Mục lục
Tàn Bào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Đăng Phong đứng ở đằng xa, nhìn Liễu Điền và thôn dân rời đi, hồi lâu cũng không lấy lại được tinh thần, hắn không nghĩ lại gặp được kết quả như thế này. Lúc trước Liễu Điền vì mạng sống nên trả lời chi tiết vấn đề cho hắn, khiến cho Tả Đăng Phong không đành lòng hạ thủ, nhưng để cho hắn bỏ đi thì lại không cam lòng, cho nên muốn mượn tay thôn dân mà giết hắn. Không ngờ thôn dân để hắn đi, chính xác hơn là cung kính đưa hắn đi.

“Mày nói những người này có biết suy nghĩ không?” Tả Đăng Phong dở khóc dở cười nhìn Thập Tam.

“Meo, meo..” Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.

“Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, đi thôi.” Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu, theo hướng tây nam của dãy núi mà đi. Lúc này trong thành nhất định náo loạn nghiêng trời, cho nên Tả Đăng Phong quyết định tìm một nơi trốn vài ngày mà lánh nạn.

Trong lúc đi trong núi, Tả Đăng Phong nhớ lại lời của Liễu Điền nói. Căn cứ theo lời của hắn thì rất có thể Đằng Khi ở đông bắc, nhưng điều này cũng chỉ có thể, bởi vì Đằng Khi không thuộc về lục quân bọn họ. Nói cách khác, Đằng Khi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, nếu như mình tân tân khổ khổ chạy đến Đông Bắc, vừa vặn Đằng Khi đi đến Nam Kinh hoặc là tới Tế Nam vậy thì hỏng bét. Nhưng mà nếu như chỉ ở Tế Nam canh giữ cũng không được, bởi vì Đằng Khi không biết khi nào mới đến nơi này.

Tả Đăng Phong cảm giác tình huống trước mắt của mình như một thợ săn đuổi theo thỏ, không biết thỏ chạy hướng nào, ôm cây đợi thỏ không được, tìm kiếm lung tung cũng không được, căn bản là tình huống lưỡng nan.

Ngoài ra Đằng Khi cũng không phải là quân nhân bình thường. Lúc ở Thanh Thủy quan, mỗi khi Thập Tam nhảy lên tập kích hắn, đều bị hắn chính xác đá bay, lúc ấy Tả Đăng Phong cho là hắn được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng sau này, khi học tập đạo thuật mới phát hiện người bình thường không có khả năng chính xác mau lẹ đá bay Thập Tam như vậy được. Vì vậy Tả Đăng Phong đoán rằng rất có thể Đằng Khi cũng đã luyện võ thuật hoặc là pháp thuật, khả năng này rất lớn.

Hiện tại Tả Đăng Phong không cách nào xác định được, ngày đó Đằng Khi ở Thanh Thủy quan có thi triển toàn bộ thực lực ra không. Nếu đó là toàn bộ thực lực của hắn thì tốt rồi, lấy thực lực trước mắt của mình hoàn toàn có thể chế phục được. Nếu như ngày đó Đằng Khi vẫn còn che giấu thực lực, vậy Tả Đăng Phong cũng không còn nắm chắc, vạn nhất tân tân khổ khổ đuổi theo Đằng Khi, đến cuối cùng lại phát hiện hắn không phải là thỏ mà là cọp thì quá bi ai rồi.

“Có đúng vậy không, nếu như vậy thì đã sớm bắt được Thập Tam rồi.” Tả Đăng Phong lắc đầu lầm bầm, ngày đó Đằng Khi ở Thanh Thủy quan chặn bắt Thập Tam, đến cuối cùng, lưng bàn chân bị Thập Tam cào chảy máu tràn trề, điều này nói lên mặc dù Đằng Khi có biết pháp thuật hoặc võ thuật thì cũng không lợi hại lắm, ít nhất so với mình cũng không lợi hại hơn.

“Meo, meo..” Thập Tam nghe được Tả Đăng Phong kêu tên của mình, quay đầu hướng Tả Đăng Phong gọi một tiếng.

“Không nghe quỷ nói sao, mày chính là con mèo vô dụng, bất âm bất dương đấy.” Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam lắc đầu cười khổ. Căn cứ lời khai báo của Liễu Điền, Đằng Khi tới Trung Quốc không chỉ đơn thuần là bắt người làm thí nghiệm, mà nhiệm vụ chủ yếu là tìm kiếm mười hai con vật địa chi thời cổ đại. Mười hai địa chi nói trên, xuất hiện sớm nhất cách nay là ở triều Thương đã quá 2800 năm, mà vòng cổ của Thập Tam khắc loại văn tự vừa vặn là ở thời kỳ Thương Chu. Nói cách khác, niên đại cuộc sống của Thập Tam cũng chính là niên đại của mười hai địa chi vừa kể.

