Tả Đăng Phong khẽ phẩy tay. Huyền Âm chân khí là dựa vào linh khí, trong sa mạc có linh khí tồn tại, chỉ cần linh khí không dứt, Huyền Âm chân khí sẽ không khô kiệt,
Nghỉ xong, lúc chạng vạng tối mọi người lại thu thập lên đường, Thù Hổ và Diệp Phi Hồng chỉ đường cho Tả Đăng Phong để hắn khỏi đi trệch, đột nhiên hai người nhíu mày.
"Khuya hôm nay sẽ có phong bạo, tốt nhất là không nên đi." Diệp Phi Hồng nhìn bầu trời chiều lắc đầu,
"Sau đó thì sao? " Tả Đăng Phong nhướng mày hỏi.
"Không biết, màu đám mây không đúng." Diệp Phi Hồng đáp.
"Đi thôi, gió thổi rồi tính." Tả Đăng Phong nắm Lạc Đà đi thẳng về phía trước,
Diệp Phi Hồng và Thù Hổ thấy hắn đã quyết, thì không nói thêm gì nữa, chỗ này cũng không phải khu vực an toàn, nếu gió lớn tới sẽ không có chỗ tránh.
"Các người trước kia gặp phải gió lớn thì xử lý thế nào?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Quây lạc đà lại thành vòng tròn, người trốn bên trong." Diệp Phi Hồng đáp,
"Hôm nay có đám mây hồng dọa người, sợ là sẽ có gió lớn." Thù Hổ bổ sung, ông đã lớn tuổi, tính tình trầm ổn hơn.
"Có tôi ở đây, các người không cần lo lắng." Tả Đăng Phong bình tĩnh nhìn hai người , nắm Lạc Đà tiếp tục đi.
Hai người không biết Tả Đăng Phong đối phó thế nào, nhưng cũng không hỏi, chỉ thấp thỏm trong lòng.
Diệp Phi Hồng và Thù Hổ phán đoán chính xác, chưa tới giờ hợi, gió lớn đã tới, gió thổi rất mạnh, cát bay mù mịt.
Người tu đạo độ quá Thiên kiếp có thể phóng linh khí trong người ra ngoài, tạo thành một lớp khiên chắn vô hình, độ lớn và độ chắc chắn của màn chắn linh khí tùy thuộc vào tu vi của người phóng. Tả Đăng Phong đã là ba phần âm dương tử khí điên phong, lá chắn linh khí có thể bảo vệ một khu vực rất lớn, dù phủ cả đội lạc đà cũng không vấn đề gì.
Cả bốn người đều thầm kinh hãi trong lòng. Diệp Phi Hồng và Thù Hổ thì kinh hãi tu vi kinh người của Tả Đăng Phong, còn Tả Đăng Phong và Thiết Hài lại kinh hãi uy lực khủng bố của phong bạo sa mạc. Một cồn cát cao mấy trượng chỉ trong chớp mắt đã bị tiêu diệt, cát chồng lên lớp lá chắn linh khí càng lúc càng nhiều, chưa tới nửa canh giờ sẽ phủ kín lá chắn, không thể nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe được tiếng gió gào thét.
Diệp Phi Hồng đối với tu vi và pháp thuật của Tả Đăng Phong thì vừa kinh sợ vừa tán thưởng, Tả Đăng Phong biết cô muốn làm cái gì, nên không trả lời, chỉ có Thiết Hài không cam lòng, lầm bầm bảo lá chắn linh khí này làm sao mà bằng kim cương hộ thể thần công của Phật gia nhà ông. Diệp Phi Hồng lập tức nhào tới đòi bái ông làm thầy, Thiết Hài đương nhiên từ chối, một nam một nữ, một già một trẻ, cứ líu ríu, ầm ầm ĩ ĩ làm Tả Đăng Phong vô cùng phiền.
