Mục lục
Đích Trưởng Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Triệu Khả Nhiên hỏi, nữ tử mang theo nụ cười mở miệng nói, “Ta họ Tiêu, ngươi cứ gọi ta là Tiêu di được rồi.”

“Tiêu di.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Mặc dù không thấy rõ nét mặt của người, nhưng nhìn tuổi của người dường như cũng không lớn tuổi lắm! Gọi người là Tiêu di, cảm giác thật sự có chút là lạ.”

Mặc dù vị kia tự xưng là Tiêu di cũng không nói ra họ tên thật của mình, nhưng mà Triệu Khả Nhiên cũng không bắt buộc. Dù sao hôm nay người ta chẳng qua vì tốt bụng mới giúp nàng. Nói cho cùng vẫn là bèo nước gặp nhau, cho nên đối với việc này nàng cũng không đặc biệt quan tâm.

“Chẳng qua chỉ là tên gọi mà thôi.” Nữ tử trả lời, “Đúng rồi. Vậy phu nhân thì sao? Ngươi tên là gì?”

“Tiêu di, người cứ gọi con Khả Nhiên.” Triệu Khả Nhiên cười trả lời, “Người là trưởng bối, không cần gọi con là phu nhân.”

“Nấu vậy, vậy ta cũng không khách khí.” Nữ tử cũng không kiên trì, “Đúng rồi, Khả Nhiên, cửa hàng này rất lớn. Mới vừa rồi ta cũng nhìn thấy được, người ở nơi này đều rất cung kính với con. Nhưng mà đây là sản nghiệp của nhà con sao?”

“Là của phu gia của con.” Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, “Hôm nay con ra ngoài, vốn là muốn tìm quà tặng. Đại thọ của tổ phụ sắp đến, hôm nay con đặc biệt ra ngoài tìm lễ thọ, nhưng không nghĩ đến vừa ra ngoài lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy.”

“Khả Nhiên, hiện tại con đang mang thai.” Nữ tử mở miệng khuyên, “Không phải Tiêu di nói con, thật sự con nên chăm sóc tốt cho mình, vào lúc này, sao con có thể tùy tiện đi loạn chứ? Còn nữa, coi như ra ngoài, vậy thì cũng nên mang theo một nô tỳ! Cũng có người ở bên cạnh chăm sóc cho con!”

“Tiêu Di, người hiểu lầm.” Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, “Thật ra thì con không phải ra ngoài một mình, con dẫn theo nha hoàn ra ngoài. Chỉ là vừa rồi gặp phải ăn trộm, trộm mất một vật rất quan trọng của con, cho nên nha hoàn đó đã đuổi theo ăn trộm.”

“Hoá ra là như vậy!” Cô gái bừng tỉnh hiểu ra, “Nhưng mà con cũng thật sự quá không cẩn thận, nếu như vừa rồi ngã xuống, vậy thì hỏng bét. Còn nữa, nha hoàn của con cũng thật sự  không tốt, cứ như vậy mà bỏ lại con một mình, một mình đuổi theo ăn trộm, nếu như con xảy ra chuyện gì, vậy thì phải làm sao!”

“Nàng cũng không phải cố ý.” Triệu Khả Nhiên cười mở miệng nói, “Là con kiên trì muốn nàng đuổi theo, vốn dĩ nàng cũng không nguyện ý chỉ là không dám cãi mệnh lệnh của con mà thôi.”

“Ai, con thật đúng là.” Nữ tử cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, liền có một cảm giác thân thiết, cho nên mới nói nhiều với nàng như vậy, “Khả Nhiên, bây giờ con đã không phải là một người, sau này vẫn nên cẩn thận hơn. Nhớ lấy lần sau phải dẫn thêm người, bằng không đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, con sẽ hối hận không kịp.” 

“Tiêu di, người cứ yên tâm, về sau con nhất định sẽ cẩn thận, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.” Triệu Khả Nhiên gật đầu cười, “Đúng rồi, Tiêu di, chắc là người còn có chuyện quan trọng, người cứ đi trước đi. Chưởng quỹ đã phái người thông báo cho người nhà của con rồi, một chút nữa sẽ có người đến đón ta, người cũng không cần lo lắng.”

“Chuyện của ta không vội.” Mặc dù không thấy rõ sắc mặt, nhưng mà ánh mắt lạnh nhạt của nữ tử ảm đạm xuống, “Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, cũng không cần gấp gáp. Hơn nữa, chúng ta vừa mới đến kinh thành mà thôi, vẫn chưa thu xếp ổn thỏa!”

“Tiêu di, thì ra các người không phải ở trong kinh thành sao!” Triệu Khả Nhiên ngược lại có chút giật mình, “Con còn tưởng rằng các người vẫn ở trong kinh thành! Bởi vì nghe khẩu âm của các người, thật sự nghe không giống như người ở bên ngoài!”

“Thật ra thì trước đây, ta ở trong kinh thành.” Nữ tử mở miệng nói, “Chỉ là sau này xảy ra một chút biến cố, cho nên ta mới rời khỏi kinh thành. Nhưng mà bây giờ có một ít chuyện cần giải quyết, cho nên trở về.” <dien>1<dan>1<le>1<quy>1<don>

Nữ tử cũng không biết tại sao lại nói chuyện này với Triệu Khả Nhiên. Chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, nhưng nữ tử rất có thiện cảm với Triệu Khả Nhiên, cho nên cứ như vậy nói ra! Có lẽ bởi vì nàng cảm thấy tính tình Triệu Khả Nhiên, thật ra thì có một chút  tương tự với nàng, cho nên cảm thấy có một cảm giác thân thiết!

“Thật sao?” Triệu Khả Nhiên đối với chuyện riêng của người khác vẫn rất tôn trọng, cho nên nàng cũng không hỏi cặn kẽ, mà là mở miệng cười, “Tiêu di, chuyện ngày hôm nay, thật sự là cảm tạ người. Nếu như người có chuyện cần trợ giúp, thì người cứ lên tiếng. Mặc dù bản lĩnh của con không lớn, nhưng mà chỉ cần là chuyện con có đủ khả năng, con tuyệt đối sẽ không từ chối.”

“Không cần.” Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Khả Nhiên, ta rất cảm tạ tâm ý của con, nhưng mà chuyện của ta thật sự quá phức tạp, hơn nữa phải do ta tự mình giải quyết. Người ngoài tuyệt đối không giúp được.”

“Tiêu di, người đã nói như vậy, vậy con cũng không hỏi.” Triệu Khả Nhiên cũng không hỏi nhiều, dù sao mọi người chẳng qua là bèo nước gặp nhau mà thôi, căn bản cũng không có tình cảm đặc biệt gì, nếu như hỏi quá nhiều, này sợ rằng sẽ khiến cho người chán ghét.

“Vậy Tiêu di, các người ở nơi đâu, có thể nói cho con biết không? Đến lúc đó con sẽ dẫn  phu quân của con tự mình tới cửa nói cám ơn.”

“Không cần.” Nữ tử lắc đầu một cái, “Chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, con không cần để ở trong lòng. Nhưng mà Khả Nhiên. Về sau con vẫn nên cẩn thận hơn, không được để cho chuyện ngày hôm nay xảy ra nữa.”

“Tiêu di, người cứ yên tâm. Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa. Về sau nếu có ra cửa, con nhất định sẽ cẩn thận.”

Trong mắt Triệu Khả Nhiên lóe lên một tia ánh sáng sắc bén. Chuyện ngày hôm nay, nàng chưa bao giờ cho rằng là ngoài ý muốn, mới vừa rồi sau lưng có một lực đẩy, nàng rõ ràng cảm thấy. Còn nữa, cũng không biết có phải tên trộm kia cũng là tình cờ hay không. Nhưng mà, mặc kệ người sau lưng là ai, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Chỉ là, chuyện ngày hôm nay, thật ra thì cũng trách nàng không cẩn thận. Nàng biết rõ chính mình đang mang thai, nhưng vẫn cứ ra ngoài, hơn nữa cũng chỉ dẫn theo Thi Hương mà thôi. Nếu là bình thường, còn có Nhất ở trong bóng tối bảo vệ nàng. Nhưng gần đây Nhất bị phái đi làm việc. Mà nàng lại chọn thời gian nhạy cảm này ra cửa, mới có thể xảy ra chuyện như vậy. Chỉ là, “ngoài ý muốn” như vậy chỉ cần có một lần, mình tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai.

“Vậy thì tốt.” Nữ tử gật đầu một cái, mở miệng nói, “Khả Nhiên, con đã không có chuyện gì. Vậy con ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt đi! Ta còn có chuyện muốn làm, cũng không chăm sóc con. Tự con phải bảo trọng.”

“Vậy cũng tốt!” Triệu Khả Nhiên gật đầu cười, dù sao hôm nay người ta tốt bụng giúp mình một tay, mình cũng không thể lôi kéo người ta không cho nàng đi, như vậy cũng không hợp lí, chỉ là, “Tiêu di, con còn có một yêu cầu quá đáng, không biết người có thể đồng ý hay không.”

“A…, yêu cầu gì?” Nữ tử ngược lại không có cự tuyệt, “Nếu như có gì, con cứ nói đi! Chỉ cần là trong khả năng của ta, ta sẽ không cự tuyệt.”

“Tiểu thư.” Không chỉ có Lam Y, ngay cả hoàng y ở một bên cũng không nhịn được lên tiếng. Tiểu thư vừa mới cứu người này, cũng không nhắc tới yêu cầu gì, nhưng người trước mắt lại lòng tham không đáy, vẫn còn có thỉnh cầu. Mà tiểu thư của các nàng, lại vẫn đồng ý, chẳng lẽ nàng quên mất mục đích họ tới kinh thành sao?

Thấy nét mặt nha hoàn ở sau lưng nữ tử, Triệu Khả Nhiên cũng biết hình như họ hiểu lầm cái gì, vội vàng mở miệng giải thích, “Các ngươi không nên hiểu lầm, ta cũng không phải người tham lam gì. Thật ra thì ta chỉ là tò mò, tại sao Tiêu di vẫn luôn mang theo khăn che mặt mà thôi. Nếu có thể, có thể lấy khăn che mặt xuống cho ta nhìn hay không? Cho dù nói thế nào, nàng cũng là  ân nhân cứu mạng của ta, ta cũng chỉ muốn biết tướng mạo của nàng mà thôi. Tránh cho ngày sau có chạm mặt cũng không nhận ra được!”

“Như vậy sao!” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Nữ tử có chút chần chờ, nhưng mà suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu một cái, “Vậy cũng tốt! Đây cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, hơn nữa hôm nay ta cảm thấy chúng ta rất hợp ý. Nếu nói như vậy, vậy thì kết giao thêm một bằng hữu cũng được.”

“Tiểu thư.” Nghe được lời của nữ tử, Lam Y chặn lại nói, “Nơi này là kinh thành, người tùy tiện bại lộ như vậy, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.”

“Không cần lo lắng, sẽ không có người biết.” Nữ tử mở miệng nói, “Hơn nữa, cũng đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đã quên! Càng thêm không thể nào đoán được.” 

Nói xong, không để ý người khác ngăn cản, nữ tữ vươn tay ra, liền tháo khăn che mặt trên mặt mình.

Đang lúc sắp nhìn thấy gương mặt của nữ tử, cửa lập tức bị đẩy ra. Triệu Khả Nhiên sợ hết hồn, phản xạ xoay đầu lại, nhìn về phía cửa. Chỉ thấy một nam tử cao lón đang đứng trước cửa, nam tử khí độ phi phàm, dung mạo tuấn mỹ, khí chất giống như tiên giáng trần. Lúc này khuôn mặt nam tử tràn đầy lo lắng, nhưng lại không có vì vậy mà phá hoại khí chất của hắn, ngược lại có vẻ nhiều hơn mấy phần nhân khí. <dien>1<dan>1<le>1<quy>1<don>

Một nam tử như vậy, tuyệt đối có khả năng hấp dẫn ánh mắt của nữ tử khắp thiên hạ. Nhưng Triệu Khả Nhiên saiu khi nhìn thấy người trước mắt, chẳng những không bị hấp dẫn, hơn nữa còn cảm thấy chột dạ, căn bản cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt nam tử. Bởi vì người tới chính là trượng phu của nàng - Tư Đồ Húc. Hơn nữa, hắn còn từng căn dặn cẩn thận, muốn nàng không nên tùy tiện ra cửa.

Nhìn Tư Đồ Húc vô cùng lo lắng, khuôn mặt Triệu Khả Nhiên tràn đầy chột dạ, cười ha hả, “Húc, sao chàng lại đến đây? Lúc này, chàng vẫn chưa về nhà mới đúng!”

Trên khuôn mặt Triệu Khả Nhiên là nụ cười lấy lòng. Kể từ khi mang thai tới nay, hôm nay là lần đầu tiên nàng ra cửa, nhưng không ngờ vừa ra cửa liền xảy ra chuyện. Chuyện này nàng cũng không muốn để Tư Đồ Húc biết. Vốn là kể từ lúc nàng mang thai, Tư Đồ Húc quản tương đối chặt, nếu như biết chuyện như vậy, về sau chỉ sợ cũng không để cho nàng ra cửa. Nhưng mà, đối với lần này nàng cũng không lo lắng, bởi vì nàng biết lúc này Tư Đồ Húc vẫn chưa trở về phủ. Nhưng không ngờ, chuyện lại xảy ra ngoài dự đoán của nàng.

Tư Đồ Húc liền nghiêm mặt, từng bước một đi tới giường hẹp. Mà Triệu Khả Nhiên, đầu cúi càng ngày càng thấp, thậm chí không dám nhìn Tư Đồ Húc một cái.

Mà lúc này đây chính bọn họ cũng không có chú ý tới, cho dù là nữ tử đã lấy khăn che mặt xuống, hay là hai nha hoàn sau lưng nữ tử, từ lúc nhìn thấy Tư Đồ Húc đến, sắc mặt cũng trở nên rất kỳ quái. Nhất là nữ tử, trên mặt của nàng có khiếp sợ, có nhớ nhung, có kích động, các loại cảm xúc phức tạp không ngừng đan xen.

Rất nhanh, Tư Đồ Húc cũng đã đi tới giường hẹp bên cạnh, Triệu Khả Nhiên vừa định muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Tư Đồ Húc ôm vào trong ngực.

Tư Đồ Húc dùng sức ôm chặt Triệu Khả Nhiên, trong giọng nói tràn đầy lo lắng, “Vật nhỏ, nàng không sao chứ!”

Từ giọng nói run rẩy của Tư Đồ Húc, tất cả mọi người có thể cảm nhận được lo âu trong lòng hắn. Thì ra bởi vì sợ có chuyện gì xảy ra, mình không cách nào đảm đương, cho nên chưởng quỹ phái người đi Húc vương phủ, đồng thời còn phái người đi thông báo cho Tư Đồ Húc. Ai cũng không biết, mới vừa nghe được tin Triệu Khả Nhiên xảy ra chuyện, trong lòng hắn khẩn trương và lo lắng, cho nên cho dù vẫn chưa làm xong công sự, hắn liền vội vã chạy tới tới đây. Lúc vừa vào cửa, hắn liền nhìn thấy sắc tái nhợt Triệu Khả Nhiên ngồi ở trên giường.

“Ta không sao, Húc, chàng không cần lo lắng.”

Người khác có lẽ không biết, nhưng mà Triệu Khả Nhiên cảm thấy rõ ràng, đôi tay Tư Đồ Húc run rẩy. Chắc hẳn là biết nàng xảy ra chuyện, lập tức chạy tới. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng của Tư Đồ Húc, dịu dàng mở miệng trấn an nói.

Qua một lúc lâu, Tư Đồ Húc mới buông người trong lòng ra, cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện Triệu Khả Nhiên trừ sắc mặt tương đối tái nhợt ra, thân thể cũng không có gì khác thường, tim của hắn mới chậm rãi hạ xuống.

“Vật nhỏ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sau khi xác định Triệu Khả Nhiên cũng không có gì đáng ngại, Tư Đồ Húc mở miệng hỏi, “Chuyện gì xảy ra, tại sao sắc mặt của nàng lại khó coi như vậy?”

“Không có việc gì.” Triệu Khả Nhiên cười nhạt, không muốn nhiều lời, dù sao hiện tại trong phòng không phải chỉ có hai người bọn họ mà thôi, mặc dù hôm nay Tiêu di thật sự giúp nàng, nhưng cũng là người ngoài, có một số chuyện vẫn không thể để cho nàng biết, “Chẳng qua chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì. Về sau ta sẽ cẩn thận.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc cũng hiểu, hình như nàng có điều che giấu, nhưng ở chỗ này cũng không dễ dàng hỏi kỹ, xem ra chỉ có thể trở về phủ, lại hỏi cặn kẽ rõ ràng, vì vậy hắn gật đầu một cái, mở miệng nói, “Được, nếu nói như vậy, vậy thì không nói. Nhưng mà, hôm nay lúc nàng ra cửa, sao một người cũng không mang theo!”

“Ta dẫn theo Thi Hương.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Chỉ là vừa rồi có một ăn trộm, trộm đồ của ta, cho nên ta để cho nàng đuổi theo.”

“Cái gì? Nàng để một mình nàng ở lại sao?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, phản ứng đầu tiên của Tư Đồ Húc chính là chau mày, đáy mắt một tia lạnh thoáng qua. Cho tới nay, hắn cho rằng tính tình Thi Hương đủ thận trọng, cho nên mới yên tâm để nàng đi theo bên cạnh Triệu Khả Nhiên, nhưng không ngờ, ngay lúc thời khắc mấu chốt, thế nhưng nàng lại để vật nhỏ ở một mình. Xem ra là rèn luyện vẫn chưa đủ!

“Húc, chuyện lần này không liên quan đến Thi Hương.” Thấy bộ dạng Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, vội vàng mở miệng giải thích, dù sao chuyện lần này là nàng sơ sót, “Là ta muốn Thi Hương đuổi theo. Tên trộm kia trộm ngọc bội trước kia chàng đưa cho ta, cho nên ta mới để cho nàng đuổi theo. Ngọc bội kia là của mẫu thân chàng lưu lại.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc bất đắc dĩ thở dài một cái, hắn biết, nàng không muốn mình xử phạt Thi Hương. Cũng được, hắn sẽ không phạt nặng, chỉ là vẫn phải trừng phạt nhẹ mới được. Dĩ nhiên những thứ này hắn sẽ không nói cho nàng biết.

“Được rồi, nàng không cần nói nữa.” Đáy mắt Tư Đồ Húc hiện lên một tia bất đắc dĩ, “Ta sẽ xử lý. Hiện tại chúng ta trở về phủ trước đi! Ta còn phải mời thái, uh’m, đại phu xem cho nàng một chút!”

“Chờ một chút.” Triệu Khả Nhiên ngăn Tư Đồ Húc lại, “Ta còn chưa giới thiệu cho chàng biết! Hôm nay may nhờ có Tiêu di, nếu không, chỉ sợ ta đã xảy ra chuyện. Chúng ta vẫn nên cảm tạ nàng! Nàng cũng xem như là ân nhân cứu mạng của ta!”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc mới chú ý tới, thì ra là trong phòng ra ngoài phu thê hai người ra, còn có người ngoài. Hắn ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem rốt cuộc ân nhân cứu mạng trong mắt thê tử của mình là người nào, nhưng chỉ liếc mắt một cái, hắn liền ngây ngẩn cả người, chau mày, trong ánh mắt cũng chớp động cảm xúc phức tạp. Không chỉ có hắn, ngay cả nữ tử cũng giống như vậy.

Chỉ là, đối với tình huống này, Triệu Khả Nhiên cũng không cảm thấy. Mới vừa rồi, nữ tử vẫn đang tháo khăn che mặt, Tư Đồ Húc vừa lúc đi tới, cho nên nàng cũng không có nhìn thấy thì ra dung nhan dưới khăn che mặt của nữ tử lại khuynh quốc khuynh thành như thế, nàng nhìn liền ngây người.

Người tự xưng là Tiêu di này, dung mạo lại tinh xảo như vậy. Màu da như tuyết,, thân thể thướt tha, như tiên xuất trần, diện mạo khuynh thiên hạ. Tú tựa như không cốc u lan, thanh như lăng ba thủy tiên. Mang theo hơi nước nhàn nhạt. Trong mi mắt, mang theo vẻ u sầu không hiểu, đồ trang sức trang nhã, làm tăng thêm vẻ đẹp. Chỉ dựa vào mặt mũi của nàng, thế nhưng khiến cho người ta đoán không ra tuổi của nàng, chỉ có thể từ tang thương trong ánh mắt của nàng, mới đoán được một hai. <dien>1<dan>1<le>1<quy>1<don>

Chỉ là, khiến Triệu Khả Nhiên cảm thấy kỳ quái, nhìn người trước mắt, đáy lòng của nàng thế nhưng lại hiện ra một cảm giác quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra trước có phải đã từng gặp mặt hay không. Chỉ là, nghĩ lại cũng không thể nào, nếu như đã từng thấy qua, mình tuyệt đối không thể nào quên.

Xua đi cảm giác trong lòng, Triệu Khả Nhiên mở miệng cười giải thích, “Húc, đây chính là vị hôm nay đã cứu ta - Tiêu Di. Tiêu Di, đây chính là trượng phu của ta.”

Sau khi giới thiệu xong, Triệu Khả Nhiên mới phát hiện có cái gì không đúng, nhất là không khí giữa Tư Đồ Húc và Tiêu Di, dù là kẻ ngu ngốc đến mấy cũng có thể cảm nhận được. Chỉ là nàng cũng không vì vậy mà ghen. Bởi vì không khí giữa hai người kia, cũng không có bất kỳ một tia mập mờ. Cho nên nàng cũng không có bất kỳ phản ứng nào, mà lẳng lặng nhìn hai người.

Qua một lúc lâu, nữ tử mới dùng âm thanh run rẩy, mở miệng kêu một tiếng, “Húc nhi…”

Nhưng mà đối với việc nữ tữ lên tiếng, Tư Đồ Húc lại giống như không nghe thấy, trong ánh mắt nhìn nữ tử cũng tràn đầy cảnh giác, còn có hoài nghi, còn có một chút nghi ngờ, nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc kích động hay mừng rỡ.

Thấy nét mặt Tư Đồ Húc, nữ tử đau lòng rơi nước mắt. Nhưng ngay khi lúc này, một âm thanh kinh ngạc lại phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

“Mẫu phi!”

Mọi người men theo âm thanh nhìn sang, thì ra người phát ra tiếng kêu, lại là Triệu Khả Nhiên, lúc này nàng che cái miệng nhỏ của mình, cặp mắt trừng c rất lớn, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.

Không sai, rốt cuộc Triệu Khả Nhiên nhận ra người trước mắt là người nào. Không trách được người trước mắt lại mang đến cho mình một loại cảm giác quen thuộc! Thì ra là, mấy ngày trước xem qua bức họa của nàng. Lúc trước mình đã nói là muốn nhìn xem bức họa của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm đó, sau đó Húc liền mang bức họa từ trong nội cung trở lại, mình nhớ rõ, gương mặt của người trong bức họa kia, lớn lên giống với Tiêu di như đúc. Chỉ là so với nữ tử trong tranh, trong mắt Tiêu di nhiều thêm cảm giác tang thương mà thôi.

Hiện tại rốt cuộc nàng cũng nhớ ra, người trước mắt thì ra là mẫu phi của Húc. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không thể dung hai từ khiếp sợ để hình dung. Mãu phi ủa Húc không phải đã qua đời rồi sao? Làm sao lại xuất hiện tại nơi này? Còn nữa, nhìn hành động giữa hai người Tiêu di và Húc, trong lòng nàng càng thêm xác định.

“Khả Nhiên.” Nghe Triệu Khả Nhiên kêu lên, nữ tử, không, phải là Tiêu Tiểu Tiểu mới đúng. Không sai, nữ tử chính là mẫu phi đã qua đời của Tư Đồ Húc Tiêu Tiểu Tiểu.

Tiêu Tiểu Tiểu hiền lành nhìn nàng, nhẹ nhàng kêu tên của nàng, đồng thời trong ánh mắt mang theo mừng rỡ và an ủi.

Nàng thật không ngờ, thế nhưng nàng lại ở trong trường hợp như vậy nhìn thấy con trai của mình. Thật ra thì lần này nàng trở lại kinh thành, mục đích lớn nhất chính là muốn gặp nhi tử của mình một chút. Nhưng lúc nàng còn không chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhi tử cũng đã xuất hiện trước mắt của mình, điều này làm cho nàng cảm thấy ứng phó không kịp. Nhất là khi nhìn thấy nhi tử nhìn thấy nàng, cảnh giác trong mắt, nàng càng thêm đau lòng.

Nhưng mà, mặc dù gặp mặt như vậy không có trong dự liệu của nàng, nhưng đối với chuyện hôm nay, nàng vẫn cảm thấy rất may mắn. May mắn nhất chính là hôm nay trong lúc vô ý, nàng cứu con dâu của mình, còn có tôn tử chưa ra đời của mình. Chỉ là, nghĩ đến đây trong lòng của nàng đồng thời cảm thấy sợ, nếu vừa rồi mình không ra tay, vậy tôn tử chưa ra đời của nàng kia sẽ gặp nguy hiểm.

“Vật nhỏ.” Tư Đồ Húc xem Triệu Khả Nhiên một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.

Triệu Khả Nhiên biết vừa rồi mình kêu lên một tiếng hình như không ổn thỏa, vì vậy cũng không nói gì nữa. Mặc dù trong lòng của nàng đối với tình trạng cảm thấy lẫn lộn, nhưng lại không mở miệng hỏi, dù sao, đây cũng không phải lúc thích hợp.

Bên trong phòng không khí trong khoảng thời gian ngắn, trở nên có chút quỷ dị.

Qua một lúc lâu, Tư Đồ Húc nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Khả Nhiên, không nhìn Tiêu Tiểu Tiểu một cái, chỉ nhẹ nhàng ném một câu, “Có lời gì, sau khi trở về phủ hãy nói.”

Ánh mắt Tiêu Tiểu Tiểu trở nên ảm đạm, cũng không nói cái gì, chỉ là theo chân Tư Đồ Húc, rời khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK