Ha ha…
Người xung quanh vang lên tiếng cười nhạo.
Vô Ưu cũng sửng sốt trước lời nói của con trai mình, nhanh chóng bế tổ tổng nhỏ lên: “Bác gái, cháu còn có việc, cháu đi trước.”
Sau khi nói xong, cô lập tức bỏ đi. Cô sợ ở lại thêm một giây nữa sẽ lại xảy ra chuyện. Tiếng gầm thét chói tai của Lưu Tâm Lan vang lên sau lưng.
“Mẹ, chúng ta không cần sợ bà già kia.” Lục An Bảo phản bác.
Vô Ưu thở dài, không vui chỉ cái mũi nhỏ của cậu: “Con đó, vóc dáng không lớn, nhưng lá gan lại quá lớn.”
Cậu bé bĩu môi, hai tay ôm ngực: “Hừ, con không sợ bà ta. Ai bảo bà ta mắng con? Nếu như ba con biết, nhất định sẽ thu dọn bà phù thủy đó.”
Cô mím môi, cảm thấy áy náy: “Mẹ xin lỗi, An Bảo. Là mẹ đã làm ảnh hưởng đến con mệt mỏi. Nếu không phải vì mẹ, con cũng sẽ không bị bà ấy mắng.”
“Mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ, là lỗi của bà ta.” Lục An Bảo bĩu môi.
Cô lắc đầu, không nói gì nhưng trong lòng đang rối bời. Trải qua chuyện vừa rời, quan hệ giữa cô và nhà họ Đinh càng ngày càng phức tạp. Bác gái Đinh nhất định sẽ không để cô kết hôn với Thiên Vũ.
Nhưng An Bảo là con của cô, cho dù cuối cùng cô thật sự không thể gả cho Thiên Vũ, cô cũng không thể để con trai mình bị mắng chửi.
Bên này, sau khi Lưu Tâm Lan được quản lý cửa hàng mời vào phòng thay đồ, bà ta đã lập tức gọi điện cho con trai, vừa mở miệng liền không kìm chế được tức giận hét lên. “Thiên Vũ, mẹ cảnh cáo con lần cuối, nếu con không cắt đứt liên lạc với con nhỏ Vô Ưu đó, mẹ sẽ xem như không có đứa con nào như con. Muốn đem con hồ ly tinh kia vào nhà họ Đinh, trừ phi mẹ chết.”
Đây là lần đầu tiên Đinh Thiên Vũ nghe thấy giọng điệu tức giận như vậy của mẹ mình, đầu dây bên kia nghe được tiếng thở hổn hển, anh nhịn không được sốt ruột, không dám kích thích bà ta.
“Mẹ, có chuyện gì sao? Mẹ đừng tức giận, con về ngay thôi. Chờ con về đến nhà rồi nói sau.”
“Con trai, con không biết con khốn đó bắt nạt mẹ con như thế nào đâu? Mẹ đã sống đến tuổi này rồi, đây lần đầu tiên bị bắt nạt như thế này, mẹ không muốn sống nữa.”
Lưu Tâm Lan tức giận đến muốn khóc, càng nghĩ càng tức giận, nước mắt cũng sắp chảy ra.
“Người đàn bà đó bây giờ thật kinh khủng, hôm nay không những dám đá mẹ, còn dám lấy cà phê tạt mẹ. Nếu con là con mẹ, mau quay lại dạy cho cô ta một bài học cho mẹ, nếu không mẹ con sẽ bị ức hiếp chết mất.”
Tất cả những gì Lục An Bảo làm bà ta đỗ hết mọi tội lỗi lên đầu Vô Ưu, dù gì thì Lục An Bảo cũng chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Cái gì? Đinh Thiên Vũ tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.
Cô đá mẹ anh? Còn hất cà phê vào mẹ anh? Vai diễn bị đảo ngược sao? Những điều này mẹ anh hoàn toàn có thể làm được, anh không tin lời mẹ nói.
Sau khi Lưu Tâm Lan kể về sự bất công, bất bình của mình, bà ta không quên khóc lóc trước mặt con trai.
“Con trai, nghe lời mẹ. Hôm nay mẹ đụng phải cô ta, bên cạnh còn có một đứa nhỏ chừng năm sáu tuổi. Con có biết nhãi ranh kia gọi cô ta là mẹ không?”
“Thiên Vũ, nhà họ Đinh chúng ta cũng đã nể mặt người ta. Vô Ưu vừa muốn kết hôn với con, nhưng mặt khác lại mang con trai của mình đi khắp nơi. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì thể diện nhà họ Đinh chúng ta sẽ mất hết.”
“Mẹ nghĩ là cô ta cố tình làm vậy. Cô ta thật đúng là không sợ gì khi không có con, không để con vào mắt, không để nhà họ Đinh chúng ta vào mắt. Chúng ta đúng là đã nuôi kẻ ăn cháo đá bát.”
Lưu Tâm Lan tìm mọi cơ hội để bôi nhọ Vô Ưu, hy vọng sẽ khiến con trai có ấn tượng xấu về cô, nhưng rõ ràng là không thể thành công.
Đừng nói Vô Ưu có con trai, cho dù bị Lưu Tâm Lan bắt quả tang ngoại tình với kẻ khác trên giường, Đinh Thiên Vũ cũng sẽ cưới Vô Ưu.
Đinh Thiên Vũ suy nghĩ một chút nói: “Mẹ, có thể mẹ đã hiểu lầm cô ấy rồi. Con sắp trở về rồi, sẽ quay về hỏi cô ấy.”
“Mẹ, con chuẩn bị lên máy bay, không mở được điện thoại di động. Tạm thời như vậy đi, con cúp máy đây.” “A lô? Con trai, con trai?”
Lưu Tâm Lan lắng nghe âm thanh cúp máy ở đầu dây bên kia, đột nhiên lấy tay che ngực, bà ta gần như không thể đứng dậy ngay lập tức, thở hổn hển.
Đối với Đinh Thiên Vũ, kể từ khi Lục Tấn Uyên xác định được thân phận thực sự của Vô Ưu, đương nhiên cũng điều tra về anh ta.
Không chỉ biết hôm nay và ngày mai anh ta sẽ trở về Việt Nam, mà còn có rất nhiều hình ảnh anh ta và Đào Uyển Thanh mập mờ đủ loại. Thật là nóng mắt.
“Ông chủ, có cần đưa những thứ này cho cô Ưu xem không?” An Minh hỏi.
Anh nheo mắt xua tay: “Hiện tại không phải lúc.”
Lục Tấn Uyên không để Đinh Thiên Vũ vào mắt, loại người này thật sự không đủ làm đối thủ của anh. Trước khi Vô Ưu có thể khôi phục trí nhớ, hoặc là yêu anh lần nữa, nếu không cho dù đuổi Đinh Thiên Vũ cũng vô ích.
“Đúng rồi, tôi đi ra ngoài vài ngày, công việc trong tuần này có thể lùi lại. Tất cả văn bản cần ký chờ tôi ký, có văn bản gấp thì gọi điện trực tiếp cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Nếu đã biết Đinh Thiên Vũ sẽ trở về Việt Nam, Lục Tấn Uyên sẵn sàng trực tiếp đưa Vô Ưu đi, đi chơi vài ngày, nhân tiện vun đắp tình cảm.
Anh trực tiếp lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho con trai, loại chuyện này vẫn để thằng bé làm thích hợp hơn anh.
Vô Ưu nhất định sẽ không từ chối, Lục Tấn Uyên tính toán kỹ càng.
Đối với việc được bồi dưỡng tình cảm với mẹ, Lục An Bảo đương nhiên rất vui, lập tức gọi video cho Vô Ưu.
“Mẹ.” Ngay sau khi điện thoại được kết nối, cậu đã gọi cô rất lớn.
Vô Ưu không khỏi nở nụ cười: “An Bảo.”
“Mẹ, tối nay ba đi công tác nước ngoài, mẹ cũng đi cùng con nhé?” Lục An Bảo chuyển lời ba nói.
Mặc dù muốn ở cùng con trai, nhưng khi Lục Tấn Uyên ở đó, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Hơn nữa, đối phương đi công tá cô đi theo sẽ không thích hợp.
“An Bảo, lần này hay thôi đi, ba con đi làm, mẹ cũng có việc riêng. Lần sau nhé, lần sau mẹ dẫn con đi chơi một mình được không?”
Lục An Bảo gần như đồng ý, cậu cũng muốn ra ngoài với mẹ một mình nhưng cậu vẫn kìm lòng khi nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc của ba mình.
Cậu bé thở dài trong lòng, sau đó bán tín bán nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp: “Mẹ, mẹ không thích đi chơi với An Bảo sao?”
Vừa nói bàn tay nhỏ bé vừa nhéo chân, au, đau quá, đôi mắt to lập tức ứa nước mắt.
“Mẹ, khi con học mẫu giáo, con luôn nghe những bạn khác nói, mỗi lần mẹ bọn họ được nghỉ sẽ dẫn bọn họ ra ngoài chơi.”
“Ba bận chuyện công việc, ít khi đưa con đi chơi. Giờ con đã có mẹ, cứ nghĩ mình cũng có thể được mẹ đưa đi chơi như những bạn khác.”
“Mẹ, mẹ không đi cùng con và ba, có phải mẹ ghét An Bảo đúng không?”