Gió thổi càng mạnh, càng liên tục thì thời gian duy trì càng ngắn, một canh giờ sau gió lớn đã ngừng, Tả Đăng Phong đánh bay lớp cát bên ngoài lá chắn, cảnh vật bên ngoài hiện ra. Cồn cát đã biến mất, cồn cát mới xuất hiện, con đường nhỏ Diệp Phi Hồng chỉ đã biến mất.
Tả Đăng Phong và Thiết Hài có thể nhìn ban đêm, nhưng Diệp Phi Hồng và Thù Hổ thì không, không có họ chỉ đường, Tả Đăng Phong không dám vọng động, đành phải chờ tới hừng đông.
Trời ửng sáng, Thù Hổ đã xua đàn lạc đà đi, giữa trưa trời nóng tìm chỗ mát, sáng sớm và tối đêm thì đi, đến đêm, Tả Đăng Phong sẽ dẫn đội lạc đà đi theo lộ tuyến hai người đã chỉ. Cứ như vậy, năm ngày sau, mọi người tới một tòa thành bỏ hoang. Tòa thành này to cỡ tiểu trấn, tường thành do bùn đất đắp thành, vị trí rất tránh gió, cát bên trong không nhiều. Trong thành có một ít kiến trúc đổ nát, mang phong cách của người trung thổ và bản địa, cho thấy người ở nơi này lúc trước là cư dân La Bố Bạc, chứ không phải quân đội của triều đình .
"Cách tám mươi dặm về hướng bắc chính là rừng chết." Diệp Phi Hồng chỉ về hướng bắc.
"Cô chắc chắn?" Tả Đăng Phong nhìn cô.
"Phải. Loại thành này quanh đây chỉ có hai cái, nhưng chỉ có trong thành cổ mới có giếng nước, không sai được." Diệp Phi Hồng chỉ cái giếng cách đó không xa, Thù Hổ đang ở bên giếng nước cho lạc đà uống nước.
"Hai người ở đây, đừng có đi lung tung, đêm nay chúng tôi sẽ tới rừng chết nhìn xem." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi nói, tác dụng chủ yếu của đội lạc đà là tiếp tế, đi rừng chết không cần mang chúng theo.
“Mấy hôm nay anh không có ngủ đàng hoàng, để sáng mai hẵng đi." Diệp Phi Hồng nói, lúc này màn đêm đã buông xuống.
"A Di Đà Phật, đêm tối và giữa trưa đối với chúng tôi mà nói không có gì khác nhau." Thiết Hài xen vào.
"Trong rừng chết đều là cây dương chết khô, diện tích rất lớn, lớn tới cỡ nào thì không ai biết, vì không ai đi vào." Diệp Phi Hồng liếc Thiết Hài.
"Cây dương ở đó chết đứng hay chết nằm? " Tả Đăng Phong hỏi, người địa phương đều nói cây hồ dương có thể sống một ngàn năm không chết, sau khi chết một ngàn năm không ngã, sau một ngàn năm không nát, nên Tả Đăng Phong mới hỏi vậy để phán đoán thời gian rừng dương chết khô.
"Đứng. Độ dày thưa không đồng đều." Diệp Phi Hồng nghĩ nghĩ đáp.
Tả Đăng Phong nhíu mày, La Bố Bạc trước đây là đồng cỏ xanh tươi, thời điểm bắt đầu sa mạc hóa là hai ngàn năm trước, vào thời Hán triều, nơi này chính là ở ngay trung tâm của sa mạc, theo lý thuyết thời gian hồ dương thụ tử vong hẳn là phải hai ngàn năm, vậy thì ngàn năm trước cây chết đã phải ngã xuống rồi chứ, sao vẫn còn đứng được?
"Cô mới nói gần đây còn có một thành cổ nữa, cô vẽ đại khái vị trí của cái thành đó cho tôi." Tả Đăng Phong đưa giấy bút cho Diệp Phi Hồng. Thành thời cổ không bao giờ được xây tùy tiện, ít nhất phải thỏa mãn hai điều kiện một là tránh gió, hai là dựa vào nguồn nước. Cư dân La Bố Bạc trước đây ở đây bắt cá trồng trọ, có thể thông qua phân tích tình huống phân bố thành trì của họ để đo lường địa hình đại khái của nơi này năm đó.
Diệp Phi Hồng vẽ ra, rồi gọi Thù Hổ, hai người cùng xác định vị trí.
Diệp Phi Hồng vẽ rất đơn giản. Trong khu này có tổng cộng ba cái di tích thành cổ, vị trí không theo quy tắc, nhưng Tả Đăng Phong chỉ cần nhìn liền nhận ra ngay vị trí của chúng tương thông với thuật lý Kỳ Môn Độn Giáp, nhưng Kỳ Môn Độn Giáp bản thân là dùng để dự đoán, không phải trận pháp, ba tòa thành trì nơi này cùng loại với Kỳ Môn Độn Giáp cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ cómột giải thích hợp lý chính là vị trí phân bố của thành không phải theo Kỳ Môn Độn Giáp, mà là theo một thứ có nguyên lý giống với Kỳ Môn Độn Giáp, Thập Nhị Cô Hư Trận Pháp,
Thập Nhị Cô Hư Pháp chỉ có Khương Tử Nha mới biết cách bố trí, nếu suy luận thành lập, thì các tòa thành ở đây có liên quan tới Khương Tử Nha, điều này không vượt qua dự kiến của Tả Đăng Phong, vì dù là Bành quốc hay Khương quốc thì cũng có thủ đô cách Chu Triều khá gần, và đều là quốc gia có địa chi, Khương Tử Nha đương nhiên biết họ. Chỉ là Khương Tử Nha chỉ đạo người ở nơi này xây thành theo Thập Nhị Cô Hư Pháp là vì động cơ gì thì hắn không biết.
"Không phải cậu có bản đồ bự à, mở ra mà so, xem cái rừng cây đó có phải hang ổ của con rắn không." Tả Đăng Phong còn đang suy nghĩ, Thiết Hài đã qua tới.
Tả Đăng Phong sờ lên ngực, mới nhớ ra bức bản đồ đã bị Ngọc Phất cầm đi, lúc trước hai người ở trấn nhỏ gần Tây An thương lượng phải làm thế nào để dụ cư dân trong thành Tây An dời đi, Ngọc Phất đã cầm bức bản đồ của hắn, và chưa trả lại cho hắn.
Tả Đăng Phong không muốn nghĩ, nhưng Ngọc Phất rời đi đã hơn hai mươi ngày mà không có động tĩnh gì, cảm giác hình như có điều không đúng,
"Đại sư, ông lập tức theo Thù Hổ trở về, rời khỏi sa mạc lập tức phóng thanh phù trùng, đi tìm Thôi Kim Ngọc." Tả Đăng Phong móc ống trúc đựng Thanh Phù Trùng đưa cho Thiết Hài,
"A, là ý gì?" Thiết Hài nhìn Tả Đăng Phong, ông phải đi trong sa mạc sáu bảy ngày mới tới nơi này, cái mông ngồi còn chưa ấm chỗ làm sao chịu trở về,
"Thôi Kim Ngọc cầmbản đồ của tôi đi dương chúc địa chi, cô ấy với Vương Chân Nhân, Đỗ Chân Nhân cũng chưa phải là đối thủ của ba ninja kia, ông mau tới giúp họ." Tả Đăng Phong nói nhanh. Ngọc Phất trước khi đi đã nhắc tới giao tình của Kim Châm Ngân Quan và hắn, lúc ấy hắn không nghĩ ra, không ngờ Ngọc Phất lại rất có khả năng mời họ cùng đi tìm dương chúc địa chi, mục đích đương nhiên là để kéo dài thọ mệnh gần hết của hắn.
"A Di Đà Phật, lão nạp làm không được đâu, cậu tự đi làm đi." Thiết Hài chắp tay niệm Phật, cười hắc hắc, ông từng giả vờ trúng độc lừa Tả Đăng Phong chạy tới Hồ Nam, ông nghĩ Tả Đăng Phong cũng đang giở kế y như thế để lừa gạt ông.
