Dưới ánh mắt như vậy, Đinh Vô Ưu hơi bất lực, cô chật vật rời khỏi phòng làm việc, lần này cô bất đắc dĩ phải lấy thân phận bà chủ để làm nhiệm vụ tiếp đãi khách nước ngoài.
Ở một căn phòng sang trọng trong một khách sạn cao cấp, có một bóng người màu trắng mở cửa bước ra.
Sau khi Tina tắm rửa sạch sẽ, cô ta dùng đôi mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn cửa phòng đối diện, trong đôi mắt ấy lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Cô ta đi tới, giơ tay lên gõ cửa phòng một cách nhẹ nhàng.
“Phil, em dậy chưa?” Giọng nói nhẹ nhàng pha chút dè dặt rất hợp với vẻ mặt của cô ta lúc này.
Tình cảm hoàn toàn không phù hợp.
Tina không nghe thấy tiếng động gì, cô ta mím môi, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, đi vào. Một giây tiếp theo, cô ta đối mặt với một đồ vật đang nhanh chóng bay đến.
“Rầm” Đồ vật bị ném qua đập vào bức tường sau lưng Tina rồi vỡ tan tành. Cùng lúc đó có một giọng nói thiếu kiên nhẫn truyền từ bên trong ra.
“Ai cho phép cô vào đây quấy rầy tôi, cút ra ngoài.” Cô ta rất quen thuộc với giọng nói này bởi vì đây chính là giọng nói của em gái tốt của cô ta, Phil.
Cô nhìn về phía sau lưng thì thấy một chiếc gạt tàn thuốc bằng thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất. Bởi vì ở cách cô rất gần nên cũng có rất nhiều mảnh vụn bắn lên gáy cô ta khiến cô ta cảm thấy đau nhói.
Nếu như không phải lúc nãy cô ta nhanh chóng né người qua một bên thì thứ đồ chơi này đã đập vào đầu cô ta rồi.
Nghĩ đến đây, mí mắt của Tina rũ xuống, che đi ánh sáng âm u ở bên trong. Sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng còn mang theo nét sợ hãi, thật giống như tia âm u vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Tina không hề do dự, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi việc này xảy ra, cơn buồn ngủ của Phil cũng đã biến mất đi không ít, nhưng mí mắt cô vẫn không mở ra được như cũ và cơn cáu kỉnh khi bị người khác quấy rầy giấc ngủ vẫn còn nguyên.
Tina sắp xếp lại bữa sáng của khách sạn đưa đến, sau đó Phil bước ra, trên người cô ta vẫn còn mặc bộ váy dây ngủ gợi cảm.
“Phil à, em dậy rồi, em ăn sáng đi.”
Cô ta vừa đảo mắt vừa nhẹ nhàng nói: “Chị xin lỗi vì vừa rồi đã quấy rầy em ngủ, nhưng hôm nay người của Lục thị sẽ đến đây nên chúng ta phải chuẩn bị sớm hơn.”
Phil bất mãn liếc cô ta một cái, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Chuẩn bị cái gì chứ, cô cho rằng ai cũng giống như cô sao?”
“Chúng ta đến đây để bàn chuyện hợp tác, lựa chọn lần này của Lục thị chính là vinh hạnh của bọn họ. Cho dù là chủ tịch của tập đoàn Lục thị cũng phải đàng hoàng mà chờ tôi.”
Tina cười một tiếng, tiện thể gật đầu một cái: “Em gái nói có lý, đây là do chị nói quá nhiều rồi.”
“Hừ, biết thế là tốt.” Phil lạnh lùng trừng mắt nhìn Tina.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Tina đi ra mở cửa thì thấy một người đàn ông đang đứng ở bên ngoài cửa.
“Thưa hai cô chủ, bà chủ Lục đã đến, bà ấy đang chờ ở dưới tầng một.”
“Được rồi, chúng tôi xuống ngay đây.”
Ở tầng một khách sạn.
Vô Đinh Ưu và Lục An Bảo đang ngồi ở trên bàn ăn, đứng ở phía sau là năm người đàn ông ăn mặc bình thường, bất ngờ chính là họ đều là vệ sĩ.
“Mẹ, khi nào thì chúng ta có thể đi chơi vậy?” Lục An Bảo hỏi.
“Chúng ta còn phải chờ hai vị khách nữa.” Đinh Vô Ưu nhìn đồng hồ.
Lục An Bảo méo miệng, cậu nhóc nguyện ý đến đây hoàn toàn là do có thể đi theo bên người Đinh Vô Ưu. Vốn dĩ tâm trạng của cậu nhóc đang rất tốt thì bây giờ hoàn toàn bị hai người đàn bà kì lạ kia phá hủy.
Còn chưa gặp mặt mà hai cô gái của gia tộc Horton đã để lại ấn tượng rất xấu trong lòng Lục An Bảo.
May mắn thay, một lúc sau, có hai bóng người một trắng một đỏ, một trước một sau lần lượt xuất hiện ở chính giữa đại sảnh, chầm chậm đi tới chỗ Đinh Vô Ưu.
Sau khi Phil nhìn thấy Đinh Vô Ưu, cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới một cách hết sức khinh thường, gương mặt cô ta trực tiếp lạnh xuống.
Cô ta là một công chúa nhỏ trong gia tộc, cô ta được cưng chiều hết mực từ nhỏ đến lớn, cộng thêm với lý do về tính cách nên khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng với đường nét tinh xảo của Đinh Vô Ưu, cô ta rất không vui.
Đinh Vô Ưu giống như hoàn toàn không phát hiện ra chuyện gì vậy, cô cười một tiếng: “Hai người chính là cô Tina và cô Phil của gia tộc Horton đúng không? Xin chào hai vị, tôi tên là Đinh Vô Ưu, chào mừng hai vị đến với Hà Nội.”
Tina mỉm cười thân thiện với Đinh Vô Ưu.
Nhưng Phil lại khinh thường mà liếc cô một cái, ý tứ không rõ ràng nhìn cô: “Nếu hôm nay là cô đi dạo phố cùng chúng tôi thì được rồi, đi thôi.”
Cô ta vừa nói xong lập tức đặt chiếc túi ở trong tay xuống mặt bàn.
Đinh Vô Ưu hơi sửng sốt, cô mím môi không lên tiếng, đương nhiên cô cũng không xách túi cho cô ta. Nếu như cô chỉ là một nhân viên thì cô cũng sẽ không so đo tính toán chuyện này mà sẽ lập tức xách đi.
Nhưng ngày hôm qua Lục An Bảo đã nói qua với cô rằng lần này đi gặp đối phương, họ đã biết cô lấy thân phận là vợ của Lục Tấn Uyên, là bà chủ của nhà họ Lục để tiếp đãi họ.
Nói cách khác, đối phương biết rõ thân phận của cô mà vẫn có những hành động như vậy, rõ ràng chính là… cố ý.
Cô hơi không biết phải làm sao, không biết bản thân đã đắc tội với đối phương ở chỗ nào. Cô đang định nghĩ cách giải quyết thì bạn nhỏ Lục An Bảo ở một bên đang cau mày, vẻ mặt biển đổi cho vệ sĩ đứng sau lưng một kí hiệu.
Lập tức có một người ở phía sau tiến lên một bước, chuẩn bị cầm túi của Phil lên nhưng lại bị cô ta chặn lại.
“Anh là ai? Anh có tư cách gì mà động vào túi xách của tôi? Còn nữa, tôi muốn cô ấy xách túi cho tôi.”
Mặt của cậu nhóc lập tức trầm xuống: “Này, người phụ nữ xấu xí kia, cô đang sai khiến ai vậy? Tôi cùng với mẹ tôi đã lãng phí thời gian để đi dạo phố với các người đã là cho các người mặt mũi lắm rồi, vậy mà cô còn không biết điều, đồ vô liêm sỉ.”
Nói xong, cậu nhóc trực tiếp cầm cái túi trên bàn lên ném thẳng vào người cô ta một cách không khách khí.
Đột nhiên, sắc mặt của năm người vệ sĩ phía sau không hề thay đổi nhưng vẻ mặt của Đinh Vô Ưu và Phil lập tức thay đổi. Đinh Vô Ưu lo lắng, dù sao đối phương cũng là người hợp tác với Lục thị, còn chưa bắt đầu bàn bạc đã gây chuyện không vui, đây là chuyện không nên.
Phil thì gân như sắp tức giận đến phát điên, cô ta hung tợn đá văng chiếc túi trên mặt đất, từ nhỏ đến lớn chưa có một ai dám đối xử với cô ta như vậy.
Cô ta xoa lòng bàn tay đến mức phát đau, hai mắt gần như có thể phun ra lửa: “Thằng nhóc khốn nạn, mày dám kêu ai là người phụ nữ xấu xí? Mày đang muốn tìm đến cái chết có đúng không?” Cô ta vừa nói xong, thậm chí còn muốn bước lên trực tiếp động tay động chân.
Đương nhiên năm tên vệ sĩ phía sau lưng cậu nhóc không thể nào để cho cậu chủ nhỏ của bọn họ chịu thiệt được, họ nhanh chóng tiến lên ngăn lại.
Cậu nhóc hai tay chống nạnh, lè lưỡi, làm mặt quỷ với cô ta.
“Hừ, đương nhiên gọi cô là người phụ nữ xấu xí rồi, cô đi ra ngoài mà không soi gương sao? Bộ dạng khó nhìn như vậy mà đi ra ngoài là muốn dọa người à, cô dọa tôi sợ chính là hại chết đóa hoa của tổ quốc đó.”
Khóe miệng của Đinh Vô Ưu giật giật, cô cảm thấy nhiệm vụ hôm nay rất khó để hoàn thành.
“Cô Phil, thật xin lỗi, con trai của tôi còn nhỏ, cô không nên quá để ý đến lời của nó, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta lên đường đi.”
Nhưng bây giờ Phil làm gì còn tâm trạng phản ứng cô nữa, sắc mặt cô ta tái xanh, lửa giận ngút trời: “Các người có ý gì đây? Tên nhóc chết tiệt này dám mắng tôi, đây chính là cách tập đoàn Lục thị tiếp đãi khách hàng sao?”
Cách gọi của cô ta không chỉ khiến cho sắc mặt của Đinh Vô Ưu trở nên khó coi mà còn khiến sắc mặt của năm người vệ sĩ trâm xuống, người phụ nữ này thật sự rất có khả năng khiến cho người khác chán ghét.
Lục An Bảo châm chọc nhìn cô ta một cái, sau đó kéo Đinh Vô ƯU: “Mẹ, chúng ta không cần phải quan tâm đến người phụ nữ điên này, chúng ta đi thôi, hãy để cho cô ta đứng ở đây đợi một mình đi.”