Được Vân Phi Dương huấn luyện, La Mục tu luyện trong Trọng lực Tụ Linh Trận hơn nửa tháng như ba tháng bên ngoài.
Tu vi cũng từ Vũ Đồ đột phá lên thẳng Vũ Sư đỉnh phong.
Thực sự tăng lên, thậm chí dưới áp bách của trọng lực, thân thể cường hãn cùng lực lượng bạo phát đủ để sánh ngang với Vũ Tông sơ kỳ.
Nói thật.
La Mục có thể lấy được thành tựu nhanh như vậy, tuy Trọng lực Tụ Linh Trận đưa đến tác dụng cực lớn nhưng dựa vào nghị lực bản thân hắn nhiều hơn. Dù sao, mỗi một giây một phút đều nhận lấy trọng lực cường đại, người bình thường không thể tiếp nhận.
Lửa giận trong trái tim chống đỡ cho hắn, giúp hắn vượt qua nỗ lực của người thường.
Như thế mới đổi lấy tu vi tăng lên nhanh chóng, mới chính thức đánh về La gia, hướng mọi người chứng minh, lão tử không phải rác rưởi!
- Này thì khi dễ ta!
Bành!
- Này thì tiểu trên người ta!
Bành!
La Mục đè trên người La Sơn, mỗi một đấm vung ra đều đang phát tiết những sỉ nhục đè nén trong lòng.
Khuôn mặt hắn dần dần dữ tợn, tựa như dã thú đã đánh mất lý trí.
Vẻ mặt Vân Phi Dương nghiêm túc.
Tuy không biết La Mục đã từng nhận khuất nhục gì, nhưng dựa vào nét mặt của hắn và hành động hiện tại có thể nhìn ra, điều này có lẽ là vết sẹo mà cả đời hắn không thể xóa nhòa.
- Không được!
Một trưởng lão của La gia nhìn không được nữa, muốn xông tới.
Xoát.
Vân Phi Dương chặn trước mặt hắn, trường thương xuất hiện, lạnh nhạt nói:
- Ai dám đi qua, cũng đừng trách Vân Phi Dương ta trở mặt!
Khi nói chuyện, Thuần Linh Lực bàng bạc bạo phát!
Uy hiếp, lại uy hiếp.
Trưởng lão La gia phẫn nộ nắm quyền, nếu không phải kiêng kị sáu mươi trọng Thuần Linh Lực mà hắn bạo phát ra, có lẽ đã sớm động thủ!
- La Đồng!
Sau khi đánh choáng La Sơn, La Mục bỗng nhiên hô một cái tên.
La Phong và La Sơn là hai người có tu vi mạnh nhất trong những người cùng tuổi, bây giờ bị đánh choáng, vô cùng thê thảm, La Đồng thấy vậy, trực tiếp bị dọa sợ.
Phù phù.
Cuối cùng, hắn bị La Mục phát cuồng nhấn trên mặt đất, bạo vũ lê hoa tàn phá.
Những tên dòng chính La gia lạnh run, âm thầm may mắn năm đó đã không khi dễ La Mục, nếu không kết cục sẽ giống như đường huynh.
- Mục nhi, dừng… dừng tay!
Đột nhiên, bên ngoài diễn võ trường truyền đến tiếng khóc nức nở.
Nơi đó.
Đứng một phụ nữ trung niên, tuổi chừng 40, quần áo nàng mặc cũng không lộng lẫy, được một nha hoàn nâng đỡ. Tuy sắc mặt tái nhợt, dung mạo đã già nhưng vẫn nhìn ra được lúc trẻ là một mỹ nhân.
La Tần Thị nhìn bóng lưng nhi tử, đôi mắt rưng rưng, nước mắt theo gương mặt rơi xuống.
Nghe được âm thanh mẫu thân, La Mục ngây người.
Cỗ khí tức đáng sợ kia bắt đầu thu liễm, lửa giận trong lòng bình ổn, từ trên người La Đồng đứng lên.
La Mục xoay người nhìn thấy mẫu thân.
Phù phù!
Đột nhiên, hắn cúi xuống đầu gối quỳ trên mặt đất, hung hăng khấu đầu một cái, lệ tuôn như suối nói:
- Nương, nhi tử đã về!
La gia và Đông Lăng học phủ chỉ cách mấy con phố.
Nhưng.
Trong ba năm tiến vào học phủ, La Mục và mẫu thân chưa bao giờ thấy nhau.
Xác thực mà nói, từ khi biết được mình là tử mạch không thể tu luyện, hắn cố ý tránh mẫu thân, bởi vì trước khi tiến vào đã từng thề phải trở nên mạnh hơn.
Làm không được.
Mình cái gì cũng làm không được!
Khoảng thời gian ấy.
Hắn tê liệt chính mình, dùng trang bức để che dấu sự yếu ớt.
Bây giờ.
Khi hắn có được tu vi, nắm giữ thực lực, lấy khí thế Vương giả giết trở lại La gia, nhìn thấy mẫu thân càng thêm già nua so với ba năm trước, rốt cục nhịn không được gào khóc.
Mẫu bằng tử quý.
Ở La gia thậm chí các gia tộc khác, nếu như sinh ra một đứa con có thiên tư bất phàm, làm mẫu thân của hắn khẳng định sẽ theo đó mà cao quý.
Mẫu bằng tử tiện.
Nếu như sinh ra một phế vật, làm mẫu thân của hắn, thân phận cũng sẽ càng thấp!
La Mục trời sinh tử mạch, bị người đồng lứa nhục nhã cùng các trưởng bối lạnh lùng, La Tần Thị cũng chẳng tốt hơn bao, địa vị và đãi ngộ trong gia tộc cực thấp.
Nếu không mà nói.
Lấy trình độ linh khí ở Vạn Thế Đại Lục, như thế nào sẽ để cho một nữ nhân tuổi gần 40 sớm già trước tuổi.
- Nương, thật xin lỗi!
- Nhi tử vô năng, để người cũng bị nhục nhã!
Bành!
La Mục lần nữa dập đầu.
Bành bành bành!
Hắn nắm chặt tay, nâng đầu lên đập xuống, nước mắt và máu dung hợp trong bùn đất.
- Con ta…
La Tần Thị được nha hoàn nâng đỡ đi đến trước mặt La Mục.
Nàng quỳ trên đất, run rẩy mở hai tay, ôm nhi tử thật chặt vào ngực, nước mắt rơi xuống.
La Thế Hải xoay người sang chỗ khác.
Mọi người La gia, hoặc áy náy hoặc từ điều gì đó mà không dám nhìn tới.
- Ai...
Vân Phi Dương tâm tính vững như bàn thạch cũng động dung, dưới gầm trời này, khó phai mờ nhất chỉ sợ là loại thân tình này.
Vù vù.
Đột nhiên, trong nội viện La gia bộc phát ra một cỗ khí kình cường đại, thực lực có thể so với Vũ Vương!
- Dám đả thương tôn nhi của ta! Cái tên rác rưởi này muốn chết!
Một lão giả đầy râu tóc phẫn nộ bay ra, trong tay ngưng tụ Thuần Linh Lực, ngang nhiên đập tới La Mục đang quỳ trên đất.
- Thái Trưởng Lão!
Sắc mặt La Thế Hải đại biến.
Trưởng lão La gia còn hưng phấn kêu lên:
- La gia chúng ta sinh ra Vũ Vương!
Không sai.
La gia xuất hiện một Vũ Vương!
Nhưng bọn hắn chỉ để ý đến điểm này nên không để ý đến việc Thái Trưởng Lão vừa mới tấn thăng Vũ Vương này đã nổi sát tâm, hiển nhiên muốn giết La Mục!
Nguyên nhân rất đơn giản.
La Phong và La Sơn là tôn nhi hắn cưng chiều nhất!
- Không tốt!
La Thế Hải quá sợ hãi, thi triển thân pháp ngăn trước người La Mục, khẩn cầu.
- Thái Trưởng Lão, không thể…
- Cút!
Bành.
La Thế Hải bị lực lượng cuồng bạo quét bay ra ngoài.
Thái Trưởng Lão La gia phẫn nộ bay tới, bàn tay già nua vung lên, ngưng tụ trăm trọng Thuần Linh Lực đánh về phía La Mục.
- Dám đả thương tôn nhi của ta, rác rưởi này phải chết!
Khí tức cuồng bạo quét tới, trái tim La Mục dâng lên khí tức tử vong, thân thể bị uy lực Vũ Vương áp chế gắt gao, không cách nào động đậy!
Muốn… Muốn chết?
Không thể chết, không thể chết, mẫu thân còn trong ngực!
- A!
La Mục bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thế mà cưỡng ép đột phá áp bách của Vũ Vương, đẩy mẫu thân ra ngoài!
Hắn chỉ có thể làm đến bước này, bởi vì uy lực cường đại của Vũ Vương áp xuống lần nữa, lần nữa mất đi năng lực hành động, ngay cả hô hấp cũng gian nan!
Trọng lực và uy áp của Vũ Vương là hai khái niệm khác nhau, La Mục mặc dù có thể hành động tự nhiên dưới trọng lực Vũ Vương, nhưng dưới uy áp của Vũ Vương vẫn yếu đến đến đáng thương!
- Mục…nhi!
La Tần Thị bị đẩy ra rất xa, ruột gan đứt từng khúc rống to.
- Nương…
La Mục ngạo nghễ đứng thẳng, tiếp nhận uy áp Vũ Vương, tự tin nói:
- Ta không chết được.
Không chết được?
La Tần Thị ngây ngốc.
Đám trưởng lão thiếu chút nữa bật cười, đối mặt Vũ Vương cũng không chết được, tiểu tử này thật biết giả vờ.
Nếu như bọn họ biết La Mục là người thừa kế của Kim Cương Thần, đặc điểm chính là lực phòng ngự cường hãn thì có lẽ sẽ không cho rằng hắn giả vờ!
Vù vù.
Đột nhiên, quanh thân La Mục hiện ra sức mạnh như sóng biển, bắp thịt dần cứng đờ, khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì hắn tê tâm liệt phế hét to:
- Vân Phi Dương —— Cứu ta!
Còn tưởng rằng muốn bạo phát, nguyên lai là cầu cứu!