Lý luận về mười hai địa chi rốt cuộc là do người nào nêu ra, hiện tại đã không cách nào khảo chứng rồi, duy nhất có thể khẳng định là: người đầu tiên lý luận về mười hai địa chi đó sẽ lấy hình dạng ban đầu của mười hai con vật mà mô tả. Đằng Khi đi tìm chính là mười hai con vật sống ở 2800 năm trước.

Nếu như không có sự tồn tại của Thập Tam, Tả Đăng Phong cho rằng hành động của Đằng Khi rất hoang đường, nhưng mà rõ ràng Thập Tam đã sinh tồn gần ba ngàn năm, điều này cho thấy, 12 con vật kia cũng có thể vẫn còn tồn tại. Con khỉ vàng nhỏ bé trên vai của Ngọc Phật hẳn là một trong số đó, bởi vì trên cổ nó cũng có một cái vòng cổ giống như Thập Tam, cốt yếu nhất là Thập Tam lại nhận biết nó.

Lúc trước Đằng Khi cũng đã nói với Liễu Điền: “Lục âm bất tử, lục dương trường sinh.” Hẳn những lời nói này cũng không phải là người si nói mộng, bởi vì Thập Tam cùng con tiểu hầu tử màu vàng đúng là đã sống qua 2800 năm, đã có thể dùng chữ trường sinh bất tử để hình dung.

Giờ phút này, mặc dù Tả Đăng Phong không rõ nguyên nhân trường sinh bất tử của chúng, nhưng đoán được Đằng Khi muốn tìm bọn chúng là vì kéo dài tuổi thọ cho Thiên Hoàng bọn hắn. Văn hóa Nhật Bản khởi nguồn từ Trung Quốc, người Nhật có tin tưởng sự trường sinh bất tử cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Tài liệu lịch sử chính quy, Tả Đăng Phong khi làm ở nhà văn hóa cũng tiếp xúc rất nhiều, nhưng mười hai địa chi liên quan đến mười hai con vật, con nào thuần âm, con nào thuần dương hắn cũng không biết được, bởi vì những điều này đã thuộc về huyền học. Đối với những nội dung này, sở văn hóa tự nhiên sẽ không thu nhận sử dụng những bộ sách này.

Ngoài ra, trong lòng Tả Đăng Phong còn có nghi ngờ, đó chính là dựa theo ý tứ mặt chữ để hiểu, thì câu nói kia của Đằng Khi chính là: “Tìm được sáu con vật âm tính là có thể bất tử, tìm được sáu con vật dương tính là có thể trường sinh”. Trường sinh và bất tử hình như là cùng một ý nghĩa, tại sao Đằng Khi lại tách nó ra?

“Thôi quên đi, để tìm thầy bói xem một chút.” Tả Đăng Phong lao tâm khổ tứ hồi lâu, nhưng đối với học thuyết âm dương lại không biết, trước sau vẫn không cách nào hiểu thấu đáo những huyền cơ ẩn giấu trong này.

Tâm niệm đến đây, Tả Đăng Phong lập tức thay đổi phương hướng, nhằm hướng chính nam mà đi. Hắn muốn đến các thôn trấn xung quanh thành Tế Nam tìm các thầy bói toán tìm hiểu về thuộc tính âm dương của mười hai địa chi, những điều này là nội dung cơ bản nhất của huyền học, bọn họ khẳng định là biết.

Thập Tam uốn éo cái mông chạy ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại Tả Đăng Phong. Mỗi một lần Thập Tam quay đầu đều làm Tả Đăng Phong trong lòng nghi ngờ tăng thêm một phần, nếu Thập Tam không phải là một trong mười hai con vật kia, thì nhất định nó sẽ có tác dụng riêng. Nhưng mà “Lục âm bất tử, lục dương trường sinh” đã khiến cho con người toàn vẹn rồi, vậy con mèo bất âm bất dương này có tác dụng gì nữa?

Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Tả Đăng Phong có một ý nghĩ hoang đường, hắn hoài nghi năm đó rất có thể là Thập Tam cùng mười hai con vật kia ở cùng một chỗ để chọn lựa. Mười hai địa chi kia thì được đề cử, còn Thập Tam không hợp cách nên bị loại, biến thành vật bồi táng cho bậc đế vương. Cái ý nghĩ này vừa hiện ra đã bị chính Tả Đăng Phong chối bỏ. Mười hai địa chi ứng với mười hai loại động vật riêng, đều có tác dụng đặc biệt; không có khả năng như kiểu thi người đẹp, chiêu mộ nhiều người nhưng chỉ chọn một hai. Cho nên khẳng định Thập Tam là có tác dụng riêng, nhưng đến cùng là để làm gì thì Tả Đăng Phong nghĩ không ra.

Thời loạn thế, lòng người hoang mang, tinh thần hoảng loạn, chùa chiền phần lớn đều hoang phế, phần lớn đạo quan cũng đóng cửa. Nhưng lúc này đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thầy tướng số lại lên hương, nào là xem bói, xem tướng, xem nhà, xem đất, xem mồ mả… miệng lưỡi linh hoạt, mồm mép dẻo dai khiến cho đối phương an tâm thì đổi lại cho mình một bữa cơm no áo ấm.

Tả Đăng Phong không tin vào các dạng thầy bói ở trên, sở dĩ hắn muốn tìm thầy bói chỉ là muốn học tập một chút căn bản lý luận huyền học, mặc dù hắn học chính là đạo pháp, nhưng là giữa chừng thay đổi nên kiến thức cơ sở một chút cũng không có, cần phải nhanh chóng bù đắp.

Thực tế, không phải hắn một chút cũng không tin huyền học. Từ khi Thập Tam xuất hiện đã làm thay đổi hiểu biết xưa kia, khiến hắn biết được bên cạnh có rất nhiều thứ hắn không nhìn được, hoặc là không cách nào hiểu được.

Như Ngân Quân ngày đó, xem qua tướng mạo hắn vậy mà đoán được hắn ngay hôm đó sẽ vào nhập đạo, điều này cho thấy xem tướng cũng có chút đạo lý. Bất quá Ngân Quan khi ấy nói: “Nhập đạo ngày hôm nay” mà trên thực tế Tả Đăng Phong lấy được Âm Dương Sinh Tử Quyết để tu luyện chính là vào ngày hôm sau. Điều này cho thấy xem tướng cũng không nhất định là vô cùng chính xác. Ngân Quan là một trong huyền môn Ngũ đại Thái Đẩu, ngay cả hắn xem tướng cũng không phải là chính xác trăm phầm trăm, thì những thứ thầy bói đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hòa thượng, đạo sĩ bò tường trộm cắp này càng không đáng nghĩ đến.

Sau khi Tả Đăng Phong vào trấn, phát hiện nhiều quầy coi bói, suy tư chốc lát, hắn tới trước một thanh niên tầm hơn ba mươi tuổi đang bày quẻ ngồi xuống. Hắn không tin vào người già, bởi vì người già có thể mượn tuổi lớn mà cậy già lên mặt lừa gạt. Người trẻ tuổi mà dám làm cái này, ít nhiều gì cũng có chút bản lãnh thật sự.

“Tiểu huynh đê, anh muốn xem cái gi?” Người thanh niên coi bói mặc một bộ y phục bình thường, không giống như người khác cố ý mặc áo choàng.

“Xem tiền đồ đi.” Tả Đăng Phong thuận miệng nói. Thỉnh giáo đối phương một vấn đề trước, dù sao cũng phải để cho người ta tính cho một quẻ mới đủ lễ nghĩa.

“Đoán chữ, xem tướng hay là xin xăm?” Trên bàn coi bói có bày biện đầy đủ bút mực cùng ống thẻ xăm…

“Đoán chữ đi.” Tả Đăng Phong đưa tay cầm lấy bút lông, rung cổ tay viết xuống hai chữ “Sinh tử”

“Đoán chữ chỉ có thể một chữ” Thầy bói trẻ tuổi lắc đầu nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu cũng không quyết định lấy “sinh” hay “tử”. Vu Tâm Ngữ vừa mất đi, hắn đã sớm không muốn sống, lấy sinh là không đúng tâm ý mình. Chính vì đại thù còn chưa báo mà chọn tử thì đó là điềm xấu.

“Xem tướng đi.” Tả Đăng Phong bất đắc dĩ buông bút lông xuống.

“Anh có thể đi rửa mặt không?” Thầy tướng số lắc đầu cười khổ

Tả Đăng Phong nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, hắn cũng đã quên lần rửa mặt gần nhất là khi nào rồi. Với khuôn mặt dơ bẩn này, đối phương căn bản là không thể nhìn rõ được bộ dạng của mình.

“Bỏ đi, xem xăm vậy.” Tả Đăng Phong đưa tay cầm lấy ống thẻ tre, bắt đầu lay động, chỉ chốc lát sau rơi ra một cây thăm bằng trúc. Tả Đăng Phong nhặt lên liền ngây ngẩn cả người, trên cây thăm bằng trúc không có chữ.

“Đây là ý gì?” Tả Đăng Phong đưa cây thăm trong tay cho thầy tướng số.

“Lắc lại đi.” Thầy tướng số cầm cây thăm bỏ lại vào ống thẻ.

