cắt ngang lời Ngọc Phất .
"Kịp chứ, có tôi và Minh Tịnh Đại Sư giúp, nhất định sẽ kịp." Ngọc Phất dừng bước quay sang nhìn hắn.
"Ha ha ha ha ha." Tả Đăng Phong cười, không dừng bước.
"Cậu cười cái gì?" Ngọc Phất đuổi theo.
"Tôi không định kéo dài tuổi thọ cho mình." Tả Đăng Phong đáp.
"Tại sao?" Hai người đã rẽ sang đường nhỏ, rất ít người đi lại và xe cộ.
"Những chuyện tôi đã làm, đều không thể nào biện bạch được. Dù người ta có làm gì, dù họ là người tốt hay người xấu, tôi vốn cũng không có quyền quyết định sinh tử của họ, nhưng tôi đã làm vậy, nên tôi phải trả giá, kết cục của tôi là chuyện đương nhiên, tôi không hối hận những chuyện mình đã làm, cũng không định trốn tránh sự trừng phạt." Tả Đăng Phong cười.
Ngọc Phất sửng sốt, không phải vì những lời lẽ của Tả Đăng Phong, mà vì nụ cười của hắn, cô tịch mà tiêu điều, bình tĩnh mà thản nhiên.
"Tôi hi vọng chị có thể theo giúp tôi đi tới cuối cùng, có chị bên cạnh, tôi cảm thấy rất bình thản, nếu không tôi sợ mình không khắc chế được bản thân, sẽ trở nên thô bạo và tùy tiện, phá hủy đi tất cả." Tả Đăng Phong vuốt nhẹ tóc Ngọc Phất.
"Tôi có tác dụng lớn vậy sao." Ngọc Phất cười đau xót.
"Ừ."
"Tôi đi mua trái dưa hấu, chờ tôi một chút." Ngọc Phất xoay người sang chỗ ruộng dưa, không phải cô khát nước, cô chỉ lấy cớ để rời đi, cô không muốn Tả Đăng Phong nhìn thấy cô khóc.
Đến 7h tối, hai người tới trung tâm thành thị, nỗi buồn trong lòng lúc ban chiều đã không còn từ lúc Ngọc Phất mang dưa hấu về.
Đèn sáng rực rỡ, sáng trưng, gà bay chó chạy, tiếng người ầm ĩ.
"Trận pháp của cậu ngăn cách khu vực này với bên ngoài?" Ngọc Phất nhíu mày đánh giá khu vực trận pháp của Tả Đăng Phong. Động vật đều có năng lực cảm ứng từ trường, Tả Đăng Phong bài trí trận pháp làm cắt đứt liên lạc từ trường với bên ngoài, các loại động vật cảm nhận được, nên trở nên bất an, kêu sủa om sòm, chạy loạn lung tung, nhưng mỗi khi chạy tới biên giới trận pháp lại tự động quay trở vào.
"Nếu tôi muốn, tôi còn điều chỉnh được cả không khí và từ trường nữa cơ." Tả Đăng Phong gật đầu, hiệu quả cao làm hắn hơi tự đắc.
"Đừng có khoe khoang, đi, vào xem." Ngọc Phất phì một tiếng, đi vào trong trận, trận pháp Tả Đăng Phong bố trí không có ảnh hưởng gì tới con người.
Đám động vật láo nháo làm cư dân rất nghi hoặc nhưng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của họ, cửa hàng vẫn cứ buôn bán, người đi đường vẫn cứ nối liền không dứt.
Hai người tới một kỹ viện ba tầng, có cái tên rất dễ nghe, Phong Nguyệt Lâu, khách làng chơi bên trong không nhiều lắm, Tả Đăng Phong cũng chẳng vội, đi mua hạt dưa cùng Ngọc Phất vừa ăn vừa ngắm nghía nơi gió trăng kia.
"Người tu hành không nên tới nơi dơ bẩn như thế này." Ngọc Phất nhíu mày nhìn đám phụ nữ ăn mặc hở hang đối diện.
"Người tu hành cũng đâu có đi đào phần móc mộ." Tả Đăng Phong bĩu môi cười, hắn chẳng bao giờ quan tâm tới hình tượng Người trong đạo môn, càng không tuân thủ bất kỳ quy củ nào của Người trong đạo môn.
"Thực không biết ngượng." Ngọc Phất giận dữ nhìn đám đàn bà áo xanh áo đỏ, trời đang là mùa hè, nên các Diêu tỉ ăn mặc càng mỏng, càng hở, thân hình uốn éo, mông ngực lắc lư, phóng đãng ôm lấy khách, có điều thân hình các cô không đẹp, eo vừa to vừa thô, là bởi vì thường ngày các cô không hề làm việc tay chân.
"Tôi tại Tế Nam phủ đã từng cứu một Diêu tỉ, cho cho ta đủ tiền để cô ta hoàn lương, nhưng cô ta không chịu hoàn lương." Tả Đăng Phong vừa cắn hạt dưa vừa thuận miệng kể.
"Cậu giết cô ta rồi chứ gì? " Ngọc Phất lạnh giọng .
"Ừ, giết rồi." Tả Đăng Phong đưa gói hạt dưa cho Ngọc Phất, nhưng Ngọc Phất khoát tay không lấy.
"Tôi không tin những người này thật sự vì sinh kế bắt buộc, trong mắt họ chẳng có lấy nửa phần miễn cưỡng và không muốn." Ngọc Phất lắc đầu .
"Muốn trung trinh thì điều kiện tiên quyết là phải đơn thuần, những người đàn bà này kinh nghiệm đàn ông quá nhiều, trí nhớ quá tạp, nội tâm hỗn loạn, không còn cứu được." Tả Đăng Phong tán đồng.
Ngọc Phất gật đầu.
"Người cũng đủ rồi, chị ở đây chờ tôi." Tả Đăng Phong nhét gói hạt dưa vào tay Ngọc Phất.
"Tôi đi với cậu." Ngọc Phất nói .
"Mấy cảnh trong đó sẽ làm chị buồn nôn, có đôi khi kiến thức rộng rãi không phải là chuyện tốt đâu." Tả Đăng Phong bước thẳng về phía trước.