Hôm sau.
Khí trời u ám như trước.
Vân Phi Dương có thói quen dậy thật sớm, rửa mặt đơn giản sau đó ra giáo đường, vừa ra đã thấy rất nhiều Ma Linh bình dân đứng bên ngoài.
- Tế Tự đại nhân!
Có người quát:
- Chúng ta ủng hộ ngài!
Rất nhiều Ma Linh bình dân quát to, thanh âm sóng sau cao hơn sóng trước, vang vọng khắp Thành Bang.
Nghe thế, Vân Phi Dương bỗng nhiên hồi tưởng lại tại Đông Lăng học phủ, Sinh Tử Đài ứng chiến Trương Hằng, mấy người Diệp Nam Tu cũng sớm như vậy chờ bên ngoài vì mình động viên trợ uy.
- Bọn họ có khỏe không?
Kiếp trước Vân Phi Dương không cha không mẹ, từ khi nhập ngũ Thiên Uy Quân mới kết bạn Viêm Sương, từ đó mới có hảo huynh đệ không giấu nhau chuyện gì.
Kiếp này làm lại từ đầu.
Diệp Nam Tu, Hắc Mao còn có Thôi Băng Duệ, tu vi tuy càng kéo càng xa cùng họ, nhưng hắn vẫn xem họ là huynh đệ chân chính của mình.
Ngay thời điểm Vân Phi Dương nhớ lại quá khứ, Đằng Ưng Thành Vạn Thế Đại Lục đã mở ra công thành chiến không biết bao nhiêu lần.
- Giết!
Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao cưỡi hổ thú, suất lĩnh trăm Thiết Huyết tiên phong đoàn dũng cảm phóng tới đột kích mấy vạn địch quân công thành.
Chiến giáp bọn họ nhuộm đầy máu tươi.
Đầu khôi đã vứt bỏ, tóc đen loạn vũ trên không trung.
Trong con ngươi không có hoảng sợ, chỉ còn lạnh lùng.
Phi Dương ca.
Chỉ cần chúng ta còn sống.
Mảnh cương thổ huynh đánh xuống này tuyệt sẽ không luân hãm!
"Bành bành bành —— "
Bạo Liệt Nỗ tề phát oanh sát địch quân các quận liên minh, hào quang óng ánh khi thì lấp lóe như khói hoa đua nở, Thiết Huyết tiên phong đoàn biểu hiện thần dũng để thế nhân rúng động, để địch quân nghe tin đã sợ mất mật!
"Hô —— "
"Phanh phanh!"
Một chỗ khác trên chiến trường, La Mục lui nhanh giữa không trung, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, ngay phía trước hắn, năm cường giả Vũ Vương lộ sắc mặt cực kỳ khó coi.
Không hổ là gia hỏa giết vào lục cường thiên tài thi đấu.
Thực lực này thật đáng sợ!
- Một đám rác rưởi!
La Mục rất phách lối, trang bức nói.
"Khặc khặc kiệt."
Vào lúc này, tiếng cười bỉ ổi vang lên, Vân Lịch xuất hiện sau lưng mấy tên Vũ Vương này, Thuần Dương khí bạo phát, trực tiếp oanh sau lưng bọn họ.
Gia hỏa bỉ ổi như vậy mà lĩnh ngộ Thuần Dương khí, thực có chút không hài hòa.
"Bành bành bành!"
Mấy tên Vũ Vương không kịp chuẩn bị nhất thời bị oanh, từng người chịu trọng thương.
"Thùng thùng!"
Vào lúc này, trống trận vang lên, cổng thành rộng mở, một Tướng quân dẫn đầu vạn lính tuôn ra, cấp tốc kết thành phương trận kỳ quái.
Nếu Vân Phi Dương nhìn thấy Tướng quân dẫn đầu nhất định sẽ rất quen mắt, bởi vì người kia chính là người chọn theo hắn khi tuyển chọn lúc nhập ngũ, Quan Trường Thắng!
Người này kiêu dũng thiện chiến, mấy lần tác chiến trổ hết tài năng, được Gia Cát Cẩm bổ nhiệm làm Tướng quân, thống lĩnh một quân đoàn.
"Giết!"
Quan Trường Thắng giơ đại đao quát to.
Vạn binh lính hình thành Trận hình Yên Nguyệt, phảng phất như một thanh đại đao không gì không phá phóng đi, yểm trợ Thiết Huyết tiên phong đoàn áp chế gắt gao địch quân.
Lấy tình thế hiện tại lực, đại quân các quận liên minh muốn công chiếm Đằng Ưng Thành sẽ rất khó khăn!
Mảnh đất thí luyện.
Vân Phi Dương được bình dân hộ tống đi vào đấu tràng của Hạ Lan bộ lạc.
- Tên kia tới.
Đám quý tộc chờ đợi đã lâu, nhìn thấy Vân Phi Dương đi tới thì nhao nhao nghị luận, trong đó cười lạnh nhiều hơn.
Một kẻ ngoại lai khiêu chiến dũng sĩ mạnh nhất Hạ Lan bộ lạc, thực không biết trời cao đất rộng.
Hạ Lan Phi cũng tới.
Vân Phi Dương khiêu chiến Hạ Lan Kỳ là đại sự trong tộc, thân là Tù trưởng, tự nhiên không thể vắng mặt. Mà trừ tam trưởng lão không tới tràng, Cửu Đại Trưởng Lão đều ngồi trên đài khách quý.
- Linh Hoàng đại nhân.
Đại trưởng lão lạnh nhạt nói:
- Tế tự chủ động khiêu chiến con ta, can đảm lắm.
Lão nhân này vẫn rất tự tin.
Hạ Lan Phi mặc kệ hắn, ánh mắt thủy chung khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, thầm nghĩ:
- Nếu như ngươi là đệ tử A Tu La thì dùng thực lực chứng minh cho bọn hắn xem đi.
Thân phận Vân Phi Dương.
Nữ nhân này thủy chung không xác định, cũng chỉ cho rằng là đệ tử A Tu La. Dù sao, nàng cần loại thân phận này của Vân Phi Dương để diễn kịch cùng mình.
"Hô —— "
Vào lúc này, Hạ Lan Kỳ đằng không bay tới đáp xuống võ đài. Hôm nay, hắn mặc trang phục bằng da, khí tức cường đại bạo phát để người động dung.
Quý tộc dòng chính nhao nhao hô tô, âm thanh chấn như sấm!
"Xoát!"
Hạ Lan Kỳ giơ tay lên, thanh âm đột nhiên dừng lại.
Khóe miệng của hắn lộ ra mỉm cười chỉ Vân Phi Dương, ngạo nghễ nói.
- Chỉ giao đấu không có gì hay, có dám cùng ta đánh cược?
Vân Phi Dương cười hỏi:
- Đánh cược gì?
Hạ Lan Kỳ thản nhiên nói:
- Nếu ngươi thua, lăn khỏi ghế Tế tự, tới nhà ta làm hạ nhân cấp thấp phụ trách quét dọn nhà xí.
"Ha ha ha."
Rất nhiều quý tộc cười ha hả.
Thánh nam tế tự đi quét dọn nhà xí, hình tượng này ngẫm lại có chút buồn cười.
- Hạ Lan Kỳ!
Hạ Lan Phi lạnh lùng nói:
- Ngươi đang khinh nhờn Tế tự!
Hạ Lan Kỳ còn cười nói:
- Linh Hoàng đại nhân, ta nói nếu hắn thua mà. Đến lúc đó, hắn cũng không còn là Tế tự, đây không tính là khinh nhờn.
Cha không để Linh Hoàng để vào mắt, con cũng như thế.
Thậm chí.
Hạ Lan Kỳ càng có dã tâm.
Chỉ cần bước vào Linh Hoàng cấp, hắn muốn cạnh tranh lại chức Tù trưởng của nữ nhân này.
Hạ Lan Phi lạnh lẽo âm u nhìn hắn.
Con trai của Đại trưởng lão đối với mình như thế, thân là Tù trưởng, sao có thể chịu được, cho nên việc thu hồi quyền lợi bọn họ là sự việc lửa sém lông mày.
Vân Phi Dương cũng nhíu mày.
Hạ Lan Phi làm chức Tù trưởng này cũng thật bi kịch, ngay cả tuổi trẻ dòng chính cũng không để nàng vào mắt.
- Thế này cũng tốt.
Hắn nói thầm:
- Nếu mình giúp nàng vững chắc địa vị, thu hoạch được thực quyền hẳn sẽ sinh ra cảm tình đối với mình.
Tên này nghĩ rất tốt.
Thậm chí nhận định mình đẹp trai như vậy, muốn thu hoạch được trái tim Hạ Lan Phi thì chỉ cần giúp nàng giải quyết Trưởng lão đoàn.
- Làm sao?
Thấy Vân Phi Dương không đáp, Hạ Lan Kỳ nói:
- Tế tự không dám à?
- Hắc hắc, Tế tự chắc sợ thua.
- Dám khởi xướng khiêu chiến, không dám đánh bạc!
Rất nhiều quý tộc gào to.
Nếu như có thể đá tên này khỏi chức vị Thánh nam tế tự, cũng không cần mỗi ba ngày nghe hắn lải nhải, chẳng khác nào giải thoát.
Vân Phi Dương cười đáp.
- Có thể.
- Bất quá.
Hắn cười nói:
- Nếu như ngươi thua thì sao?
- Ta thua?
Hạ Lan Kỳ cười rộ lên.
Hắn căn bản không nghĩ tới mình sẽ thất bại.
Rất nhiều quý tộc cũng cười rộ lên.
Hạ Lan Kỳ mới ba mươi, tại ở độ tuổi này đạt tới Linh Vương đỉnh phong, mặc dù không nói khoáng cổ tuyệt kim, nhưng ít ra cũng là thiên tài đứng đầu.
- Thế này được không?
Vân Phi Dương nói:
- Nếu như ngươi thua thì bảo lão tử ngươi lăn khỏi chức Đại Trưởng lão, ta sẽ kiêm thêm chức đó.
- Ngươi...
Mục quang Hạ Lan Kỳ lãnh lệ.
Đại trưởng lão cũng nắm thật chặt quyền đầu, bởi vì tên này nói năng quá lỗ mãng.
Thật đúng là cực phẩm.
Nhi tử bảo Vân Phi Dương lăn khỏi chức Tế Tự, người ta không coi ra gì, giờ nghe lại người ta nói mình thì giận không chỗ phát tiết.
- Không dám đánh cược sao?
Vân Phi Dương không nhìn hai người, lạnh nhạt nói.
Hạ Lan Kỳ thật không dám đánh bạc, bởi vì vụ cá cược này liên lụy đến phụ thân, mình không thể làm chủ.
- Tiểu tử.
Đại trưởng lão đè hỏa khí, lãnh đạm nói:
- Con ta cùng ngươi đánh bạc.