Thật bị Vương gia chủ nói đúng.
Vân Phi Dương nghèo đến điên, vì có thể mau chóng để Thiết Cốt Thành phát triển, hắn hận không thể đi ăn cướp hết các gia tộc có tiền.
- Ca.
Thôi Băng Duệ đi lên trước, nói:
- Thế nào?
Vân Phi Dương cười nói:
- Cự tuyệt.
- Mẹ nó chứ.
Thôi Băng Duệ chửi ầm lên, nói:
- Những gia tộc này thật không biết điều.
Hắn vỗ bộ ngực, nói:
- Ca, ngươi yên tâm, ta toàn lực ủng hộ ngươi, trời sáng sẽ dẫn người tiến về Thiết Cốt Thành, đừng nói 50 vạn lệ phí vào thành, 1000 vạn ta cũng xuất.
Nói những thứ này, tâm hắn lại rơi lệ, 50 vạn lệ phí vào thành, quả thực có chút quá nhiều.
Ba.
Vân Phi Dương vỗ bả vai hắn, nói:
- Không hổ là huynh đệ, vậy 1000 vạn đi đi.
- A!
Thôi Băng Duệ kém chút khóc, nói:
- Đại ca, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi, ngươi đừng coi là thật nha.
Vân Phi Dương đánh vào trước ngực hắn, nói:
- Ta nói đùa, Thôi gia ngươi vào Thiết Cốt Thành, một phân tiền cũng không thu, mua đất kinh doanh ca cũng miễn cho ngươi.
- Vậy thì tốt!
Thôi Băng Duệ cười rộ lên.
Vân Phi Dương phất phất tay, nói:
- Ta tại Thiết Cốt Thành đợi ngươi.
Thôi Băng Duệ nói:
- Ừm.
Ngoài thành.
Vũ Thanh Vũ ẩn trên tàng cây.
Nàng thay đổi một thân áo đen bó sát người, phác hoạ ra dáng người xinh xắn lanh lợi. Dưới ánh trăng, càng hiện ra một trương gương mặt trắng noãn như ngọc.
Đây là một sát thủ xinh đẹp.
Vân Phi Dương từ nội thành đi ra, cười nói:
- 50 vạn lương tháng cũng không dể cầm đầu, ngươi ít nhất phải chứng minh năng lực mình, đạt được ta tán thành.
Vũ Thanh Vũ cười nói:
- Như thế nào mới có thể được ngươi tán thành?
Ba.
Vân Phi Dương vỗ tay một cái.
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ từ chỗ tối xông ra, hắn cưỡi lên, nói:
- Đuổi theo tốc độ khế ước thú của ta, không bị bỏ lại quá xa.
Vũ Thanh Vũ nói:
- Được.
Xoát.
Đột nhiên, Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ biến mất.
Thần sắc Vũ Thanh Vũ biến đổi, vội vàng giẫm thân pháp đuổi theo.
Xoát!
Giữa rừng núi u ám, Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ chợt lóe lên, tốc độ tuy không triệt để thể hiện, nhưng đã rất nhanh.
Vũ Thanh Vũ chỉ có tu vi Vũ Tông sơ kỳ, lại như một con bướm uyển chuyển nhảy múa, theo sát phía sau, không những không có bị bỏ lại, khoảng cách còn càng kéo gần.
Linh Niệm Vân Phi Dương bắt được nhất cử nhất động nàng, hài lòng nói:
- Có thể thi triển Quỷ Bộ tựa như con bướm nhảy múa, thiên phú dị bẩm.
Vũ Thanh Vũ là một nhân viên tình báo hắn cần, nhân viên tình báo tốc độ là trọng yếu nhất, như thế mới có thể truyền tin tức càng nhanh!
- Một Vương bài sát thủ khác ở nơi nào, có chỗ đặc thù gì?
Vân Phi Dương rất chờ mong.
Ám Bộ có ba tên Vương bài sát thủ, trừ Độc Hạt, Ngọc Hồ Điệp ra, còn có một tên.
Người kia gọi Chuột Đất.
Như Độc Hạt nói, Chuột Đất càng thần bí, tư lịch cũng già nhất, dù Trương Hằng cũng chưa gặp qua chân dung hắn, là một cao thủ giỏi về ẩn tàng cùng truy tung.
Ba đại Vương bài sát thủ.
Độc Hạt giỏi về ám sát, Ngọc Hồ Điệp giỏi về tốc độ, Chuột Đất giỏi về ẩn tàng truy tung.
Tu vi bọn họ đều đạt tới Vũ Tông, cũng không phải một tay Trương Hằng bồi dưỡng, bọn họ chỉ bởi vì nguyên nhân nào đó mới tiến vào Ám Bộ, vì hắn hoàn thành nhiệm vụ.
Vân Phi Dương hi vọng mời chào ba người, lấy bọn họ làm trung tâm, chế tạo ra một hệ thống tình báo hoàn mỹ.
Sau ba canh giờ.
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ đứng trước cửa thành Thiết Cốt Thành.
Trong con ngươi nó hiện ra khó chịu. Bởi vì, dùng bảy thành tốc độ, lại không thể hất nhân loại phía sau ra.
Xoát.
Vũ Thanh Vũ dáng người ưu mỹ rơi xuống, nói:
- Như thế nào?
Vân Phi Dương cười nói:
- Xứng với năm mươi vạn lượng.
Tây khu Thiết Cốt Thành, có một sân nhỏ rách nát vứt bỏ.
Vân Phi Dương dẫn Vũ Thanh Vũ đi tới.
Xoát.
Độc Hạt trốn trên xà nhà nhẹ nhàng rơi xuống, hắn nhìn về phía Ngọc Hồ Điệp, con ngươi hiện lên một tia hoảng hốt, hiển nhiên, không ngờ nữ nhân này sẽ xuất hiện.
- Độc Hạt!
Vũ Thanh Vũ cũng có chút giật mình.
- Ngươi còn sống?
Nàng biết tên này phải chết trong mật thất Tiền trang Trương gia rồi mà.
Độc Hạt ngữ khí sâu xa nói:
- Độc Hạt đã chết.
Một khắc bị Vân Phi Dương đâm vào trái tim, chính mình đã chết. Hiện tại, hắn lấy một thân phận khác mà sống.
- Thì ra là thế.
Vũ Thanh Vũ nhìn về phía Vân Phi Dương, nói:
- Khó trách ngươi nắm giữ rõ về ta như thế, vậy mà đã hàng phục Độc Hạt.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
- Nói đi.
Vũ Thanh Vũ chân thành nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn để cho ta làm gì?
Độc Hạt cũng đã ở đây, nàng không thể không suy đoán, tên này có phải tính toán thành lập một tổ chức sát thủ giống loại Ám Bộ hay không, mà mình lại phải trở về nghề cũ?
Nói thật.
Giết người, nàng đã chán ghét.
- Cũng không làm cái gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngẫu nhiên ra ngoài giúp ta tìm hiểu một chút tin tức được rồi.
Vũ Thanh Vũ cười nói:
- Chỉ đơn giản như vậy?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi còn tính toán làm cái gì? Chẳng lẽ muốn giúp ta làm ấm giường?
Vũ Thanh Vũ liếc nhìn hắn một cái.
Vân Phi Dương cũng không có tiếp tục trêu chọc, hắn chân thành nói:
- Ta sẽ chọn trăm tên lính, các ngươi chiếu vào tiêu chuẩn sát thủ Giáp Tử hào, trong thời gian nửa năm huấn luyện bọn hắn.
Nhân viên tình báo do sát thủ đến đảm nhiệm, tuyệt đối chuyên nghiệp.
Tâm lý Vũ Thanh Vũ có chút lộn xộn.
Trương Hằng sáng tạo Ám Bộ ba năm, sát thủ Giáp Tử hào còn chưa đủ hai mươi người.
Thời gian nửa năm, huấn luyện 100 tên, tên này có suy nghĩ cân nhắc hay không!
Độc Hạt nói:
- Không thành vấn đề.
Tay nhỏ Vũ Thanh Vũ giơ lên, che trán, nói:
- Hai người các ngươi có phải bị bệnh?
- Không có bệnh.
Độc Hạt chỉ hậu viện, nói:
- Ngươi đi ra ngoài sẽ biết có thể trong nửa năm huấn luyện ra trăm tên sát thủ Giáp Tử hào hay không?
- Ách?
Vũ Thanh Vũ mờ mịt, nhưng vẫn cất bước đi qua.
Ông
Khi nàng mới vừa bước vào hậu viện, nhất thời cảm giác được một cỗ trọng lực cường đại cuốn tới.
- Đây là…
Trong lòng Vũ Thanh Vũ kinh hãi.
Trọng lực gia thân, nàng chỉ có thể bảo trì không bị áp đảo, không thể hành động.
Nhưng.
Để cho nàng càng rung động là, bốn phía không chỉ có áp lực nặng như đại sơn, còn ẩn chứa linh lực bàng bạc!
- Đây là Trọng lực Tụ Linh Trận, có thể tăng mạnh nhục thể, đề cao thân pháp, thối luyện thuần linh lực.
Độc Hạt đi tới.
Hắn tuy cũng chịu đựng trọng lực, nhưng đã tu luyện một đoạn thời gian, có thể ở bên trong đi lại khó khăn.
Vũ Thanh Vũ cả kinh hô.
- Trận pháp thật thần kỳ!
Tiến vào trận pháp không bao lâu, nàng khẳng định có trận pháp này, trong vòng nửa năm bồi dưỡng trăm sát thủ Giáp Tử hào sẽ dễ như trở bàn tay, thậm chí ưu tú hơn Ám Bộ!
- Hô
Vũ Thanh Vũ từ trận pháp lui ra ngoài, hô hấp gấp rút.
Vân Phi Dương nói:
- Cái phủ đệ vứt bỏ này sẽ trở thành trụ sở huấn luyện của các ngươi, sẽ không có người tới quấy rầy. Đương nhiên, các ngươi cũng không nên để bách tính phát hiện.
- Sẽ không.
Vẻ mặt Độc Hạt thành thật.
Thân là sát thủ chuyên nghiệp, che giấu tung tích là cơ bản nhất cũng là yêu cầu lớn nhất.
- Ừm.
Vân Phi Dương nhìn về phía Vũ Thanh Vũ, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vũ Thanh Vũ ngạc nhiên:
- Ta không ở chỗ này?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta an bài cho ngươi chỗ tốt hơn nơi này rất nhiều.