Trên không bên ngoài Thác Bạt bộ lạc, Vân Phi Dương ngạo nghễ đứng đó, một tay còn đặt trên cổ Thác Bạt Khinh.
Có tên này dẫn đường, miễn không ít phiền phức.
- Nhị công tử!
- Tên kia là ai?!
Tộc nhân Thác Bạt bộ lạc nhao nhao đưa mắt nhìn, trong ánh mắt lóe ra vẻ tức giận.
Khoan hãy nói.
Làm một trong những bộ lạc lớn nhất, nhân khẩu Thác Bạt bộ lạc chừng mấy chục vạn, thực lực tổng hợp mạnh hơn Trà bộ lạc nhiều, bình quân tu vi đều đạt tới Linh Sư.
Chậc chậc.
Nhiều Ma Linh mạnh mẽ như vậy.
Nếu như mình khống chế toàn bộ mang theo vào Vạn Thế Đại Lục, không nói nhất thống thiên hạ, chí ít cũng có thể để Đông Lăng Quận đứng ở thế bất bại.
Không được.
Nói gì thì cũng phải chinh phục chúng, mà muốn chinh phục Thác Bạt bộ lạc, phương pháp đơn giản, trực tiếp nhất chính là hàng phục Linh Hoàng của bọn họ!
Cho nên Vân Phi Dương đi chuyến này có hai mục đích.
Một, báo thù Thác Bạt Linh Hoàng. Hai, hàng phục Thác Bạc bộ lạc.
"Xoát!"
Thác Bạt Linh Hoàng từ tẩm cung bay ra, khi hắn nhìn thấy nhi tử bị bức hiếp, ánh mắt âm sâm.
- Phụ... Phụ hoàng!
Thác Bạt Khinh khóc hô:
- Cứu con, cứu con!
- Vân Phi Dương!
Thác Bạt Linh Hoàng phẫn nộ quát.
- Thả nhi tử ta ra!
Thác Bạt Khinh trong tay Vân Phi Dương, để hắn sợ ném chuột vỡ bình.
"Chậc chậc."
Hạ Lan Phi đi ra ngoài, thấy rõ tướng mạo Vân Phi Dương, cười nói:
- Một Linh Vương nho nhỏ dám bức hiếp con trai Thác Bạt Lưu, lá gan thật không nhỏ a.
- Thả?
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Ngươi nói thật nhẹ nhõm.
Nói rồi tăng lực tay lên.
"A!"
Thác Bạt Khinh lập tức hét thảm.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Mẹ nó.
Ta mới dùng một chút lực, ngươi đã kêu thành dạng này, thật sự không có chút tiền đồ.
Nghe nhi tử kêu thảm, Thác Bạt Linh Hoàng lại đau lòng, giận nhưng không dám phát tiết nói:
- Vân Phi Dương, ngươi dám đả thương con ta, bản Hoàng chắc chắn chém ngươi thành muôn mảnh!
"Hắc."
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Tên này vẫn rất quan tâm con trai mình.
Thác Bạt Khinh tuy xấu xí, tu vi cũng không cao, là hoàn khố điển hình, nhưng dù sao cũng là con trai của Thác Bạt Linh Hoàng, hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi là hắn.
Đã quan tâm, vậy dễ làm.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Thác Bạt Linh Hoàng, thần phục ta, con của ngươi sẽ không có việc gì, nếu không...
Có mấy lời không cần nói thẳng.
- Thần phục ngươi?
Thác Bạt Linh Hoàng cười quát.
- Ngươi xứng sao?
Một tên Linh Vương lại muốn bản Hoàng thần phục, quả thực buồn cười đến cực điểm.
- Thú vị, thú vị.
Hạ Lan Phi xem náo nhiệt, gương mặt yêu mị hiện ra nụ cười mỉm.
Không chỉ bức hiếp con trai của Thác Bạt Lưu, còn muốn hắn thần phục, sống nhiều năm như vậy, nàng lần đầu tiên nhìn thấy tiểu gia hỏa thú vị như thế.
- Không xứng?
Ánh mắt Vân Phi Dương dần âm lãnh xuống.
"Hừ!"
Thác Bạt Linh Hoàng cười lạnh nói:
- Tiểu tử, muốn bản Hoàng thần phục, dựa vào thực lực, lấy nhi tử ta ra uy hiếp ta, có gì tài ba!
Đây là kế khích tướng.
Vân Phi Dương nghe được câu này, nói:
- Như thế, chỉ cần thực lực ta mạnh hơn ngươi, ngươi sẽ thần phục?
Thác Bạt Linh Hoàng nói:
- Thả con ta ra, hai người chúng ta đại chiến, nếu ngươi như thắng thì bản Hoàng thần phục ngươi!
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta sợ ngươi đổi ý.
- Đổi ý?
Thác Bạt Linh Hoàng cười lạnh nói:
- Bản hoàng đường đường là Linh Hoàng, từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh!
Linh Hoàng có tôn nghiêm của mình.
Huống hồ.
Hắn không cho rằng một Linh Vương nho nhỏ có thể chiến thắng mình.
- Tốt thôi!
Vân Phi Dương quát to:
- Ma Linh nội thành có nghe được không, Linh Hoàng các ngươi cùng ta định ra đánh cược, nếu hắn thua sẽ thần phục với ta!
- Nghe được.
Vào lúc này, Hạ Lan Phi đang xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn chầm chậm bay lên không, cười quyến rũ nói:
- Đánh cược giữa các ngươi để ta làm chứng.
Nhìn thấy một cô gái da như tuyết, tướng mạo quyến rũ xuất hiện, cả người Vân Phi Dương nhất thời ngốc trệ, Thác Bạt Khinh bị bức hiếp cũng trừng to mắt.
Hai người hai miệng một lời:
- Thật đẹp!
- Hạ Lan Phi!
Thác Bạt Linh Hoàng trầm giọng nói:
- Nơi này không có việc của ngươi, mời trở về đi!
- Nàng là Hạ Lan Phi?
Trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương cũng có tìm hiểu tin tức về bát Hoàng, tự nhiên nghe nói qua tên của Linh Hoàng nữ tính duy nhất bên trong.
- Không nghĩ tới lại là một đại mỹ nữ.
Hắn cười nói:
- Rất tốt, rất tốt, lão tử nhất định phải chinh phục nữ nhân này!
Quả nhiên.
Vân Phi Dương không có bất kỳ lực kháng cự nào đối với mỹ nữ.
Đây cũng là bản tính, không giống một vài nam nhân khác, rõ ràng có ý nghĩ đó, nhưng không dám biểu đạt ra, quá giả dối.
Thác Bạt Khinh nghe vậy, khóe miệng co giật.
Khi hắn biết nữ nhân xinh đẹp kia là Hạ Lan Phi thì đã bỏ đi ý nghĩ xấu, bởi vì đây là cường giả cùng cấp với phụ hoàng, một cái ngón tay thôi đã có thể bóp chết mình.
Người anh em này trâu thật, lại muốn đi chinh phục!
Hạ Lan Phi bay ra ngoài Thác Bạc bộ lạc, đứng giữa không trung, hất tóc xanh, xinh đẹp cười nói:
- Ta không còn ở trong bộ lạc ngươi nữa, ngươi quản được ta?
Thái độ của nàng rất rõ ràng.
Ta xem kịch.
Thác Bạt Linh Hoàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Haha."
Vân Phi Dương cười nói:
- Đã có một đại mỹ nữ như thế chứng kiến, ta tin tưởng Thác Bạt Linh Hoàng sẽ không chơi xấu.
Nói rồi vung tay ném Thác Bạt Khinh qua đi.
Bắt người yếu đi uy hiếp người khác không phải phong cách của hắn.
"A"
Thác Bạt Khinh một bên bay, một bên kêu thảm.
"Phù phù!"
Thác Bạt Linh Hoàng tiếp được nhi tử phế vật của mình, nhẹ nhàng đưa xuống mặt đất, hai con ngươi hiện ra sát cơ, nói:
- Tiểu tử, ngươi chết chắc!
"Xoát!"
Vân Phi Dương bay ra ngoài nói:
- Nơi này không thích hợp chiến đấu!
Thác Bạt Linh Hoàng đuổi theo.
Bên ngoài Thác Bạt bộ lạc vài trăm dặm có một mảnh dất trống hoang dã, Vân Phi Dương và Thác Bạt Linh Hoàng đứng hai bên, đại chiến hết sức căng thẳng sắp diễn ra.
Hạ Lan Phi treo giữa không trung, thầm nghĩ:
- Tiểu gia hỏa này chẳng lẽ có chỗ đặc thù nên mới dám khiêu chiến Thác Bạt Lưu?
Một tên Linh Vương tới khiêu chiến Linh Hoàng.
Quả thật bất khả tư nghị.
- Tới đi.
Vân Phi Dương phất phất tay.
"Hô!"
Trong khoảnh khắc, Thác Bạt Linh Hoàng bộc phát ra Ma khí cường đại, cấp tốc ngưng tụ quanh thân, khí thế dần khủng bố.
- Chết!
Thác Bạt Linh Hoàng tiến lên.
Trong lúc xuất thủ, cường độ Ma khí ngưng tụ đạt tới bốn ngàn trọng!
Hiển nhiên muốn một chiêu miểu sát Vân Phi Dương.
Hạ Lan Phi kinh ngạc nói:
- Vừa ra tay đã tung sát chiêu, Thác Bạt Lưu nghiêm túc rồi.
Có thể không nghiêm túc à.
Trong người Vân Phi Dương có Địa Hỏa, còn có mô phỏng Luyện Hồn Chung, hắn sợ bại lộ, cho nên phải trong thời gian ngắn nhất miểu sát, để tránh để nữ nhân kia phát hiện.
Nhưng.
Thời khắc đang vọt tới thấy khóe miệng Vân Phi Dương lộ ra mỉm cười cổ quái, trong lòng Thác Bạt Linh Hoàng nhất thời hiện ra cảm giác nguy hiểm.
Hắn kinh hãi hô.
- Không tốt!
"Hưu —— "
Đột nhiên, tay trái Vân Phi Dương vung lên, mô phỏng Luyện Hồn Chung bay ra lập trên hư không, nháy mắt hóa cao trăm trượng áp xuống.
- Sao... Làm sao có thể!
Thác Bạt Linh Hoàng xém chút trừng lồi mắt ra ngoài.
Mô phỏng Luyện Hồn Chung có thể biến ảo hình thái lớn như thế, chẳng lẽ tên Nhân loại Linh Vương cấp này đã triệt để nắm giữ nó?