"Tôi không giỡn với ông đâu, mau đi giúp họ đi." Tả Đăng Phong nghiêm mặt.
"Cô ấy cầm bản đồ của cậu hồi nào? " Thiết Hài cười nhơn nhơn.
"Ở Tây An, lúc ấy chúng ta ở Tiền viện, Thôi Kim Ngọc ở hậu viện." Tả Đăng Phong đáp.
"Chỗ có cái sân nhỏ, và căn phòng bị Lão Đại gặm cột làm sập." Thiết Hài làm tặc chưa được ba ngày không đánh đã khai, rốt cục thừa nhận phòng ở là vì thế mà sập,
"Ừ. Trước lúc đi, cô ấy còn hỏi quan hệ của tôi với Vương Chân Nhân và Đỗ Chân Nhân, cô ấy vốn không phải là trở về tế người thân, cũng chẳng tham gia nghi thức kỷ niệm ngày sinh của tổ sư gia gì cả, cô ấy là đi tìm dương chúc địa chi, ông mau đi đi, đi ngay đi." Tả Đăng Phong sốt ruột vội thúc giục, hắn luôn cho là mình rất cẩn thận, bây giờ mới hay là không phải. Lời nói và hành động của Ngọc Phất rất không bình thường, thế mà lúc ấy hắn lại cho rằng vì Ngọc Phất nghĩ tu vi của mình không đủ, trong lòng không thoải mái nên mới trở về giải sầu, giờ mới nghĩ ra thì ra không phải như vậy.
"A Di Đà Phật, cậu đừng có lừa tôi nha." Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong lo lắng, đã tin hắn bảy thành,
"Tôi không lừa ông đâu, ông đi nhanh đi." Tả Đăng Phong nhét ống trúc vào tay Thiết Hài .
"Không đúng nha, nếu Thôi Kim Ngọc xảy ra chuyện, cậu phải chạy tới cứu cô ấy chứ, cậu không đi chứng tỏ cô ấy không sao cả." Thiết Hài ra vẻ đã khám phá ra gian kế của Tả Đăng Phong .
"Cô ấy không thả Thanh Phù Trùng chứng tỏ cô ấy tạm thời chưa gặp phải nguy hiểm, nếu cô ấy gặp nguy hiểm, thì sẽ không tới kịp nữa, ba tên ninja kia rất lợi hại, mấy người Thôi Kim Ngọc nếu muốn bắt dương chúc địa chi, nhất định sẽ xung đột với họ, ông mau đi đi, đừng lèo nhèo nữa." Tả Đăng Phong lo lắng giục.
"Tôi đi từ xa mới tới, cậu cho tôi ngó con hỏa xà kia một cái rồi đi được không." Thiết Hài chỉ về hướng bắc.
"Đại sư, coi như tôi van xin ông, ông đi nhanh đi." Tả Đăng Phong xoay người nhìn Thù Hổ, "Mang năm con Lạc Đà, theo đại sư trở về."
Thiết Hài không phải không biết nặng nhẹ, do dự một chút rồi nhét ống trúc vào trong ngực,
Thù Hổ vội cho lạc đà ăn uống, Thiết Hài nắm dây cương rời đi, Tả Đăng Phong nhìn theo, trong lòng rất lo lắng, cầu mong mấy người Ngọc Phất đừng xảy chuyện, nếu không cả đời hắn không thể nào yên ổn.
Tả Đăng Phong còn chưa nghĩ xong, Thiết Hài lại dẫn theo Thù Hổ chạy trở về, không chờ Tả Đăng Phong đã thả Thù Hổ ra, túm lấy Diệp Phi Hồng đang uống nước, xoay người chạy đi.
"Đại sư, ông làm cái gì vậy?" Tả Đăng Phong ngơ ngác.
"Người này có ý với cậu, để lại bên cạnh cậu tôi thấy lo, để người què lại cho cậu. . ."