Mục lục
Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí Ôn Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 327


Nghe cậu bé nói tội nghiệp như thế, Vô Ưu cũng thấy đau lòng, không nỡ từ chối nữa, nhanh chóng đồng ý, sợ cậu bé khóc lên.


Trong lòng Lục An Bảo vui vẻ, nhanh chóng nói: “Mẹ mau đi sắp xếp hành lí đi, sáu rưỡi máy bay sẽ cất cánh. Năm giờ con với ba sẽ đến đón mẹ nha, bye bye mẹ.”


Cái miệng nhỏ của cậu bé nói liến thoắng rồi nhanh chóng cúp điện thoại, giơ tay ra hiệu OK với ba mình, sau đó từ trên giường nhảy xuống kéo vali Iron Man của mình từ dưới gầm giường ra.


Cứ thế chờ đến khi Đinh Thiên Vũ từ sân bay đi ra ngoài gọi điện cho Vô Ưu thì điện thoại báo tắt máy. Lúc này cô đã ngồi máy bay tới nước Pháp cùng ba con nhà họ Lục rồi.


Không những thế, Lục Tấn Uyên còn lén kéo số điện thoại của Đinh Thiên Vũ trong điện thoại của Vô Ưu vào danh sách đen, để mấy ngày tới anh ta không làm phiền họ. Chờ đến khi quay về anh sẽ lén kéo ra, không ai hay biết gì hết.


Thật ra Lục Tấn Uyên muốn cùng Vô Ưu trải qua thế giới hai người ở nước ngoài hơn, anh ghét đứa con trai làm kỳ đà cản mũi này. Nhưng không còn cách nào hết, cái bóng đèn này nhất định phải tồn tại.


Lúc ba người đến nước Pháp thì đã 10 giờ tối, vào phòng khách sạn, Vô Ưu vẫn ở cùng với Lục An Bảo, Lục Tấn Uyên cô đơn ngủ một mình.


Ngày hôm sau, bạn nhỏ Lục An Bảo là người dậy sớm nhất, cậu gọi Vô Ưu và Lục Tấn Uyên dậy. Đây là lần đầu tiên cậu bé đi du lịch cùng với ba mẹ nên rất hưng phấn.


Lúc ăn sáng ở nhà ăn của khách sạn, cậu nhận được một tin nhắn do người ba đang ngồi đối diện gửi tới.


Nội dung tin nhắn là: Con trai à, ăn sáng xong thì tìm lý do để về phòng đi, ba và mẹ phải trải qua thế giới hai người.


Hành vi không coi trọng cậu thế này khiến Lục An Bảo rất tức giận, lén trừng người ba vô lương tâm của mình. Trong lòng khẽ hừ một cái, sau đó quay đầu cười ngọt ngào nũng nịu với Vô Ưu.


“Mẹ ơi, ăn sáng xong chúng ta đi chơi ở đâu thế? Con muốn đi biển chơi, còn muốn làm xe hoa, ba có việc bận nên chỉ có hai người chúng ta đi với nhau thôi.”


Lục Tấn Uyên sững sờ, hung hăng trừng đứa con trai gian trá, lập tức nói: “Anh không có việc gì hết, có thể đi cùng nhau.”


“Thật sao? Nhưng không phải ba đi công tác à? Sao lại không có việc gì?” Lục An Bảo hồn nhiên hỏi.


Anh đen mặt nhìn đứa con trai mình, ánh mắt cảnh cáo.


Lục An Bảo bẹp bẹp miệng, hừ nhẹ một tiếng quay đầu sang nhìn Vô Ưu: “Mẹ ơi, mẹ đút cho con ăn được không?”


Dù sao cậu bé cũng mới có năm tuổi thôi, muốn làm gì cũng được, không có áp lực khi làm nũng.


Đương nhiên Vô Ưu đồng ý nhưng vì bàn ăn quá lớn, khoảng cách xa không thể đút cậu bé nên cô ôm lấy để cậu bé ngồi lên chân mình.


Hai mẹ con tình cảm con một miếng mẹ một miếng, vui vẻ ăn sáng. Lục Tấn Uyên nhìn mà đen mặt, không nhịn được dạy dỗ: “Người đã lớn như vậy rồi mà còn muốn mẹ đút, con không tự ăn được à?”


Cậu bé bẹp miệng, thân thể nhỏ co rụt lại, dáng vẻ đáng thương không chịu được: “Mẹ ơi, để con tự ăn đi ạ.” Vô Ưu làm sao nỡ, lập tức hôn cậu một cái dỗ dành: “Không sao, mẹ đút cho con.”


Cô nói rồi khẽ trừng Lục Tấn Uyên, tỏ vẻ không đồng ý, giọng điệu cũng không tốt: “Tổng giám đốc Lục, An Bảo vẫn còn nhỏ, muốn người lớn đút ăn cũng là chuyện bình thường. Anh đừng nghiêm khắc quá được không?”


Lục Tấn Uyên: “..”


Anh nhìn con trai đang trốn trong ngực Vô Ưu, trên mặt không có chút dáng vẻ đáng thương khổ sở mà toàn là vẻ đắc ý, còn lén làm mặt quỷ với anh, khiến anh tức giận đến mức muốn đánh mông cậu nhóc một trận.


Nhưng anh biết, có Vô Ưu ở đây thì ý tưởng này của mình chỉ có thể nghĩ mà thôi, anh mỉm cười: “Không có, anh chỉ muốn thằng bé học cách tự lập mà thôi.”


Vô Ưu hoàn toàn không cảm kích anh, cô nhẹ nhàng đút một miếng cháo cho con trai, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Đứa trẻ mới năm tuổi thì nên làm nũng với người lớn, độc lập có gì tốt đâu chứ.”


Lục Tấn Uyên bị giận dỗi nên không dám phản bác, chỉ dám nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy. Em nói đúng, anh là đàn ông, không biết dạy dỗ con cái, nhưng không sao cả, sau này nhà chúng ta có em rồi.”


Câu nói cuối cùng vô cùng mập mờ, Vô Ưu muốn phản bác nhưng lại sợ An Bảo nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, nên nhịn lại không nói.


Cậu nhóc nhìn dáng vẻ của ba mình chán nản lắc đầu. Chú An Minh đã nói câu gì nhỉ, à đúng rồi, là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.


Lục Tấn Uyên nở nụ cười hài lòng, liếc mắt nhìn Lục An Bảo: “Con trai à, mấy ngày nữa ba đưa con về nhà lớn, ông nội nhớ con lắm.”


Trong lòng cậu bé vang lên hồi chuông cảnh báo, cảnh giác nhìn ba mình: “Con phải đi nhà trẻ nên không thể về được đâu.”


“Không sao, về mấy ngày thôi, không có chậm trễ. Ông nội luôn đặt nhiều hy vọng vào con, nên muốn ba sớm chào hỏi với bên phòng thủ, cố ý giữ cho con một vị trí, bảo ba có thời gian rảnh thì trực tiếp đưa con đến luôn.”


Anh nhìn vẻ mặt con trai biến thành cái bánh bao, tâm trạng vô cùng vui vẻ, nhướng mày: “Lúc nào ba rảnh thì…”


Chưa nói ra câu tiếp theo nhưng cậu bé đã cảm thấy ý tưởng xấu xa đang đập thẳng vào mặt rồi, thậm chí cảm thấy chân nhỏ run rẩy, vẻ mặt dần trở nên nịnh nọt.


“Ba ơi, ba phải quản lí cả một công ty lớn như thế, chắc chắn rất vất vả, bình thường còn không có thời gian để ngủ, làm sao có thời gian đưa con về chứ”


Anh hừ cười một tiếng: “Chuyện thời gian thì chỉ cần tranh thủ chắc chắn sẽ có. Con trai à, con biết ba vất vả như thế thì con xem con có ngoan không?”


Cậu bé mãnh liệt gật đầu: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.”


Lục Tấn Uyên không thèm tin tưởng, nhưng vẫn muốn kiềm chế cậu bé một chút: “Tốt nhất nên như vậy.”


Ăn sáng xong, ba người đến bờ biển theo ý muốn của Lục An Bảo. Lục Tấn Uyên thay quần short, lộ ra dáng người phía trên, không hề thua kém những người nước ngoài xung quanh. Võ Ưu nhìn một cái rôi nhanh chóng rời đi.


Cô cũng thay áo tắm của mình, nhưng lại là kiểu váy liền thân vô cũng bảo thủ.


Cậu nhóc mặc một cái quần ngắn, cởi trần mang phao bơi la hét vui sướng chạy ra biển, Vô Ưu nhìn sóng xô vào bờ mà sợ hãi.


“An Bảo, con chậm một chút, chơi ở bên này đi, đừng đi xa quá.


Còn người cha Lục Tấn Uyên này lại không có chút lo lắng nào. Nếu Vô Ưu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện xung quanh cậu bé có bốn người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao lớn. Bọn họ vây ở xung quanh, im lặng bảo vệ cậu bé.


Sản nghiệp nhà họ Lục trải rộng ở nhiều quốc gia, những người này là thuộc hạ của anh ở nước Pháp, có bọn họ thì dù cậu nhóc chơi đùa thế nào cũng không gặp nguy hiểm.


Nhìn nước biển mênh mông, không hiểu sao Lục Tấn Uyên lại nhớ đến chuy ^ năm năm trước Vô Ưu rơi xuống sông, sống chết không rõ thì trong lòng lại chùng xuống.


Nếu lúc trước Ôn Ninh biết bơi, thì cô sẽ không bị thương nghiêm trọng, sẽ không mất trí nhớ, có thể bọn họ sẽ không phải bỏ qua năm năm thời gian dài như thế.


“Vô Ưu, anh dạy em bơi nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK