Trước đại môn Thiết Cốt Thành.
Mấy trăm tên Hắc Long Quân nhao nhao lấy ra binh khí, mục quang lãnh lệ nhìn chằm chằm đầu hổ thú đang dậm chân mà đến.
Thiết Cốt Thành tại giao giới hai quận, tứ phía đều là sơn lâm rậm rạp, làm quân nhân đóng tại nơi này, thường gặp hung thú từ sơn lâm xông ra, cho nên bọn hắn trong nháy mắt kết luận, đầu hổ thú này có thực lực không kém gì tứ phẩm!
- Rống!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ gầm nhẹ một tiếng.
Xoát!
Mấy trăm tên binh lính Hắc Long Quân được huấn luyện nghiêm chỉnh trong lòng giật mình, nhao nhao giơ binh khí.
Từ Phàm vung tay lên, nói:
- Không nên khinh cử vọng động!
Đổi lại trước kia có hung thú đột kích, hắn đã sớm sai người bắn tên liệp sát, nhưng bây giờ cũng không dám xuất thủ, bởi vì, trên lưng hổ thú chính là Vân Phi Dương!
Tên kia nằm phía trên, hai tay rủ xuống, tình huống giống như có chút không ổn.
Trong đôi mắt đẹp Bảo Lỵ hiện ra vẻ lo lắng muốn xông tới.
Cao Viễn Chúc ngăn nàng lại, ngưng trọng nói:
- Đừng đi qua, cẩn thận hung thú phát cuồng.
Dát.
Bảo Lỵ dừng lại.
Thiết Cốt Thành nhiều binh lính như thế, nàng không sợ hổ thú phát cuồng, nhưng nàng lại lo lắng sẽ làm bị thương đến Vân Phi Dương đã hôn mê.
Từ Phàm cũng lo lắng điểm này.
Cho nên, chỉ có thể bảo trì cảnh giác, mặc cho đầu hổ thú này từng bước đi tới.
Bịch.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đi đến trước cửa thành, run run thân thể, Vân Phi Dương từ phía trên ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua rất suy yếu.
Tâm Bảo Lỵ đau xót.
- Chết sao?
Lăng Sa La ngồi trên tường thành, mắt thấy Vân Phi Dương thụ thương rất nặng, nắm thật chặt quyền đầu.
Nam nhân này không thể chết.
Bời vì, chỉ nếu không phải mình giết, quan hệ hai người vĩnh viễn sẽ không giải trừ!
- Tên này tiêu rồi hả?
La Mục ngồi trên tường, thần sắc ngạc nhiên.
Tuy bị Vân Phi Dương đánh thật lâu, dù trong lòng hắn luôn có mong muốn đè Vân Phi Dương ra đánh trả thù, nhưng thực ra trong lòng hắn luôn cảm kích.
Bởi vì, không có Vân Phi Dương lịch luyện như thế, mình không thể nắm giữ thân thể siêu nhiên thường nhân, cũng sẽ không thể nào ngạnh kháng được mấy chiêu lúc đối chiến Mộ Dung Chiến,.
- Ca ca.
Vân Hoa nắm lấy tay Vân Lịch, nước mắt tràn mi, cô gái này yêu thương Vân Phi Dương không thể nghi ngờ.
- Gia hỏa đáng giận!
Vân Lịch hận hận nói:
- Vậy mà để muội muội ta thương tâm!
Mọi người đều lo lắng cho Vân Phi Dương.
Nhưng không ai dám tiến lên, bởi vì bọn hắn lo lắng sẽ chọc giận hung thú, từ đó làm bị thương nam nhân kia.
- Ta đi dẫn đầu hung thú này rời đi.
Cao Viễn Chúc thực sự nhìn không được, thấp giọng nói:
- Ngươi tìm cơ hội, cứu Vân Phi Dương trở về.
- Ừm
Bảo Lỵ âm thầm phóng thích tu vi.
- Hưu!
Đột nhiên, Cao Viễn Chúc tiến lên.
Xác thực mà nói.
Không phải dẫn dắt rời đi mà chính diện tiến công.
Một khắc này, hắn đã tính toán tình huống xấu nhất, hung thú một khi phát cuồn thì phải cố nhào về phía Vân Phi Dương, dùng thân thể bảo vệ hắn.
Tầm quan trọng của Vân Phi Dương đã đủ để vị lão giả này liều mình.
Bất quá.
Hung thú cũng không có xuất thủ, nó chỉ lười biếng ngáp một cái.
Trong lòng Cao Viễn Chúc vui vẻ, nhanh chóng lao tới không cân nhắc gì nhiều, vung tay lên đẩy Vân Phi Dương về phía cửa thành.
Xoát!
Bảo Lỵ phóng ra hai bước, tiếp được Vân Phi Dương, ôm thật chặt vào trong ngực, nhanh chóng rút lui.
- Lên!
Từ Phàm lúc này quát.
Xoát xoát!
Mấy trăm Hắc Long Quân cùng nhau tiến lên, trong nháy mắt vây quanh Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, Vân Phi Dương được cứu, bọn họ đã không còn kiêng kị.
- Rống!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ ngửa đầu gầm thét, khí tức Vương giả trong nháy mắt bạo phát.
Cao Viễn Chúc biến sắc, lùi gấp về phía sau.
Nhưng.
Hổ thú nộ hống xong cũng không có công kích, nó chỉ đặt mông ngồi dưới đất, duỗi ra chân trước, lè lưỡi liếm liếm.
- Cái này!
Mọi người trợn tròn mắt.
Bảo Lỵ lui về trước cửa thành, triệt để buông lỏng một hơi.
Sau một khắc, nàng lại ngây người!
Bởi vì, Vân Phi Dương nhìn như đang hôn mê, hiện ra một vòng mỉm cười rất dâm đãng.
Sắc mặt Bảo Lỵ âm trầm xuống, nhưng nghĩ tới tên này đang hôn mê, cũng không để trong lòng.
Nhưng.
Để cho nàng vô pháp tiếp nhận là, Vân Phi Dương còn làm quá hơn nữa, đầu hắn thuận thế nghiêng về trước ngực, dùng bên mặt cọ cọ ngực nàng rất tự nhiên, nước bọt như muốn chảy ra.
- Tên này…
Bảo Lỵ triệt để im lặng.
Người đã hôn mê còn không thành thật như thế, quả vô sỉ đến không thể cứu.
Không đúng!
Đột nhiên, nàng cảm giác được hô hấp Vân Phi Dương đều đặn, trên mặt phần tái nhợt kia cũng biến mất, không giống thụ thương hôn mê chút nào!
Chẳng lẽ giả bộ thương tổn?
Nhớ tới ngày bình thường Vân Phi Dương không có hình tượng gì tốt đẹp, lại ưu thích đùa giỡn nữ hài, trong đôi mắt đẹp Bảo Lỵ nhất thời thiêu đốt hỏa diễm!
Xoát!
Vân Phi Dương bỗng nhiên từ trong ngực tránh khỏi, co cẳng chạy nhanh.
Đáng tiếc.
Còn trễ một bước, một chân Bảo Lỵ đạp tới, cả giận nói:
- Vân Phi Dương, ngươi muốn chết!
Bành!
- A!
Vân Phi Dương che cái mông, từ mặt đất bay lên.
Mọi người vây quanh Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ quay người nhìn lại, trong nháy mắt hoá đá.
Tình huống như thế nào?
Tên này không phải bị thương sao?
Trong Thiết Cốt Thành.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ ngồi trước dịch quán, ngẩng đầu ưỡn ngực, uy phong lẫm liệt.
Nơi xa.
Rất nhiều binh sĩ dựa chung một chỗ.
Trong ánh mắt bọn họ lóe ra kiêng kị, nhỏ giọng nghị luận:
- Vậy mà hàng phục được một đầu hổ thú, sao Vân Phi Dương làm được!
- Xem ra, hẳn là một đầu Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ trưởng thành, thực lực chí ít đạt tới tứ phẩm!
- Không hổ là đệ nhất thiên tài Đông Lăng học phủ.
Mọi người bội phục Vân Phi Dương giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt.
Phải biết.
Rất nhiều võ giả đều có khế ước thú.
Nhưng phẩm giai chỉ đến nhất nhị phẩm, bọn hắn không có năng lực ký kết khế ước hung thú cao cấp.
Tên này mãnh liệt.
Trực tiếp hàng phục tứ phẩm hung thú!
Binh lính Thiết Cốt Thành bị rung động thật sâu, trừ hâm mộ, chỉ có hâm mộ!
Nhưng.
Giờ phút này, Vân Phi Dương cũng rất đau khổ.
Vì chiếm chút tiện nghi hắn giả bộ thụ thương, kết quả bị Bảo Lỵ đánh cho mặt mũi bầm dập, lúc này hắn như một hài đồng phạm sai lầm, ngồi trong sân.
- Ngươi a! Ngươi a!
Cao Viễn Chúc chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, cuối cùng nhịn không được, tức miệng mắng to:
- Hù lão tử sắp chết!
Phó viện trưởng luôn luôn có phong độ, bị hành vi không biết xấu hổ của tên này làm tức gần như mất lý trí.
Có thể không giận sao.
Vừa rồi tại ngoài thành, mắt thấy kẻ này hôn mê, trái tim nhỏ của hắn muốn nhảy ra. Đồng thời, hắn còn tính liều mình cứu giúp.
Kết quả.
Cái tên này nha, còn giả bộ bị thương!
Cao Viễn Chúc có hiểu biết nhất định với hắn còn đở, đổi lại người khác sợ đã tức phun máu, trực tiếp tức chết.
Lăng Sa La cùng mấy người La Mục cũng phẫn nộ.
Bọn họ hận không thể xông đi lên, hung hăng đánh gia hỏa không biết xấu hổ này một trận.
- Hắc hắc.
Vân Phi Dương ngây ngốc cười rộ lên.
Bành
Một chân Bảo Lỵ đá hắn bay ra ngoài, lạnh lùng nói:
- Xú tiểu tử, ngươi bây giờ cánh cứng rắn, cả lão sư cũng dám lừa!
Mặt ngoài rất tức giận.
Trên thực tế, lo lắng trong lòng nàng đã tiêu thất, tiểu tử này có thể an toàn trở về, dù hắn làm gì cũng được!
Xoát.
Vân Phi Dương đứng lên, ủy khuất nói:
- Lão sư, ta thật thụ thương mà.