Tả Đăng Phong liền lắc tiếp, rơi ra cũng là cây thăm không có chữ viết kia, liên tiếp ba lần, cũng đều là cây thăm này. Tả Đăng Phong còn muốn lắc nữa, nhưng thầy tướng số đã ngăn hắn lại.

“Tại sao?” Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.

“Trong ống xăm này có sáu mươi lăm cây thăm, trong đó có sáu mươi bốn cây là do bát quái diễn sinh ra sáu mươi bốn quẻ tượng, còn một thẻ chẳng qua chỉ là quẻ không, lắc ra thẻ không đại biểu cho vô quẻ. Tướng mệnh của anh quái dị, không tính được”. Thầy tướng số cau mày lắc đầu nói.

“Được rồi, không tính cái này nữa, tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh.” Tả Đăng Phong lấy ra một đồng đại dương đưa cho thầy tướng số.

Thầy tướng số thấy thế lộ vẻ nghi ngờ, bất quá cũng chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi nhận lấy đồng đại dương. Quần áo hắn đang mặc trên người chứng tỏ hắn sinh hoạt cũng rất kham khổ.

“Mười hai địa chi có phân âm dương không?” Tả Đăng Phong trực tiếp đi vào vấn đề.

Lúc trước, mặc dù thầy tướng số đã nhận tiền, nhưng lại rất khẩn trương, hắn cũng sợ Tả Đăng Phong hỏi những chuyện mà hắn không cách nào trả lời được. Nghe vấn đề Tả Đăng Phong vừa hỏi, rốt cuộc vẻ mặt âu lo của hắn cũng biến mất.

“Đúng, chẳng những phân thành âm dương mà còn phân thành ngũ hành.” Thầy tướng số gật đầu mở miệng.

“Nói cặn kẽ một chút.” Tả Đăng Phong lấy từ trong lòng ra một cuốn vở.

“Mười hai địa chi, dương đầu, âm sau” Thầy tướng số nói.

“Đầu tiên là sáu cái thuần dương?” Tả Đăng Phong mở miệng hỏi.

“Không phải, Tí: chuột, Dần: hổ, Thìn: rồng, Ngọ: ngựa, Thân: khỉ , Tuất: chó, là sáu dương. Sửu: trâu, Mão: thỏ, Tị: rắn, Mùi: dê, Dậu: gà, Hợi: heo là sáu âm."

*Vn mình thì thay Mão (thỏ) bằng Mẹo (mèo)

“Dựa theo ngũ hành thì chia làm sao?” Tả Đăng Phong lại hỏi.

“Sáu dương chính là: Thân là kim, Dần là mộc, Tử là thủy, Ngọ là hỏa, Thìn là chủ thổ, Tuất là phó thổ”

“Sáu âm chính là: Dậu là Kim, Mão là mộc, Hợi là thủy, Tị là hỏa, Sửu là chủ thổ, Mùi là phó thổ.”

“Tại sao lại có hai thổ?” Tả Đăng Phong nhíu mày đặt câu hỏi.

“Ngũ hành đều diễn sinh cho thổ (đất) vì vậy có chủ phó song thổ” Thầy tướng số thuận miệng trả lời, rất hiển nhiên những điều này là thường thức căn bản.

“Đa tạ đã chỉ giáo, tôi còn có một câu hỏi, tiên sinh đã bao giờ từng nghe qua: Lục âm bất tử, lục dương trường sinh chưa?” Tả Đăng Phong cất xong giấy bút đứng lên.

“Anh nhớ lầm rồi, những lời này không phải là như vậy, phải là: Lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh.” Thầy tướng số thấy Tả Đăng Phong muốn đi, rốt cuộc lộ ra nụ cười, tỏ vẻ đồng đại dương thật sự đã nắm được trong tay.

“Ý nghĩa là gì vậy?” Tả Đăng Phong nghe vậy lại ngồi xuống, Nhật ngữ chuyển sang Trung ngữ có nghĩa khác, có khả năng rất lớn là ngày đó Liễu Điền nghe lầm.

“Đây là một câu viết trên Kinh Dịch, môn này tôi chỉ lướt sơ qua, nhưng mà những lời này giống như không có ý nghĩa gì” Thầy tướng số tiên sinh lắc đầu mở miệng.

“A, cảm ơn tiên sinh.” Tả Đăng Phong đứng lên, thầy tướng số tiên sinh cũng không thể cái gì cũng biết, có thể biết những thứ này đã không tệ rồi.

Cảm ơn thầy tướng số xong, Tả Đăng Phong xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước hắn quay trở lại: “Tiên sinh, tại sao trong mười hai địa chi lại không có mèo?”

“Cái này, cái này, cái này….. tôi thật cũng không biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK