" Ta thật sự có thể tin tưởng ngươi sao ?" Triệu Khả Nhiên lầm bầm lầu bầu thấp giọng hỏi , nếu không cẩn thận nghe chỉ sợ đều nghe không rõ.
Người khác có lẽ không nghe rõ, nhưng là đối với Tư Đồ Húc công lực thâm hậu mà nói , đó là tuyệt đối nghe được rõ ràng. Nhìn ánh mắt mờ mịt của Triệu Khả Nhiên cùng câu hỏi vô ý thức Tư Đồ Húc cảm thấy một trận đau lòng . Đến cùng là nữ tử trước mắt trải qua cái gì ? Vì sao hội không tin nhiệm người khác như vậy đâu ?
Nghe được lời Triệu Khả Nhiên nói Tư Đồ Húc chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt là yếu ớt như vậy , bất lực như vậy . Nàng rõ ràng hi vọng có thể tin tưởng vào người khác , dựa vào người khác, lại sợ hãi . Một người mâu thuẫn như lại làm cho hắn cảm thấy thương tiếc từ trong lòng. Vì thế hai tay hắn đè trên bả vai Triệu khả Nhiên, bắt buộc Triệu Khả Nhiên đối mặt hắn .
Triệu Khả Nhiên bị hành động Tư Đồ Húc dọa đến , phục hồi tinh thần lại , vội vàng giãy dụa muốn tránh thoát
" Đừng nhúc nhích , nhìn ta " Tư Đồ Húc thấp giọng quát.
TRiệu Khả Nhiên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về phía Tư Đồ Húc. Nam tử trước mắt trên mặt mang theo vẻ mặt nghiêm túc. Hai tròng mắt hắn giống như lốc xoáy màu đen , dường như không nghĩ là bị hấp dẫn nhưng rốt cuộc không thể tự kiềm chế bị hấp dẫn. Nhìn nam tử trước mắt biểu cảm nghiêm cẩn , Triệu Khả Nhiên cũng không lại lộn xộn.
" Nàng nghe , nghiêm cẩn nghe tốt cho ta . Nàng tuyệt đối có thể tin tưởng ta, vô luận phát sinh chuyện gì ta đều sẽ không thương tổn nàng. Có lẽ hiện tại nàng còn không thể toàn tâm tin tưởng ta , ta sẽ không bức nàng. Nhưng là nàng không được cự tuyệt ta , hãy để thời gian chứng minh hết thảy đi ! " Tư Đồ Húc nhìn mắt Triệu Khả Nhiên, gằn từng tiếng chậm rãi nói xong , thần sắc trên mặt cũng là thập phần nghiêm cẩn , tuyệt đối không có người sẽ hoài nghi lời hắn nói