Mục lục
Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí Ôn Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Ôn Ninh vẫn còn ở đó, anh thật sự không biết nên đối mặt với cô như thế nào nữa.


Lục Tấn Uyên lên trên tầng, mở cửa, nhưng lại phát hiện trong phòng lại có người, anh cau mày sau đó bật đèn lên, lúc này mới nhìn thấy rõ Ôn Ninh đang ngủ say trên chiếc ghế sô pha.


Cô vậy mà vẫn chưa rời đi sao?


Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh nằm co người trên chiếc số pha, bởi vì cô đang mang thai nên tư thế có chút xấu xí, chiếc bụng cô mang thai đang cao dần và phình to ra dựa cả người vào đệm trên ghế, cô dường như ngủ không ngon giấc, lông mày nhíu chặt lại.


Lục Tấn Uyên không nhịn được muốn đưa tay vuốt lại những nếp nhăn giữa hai lông mày của cô, nhưng anh chỉ vừa mới chạm vào thì Ôn Ninh đã bị đánh thức tỉnh dậy ngay.


Khi cô vừa mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là khuôn mặt tuấn tú có chút tức giận của Lục Tấn Uyên, cô ngẩn người một lúc rồi mới ngồi dậy dụi mắt nhìn anh nói: “Anh về rồi sao?”


Ôn Ninh thấy bên ngoài trời đã tối đen, theo bản năng hỏi anh: “Anh đã ăn cơm chưa?”


Đương nhiên Lục Tấn Uyên đã ăn qua rồi, nhưng khi cô hỏi, anh dường như vô thức nhận ra điều gì đó: “Em vẫn chưa ăn tối sao?”


Giọng điệu của người đàn ông có chút tức giận, người phụ nữ này lúc nào cũng không biết tự chăm sóc cơ thể của mình dù chỉ một chút, cô còn đang mang thai, lại để bụng đói như vậy, trên người cũng không có đắp thứ gì nằm chờ anh trên chiếc ghế sô pha.


Cô thực là điên rồ mà.


“Em ngủ quên mất” Ôn Ninh xoa đôi chân tê cứng của mình, bởi vì đang mang thai nên bây giờ cô chỉ ngồi một lúc lâu như vậy, toàn thân đã đau nhức tê cứng rồi.


Lục Tấn Uyên nhìn thấy bộ dạng cô như vậy vừa bất lực vừa đau khổ nói: “Lần sau, đừng đợi anh như thế này nữa nhé.”


Anh không muốn thấy cô đợi anh như thế này nữa.


“Lục Tấn Uyên, em cảm thấy anh dường như có chút gì kỳ quái đó.”



Ôn Ninh sau khi nghe anh nói thì dường như hiểu rõ hơn, nhịn không được đã nói ra mắt những lời trong lòng cô: “Anh có ý kiến gì với em hay sao? Nếu có ý kiến gì, anh có thể nói thẳng ra được không? Nếu những gì anh nói em cảm thấy thực sự có lý, em nhất định sẽ thay đổi.”


Ôn Ninh không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh một cách khó hiểu như thế này với Lục Tấn Uyên nữa, cô muốn hiểu rõ rằng khi hai người ở bên nhau thì phải hiểu cho nhau, chỉ khi ai đó chịu thỏa hiệp thiệt hơn chút thì mối quan hệ đó mới có thể kéo dài được.


Cô thà để Lục Tấn Uyên nói thẳng thắn và rõ ràng với mình về những khuyết điểm của cô, còn hơn là phải như bây giờ, cô lại phải đoán xem anh đang suy nghĩ cái gì.


“…” Lục Tấn Uyên trầm mặc một hồi, rốt cuộc cũng không có gì muốn nói cả.


Những việc như vậy cũng không phải là do cô sai mà chỉ là… Đó là vấn đề đương nhiên.


Nghĩ đến điều đó, trong lòng anh đột nhiên có chút cáu kỉnh, nhìn đồng hồ: “Để anh gọi người mang đồ ăn đến cho em, sau khi em ăn xong thì có thể về nhà.”


Ôn Ninh rất vui khi nhìn thấy Lục Tấn Uyên đã gọi toàn những món yêu thích của cô trong thực đơn mang đến, vốn dĩ đang vui mừng nhưng cô lại không hiểu khi nghe anh nói rằng muốn đuổi cô về nhà: “Tại sao anh luôn muốn đuổi em đi vậy chứ? Lẽ nào em ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh hay sao?”


Lục Tấn Uyên liếc nhìn sang phía cô một cái, Ôn Ninh lúc này đang thở phập phồng, nhìn so với bộ dạng vừa mới tỉnh dậy còn có chút buồn ngủ hơn, ánh mắt anh bỗng nhiên mờ đục: “Đúng vậy, em đây, anh không thể tập trung làm việc, cho nên em nhanh chóng quay trở về đi.”


Ôn Ninh cười lạnh nói: “Nhưng mà trước kia khi anh nhờ em pha cà phê cho anh, kêu em đứng như pho tượng trong phòng làm việc của anh, anh cũng không có nói với em như vậy mà.”


Cô cũng không phải chưa từng làm việc cùng với Lục Tấn Uyên, nói gì thì nói cô cũng là người trước kia luôn pha cà phê cho anh, anh không nghĩ mượn lý do này thực buồn cười sao?


Lục Tấn Uyên bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng, người phụ nữ này không ngờ rằng sau khi mang thai cô cũng không biến thành ngốc nghếch, miệng lưỡi càng ngày càng sắc bén hơn, càng ngày càng thông mình hơn.


Anh đang không biết phải phản bác như thế nào, ngoài cửa đột nhiên có tiếng người gõ cửa: “Thưa anh, thức ăn của anh gọi đã đến rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK