Mục lục
Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí Ôn Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 410


Sự kính nể của Đinh Thiên Vũ đối với Đinh Sơn Trí không phải là ngày một ngày hai hình thành nên, mà đó là sự tích lũy trong nhiều năm, bất kể lúc nào đối với người chú này của mình, anh ta đều cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.


“… Chú à, người phụ nữ Đinh Vô Ưu đó có một đứa con trai chưa đầy sáu tuổi, nó rất kỳ quái, chân của cháu là do nó bảo người khác làm đó.” Đinh Thiên Vũ khó khăn nói.


“Hừm, đứa bé đó tên là Lục An Bảo đúng không? Đến bây giờ, cháu vẫn không biết rõ về lai lịch của thằng bé sao?” Đinh Sơn Trí lạnh lùng nói.


Lai lịch?


Đinh Thiên Vũ có chút bối rối.


Nhìn bộ dạng của anh ta bây giờ, vẻ mặt của Đinh Sơn Trí càng lạnh lùng hơn nói: “Đó là con trai của Lục Tấn Uyên, là con trai của Lục Tấn Uyên và Đinh Vô Ưu.”


Một tiếng nổ lớn, câu nói này giống như có một tiếng sấm nổ trong đầu của Đinh Thiên Vũ, đầu óc anh ta trở nên choáng váng.


Anh ta sửng sốt, đứa bé khốn nạn đó hóa ra lại là…. Con trai của Lục Tấn Uyên.


Đúng rồi, đúng rồi, Đinh Thiên Vũ nghĩ tới người đàn ông bên cạnh Lục An Bảo, hành động ra tay nhanh nhẹn dứt khoát đó không phải là việc mà một đứa trẻ bình thường có thể làm được.


Hơn nữa, Lục An Bảo cũng là họ Lục, như vậy không phải là rất rõ ràng rồi sao, vậy mà tại sao anh ta lại không hề nghĩ tới?


Còn cả Đinh Vô Ưu, gần như giây phút đó, điều gì cô cũng có thể nói được.


Anh ta cũng đã nói rồi, Lục Tấn Uyên là kiểu người gì, loại phụ nữ nào mà chưa từng gặp, đột nhiên tại sao lại để ý đến người phụ nữ Đinh Vô Ưu đó.


Thì ra hai người này sớm đã ở bên nhau lâu như vậy, họ còn có một đứa con trai lớn như vậy, về chuyện này, trước giờ Đinh Vô Ưu cũng chưa từng nói cho anh ta biết. Lúc này Đinh Thiên Vũ có chút cảm giác như mình đang bị mang ra làm trò đùa, lòng căm thù của anh ta đối với Đinh Vô Ưu lại lần nữa tăng lên một tầng.


Nhìn nét mặt không ngừng thay đổi của anh ta, Đinh Sơn Trí không chút nể nang mắng nhiếc: “Đồ ngu.”


Nét mặt Đinh Thiên Vũ trở nên khó coi, nhưng anh ta cũng không dám phản bác lại, càng không dám có bất kỳ biểu hiện gì, anh ta nói: “Chú à, cháu có một kế hoạch.”


“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ cho anh cơ hội sao?” Ông ta híp mắt.


“Chú à, toàn bộ quyền quyết định là ở chú, nhưng chú nghe cháu nói một chút, chú cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi.” Đinh Thiên Vũ nói vẻ chắc chắn.


“Hừm, nói đi.”


Kế hoạch của Đinh Thiên Vũ rất thô bạo, đó chính là hẹn Đinh Vô Ưu đi tới một mình, sau đó nghĩ cách đưa cô đi, sau đó hai người sẽ xảy ra quan hệ.


Anh ta nói, kiểu người như Lục Tấn Uyên làm sao có thể cần một người phụ nữ đã không còn trong sạch như Đinh Vô Ưu, cứ coi như anh không bận tâm, thì chuyện này nhất định cũng sẽ nhớ mãi trong lòng, mãi mãi giống như là một chiếc gai.


Nhưng vẫn còn một khả năng, sẽ bỏ rơi người phụ nữ Đinh Vô Ưu đó, nếu như vậy Đinh Vô Ưu chỉ có thể ở bên cạnh anh ta.


Đinh Thiên Vũ vẫn hoàn toàn không hiểu, Đinh Sơn Trí tại sao lại nhất định muốn anh ta phải lấy Đinh Vô Ưu, cũng không hiểu người chú này đối với Đinh Vô Ưu có cảm tình gì.


Vì vậy, anh ta không dám để lộ ra hết những suy nghĩ sâu trong lòng mình.


Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, đối với những chuyện trước kia, cái gì mà cùng Đinh Vô Ưu vun đắp tình cảm, chiếm trọn trái tim của Đinh Vô Ưu, sau đó kết hôn.


Những điều này trong mắt anh ta, tất cả đều trở nên nhảm nhí, bây giờ trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là phải hủy hoại Đinh Vô Ưu.


Anh ta cũng căm ghét Lục Tấn Uyên giống như vậy, nhưng Đinh Thiên Vũ cũng tự hiểu, rất rõ rằng với năng lực của anh ta, muốn động vào Lục Tấn Uyên thì không thể nào, chỉ có thể bắt đầu ra tay với Đinh Vô Ưu.


Anh ta chỉ nghĩ đến, mình động đến Đinh Vô Ưu, sau khi biết chuyện người đàn ông đó sẽ như thế nào?


Anh ta sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, bây giờ anh ta chỉ có một suy nghĩ đó, chính là ăn miếng trả miếng đôi nam nữ chết tiệt đó.


Đinh Thiên Vũ không hề biết ý định thật sự của Đinh Sơn Trí, đương nhiên cũng không biết mục đích kế hoạch của anh ta lại không bàn mà trùng hợp với kế hoạch cuối cùng của Đinh Sơn Trí.


Theo suy nghĩ trước đây của ông ta, ông ta muốn lợi dụng việc Đinh Vô Ưu mất trí nhớ để cắt đứt tận gốc tình cảm của Đinh Vô Ưu và Lục Tấn Uyên, nhưng bây giờ xem ra con đường này không còn thuận lợi nữa rồi.


Ông ta không biết Đinh Vô Ưu đã hồi phục lại trí nhớ hay chưa, nhưng hai người đó đã nhận ra nhau, với sự tham gia của Lục Tấn Uyên, nước cờ Đinh Thiên Vũ này coi như vô dụng rồi.


Tuy nhiên kế hoạch Đinh Thiên Vũ vừa nhắc tới vẫn xem như có thể thực hiện được, chỉ cần thành công, Lục Tấn Uyên chắc chắn sẽ sống không bằng chết, nghĩ đến đây, khóe miệng của Đinh Sơn Trí lập tức cong lên.


Đinh Thiên Vũ thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Chú à, xung quanh Đinh Vô Ưu chắc chắn sẽ có người bảo vệ, cháu cần sự giúp đỡ của chú để nghĩ ra cách loại bỏ những người bảo vệ xung quanh cô ta.”


Về chuyện này Đinh Sơn Trí đương nhiên cũng biết, ông ta không hề do dự đồng ý, muốn giấu người của Lục Tấn Uyên, Đinh Thiên Vũ đương nhiên không có khả năng này. Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, hai ngày sau, Đinh Thiên Vũ gọi điện cho Đinh Vô Ưu, nói rằng hôm nay anh ta ra viện, hỏi cô có thể đến để đón anh ta không?


Đinh Vô Ưu vẫn còn có chút áy náy về chuyện danh sách đen nên cô đã đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều, ngay khi cô đến bệnh viện, đã có người lập tức thông báo tin tức cho Lục Tấn Uyên.


Lục Tấn Uyên có thể làm gì?


Mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể cho người của mình âm thầm ở bên ngoài bảo vệ.


Đinh Vô Ưu cầm một bó hoa đi đến cửa phòng bệnh gõ cửa, sau đó bước vào, nhìn qua người đang nằm trên giường bệnh.


“Thiên Vũ.”


Vừa nói xong, cô có cảm giác dường như có gì đó không ổn ở phía sau, liền quay đầu lại, kết quả là chưa kịp nhìn rõ thì cảm thấy cổ đau nhức, trước mắt tối sầm lại, lập tức chìm vào cơn mê.


Đinh Vô Ưu nhắm mắt lại, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất, bởi vì cô đang đứng bên cạnh chiếc số pha, vì vậy khi cả người vừa ngã xuống, phía sau đầu đập mạnh vào góc bàn.


Đinh Thiên Vũ ở trên giường bệnh vội nhảy dựng lên, nhìn Đinh Vô Ưu đang nằm trên mặt đất, nét mặt vô cùng dữ dằn, anh ta hít thở sâu, nhìn hai người đàn ông cao lớn trước mặt, đây là người mà Đinh Sơn Trí đưa cho anh ta.


“Đánh nhanh thắng nhanh, hai người mang cô ta ra ngoài trước đi, có thể kéo dài được bao nhiêu thì cứ kéo dài bấy nhiêu.”


Hai người đàn ông gật đầu, sau đó một trong hai người họ nhấc ga trải giường lên và lôi một người phụ nữ từ gầm giường ra, đó là một người mặc đồng phục y tá, đây rõ ràng là y tá ở trong bệnh viện.


Đinh Thiên Vũ giúp đỡ và nhanh chóng cởi quần áo đang mặc trên người của Đinh Vô Ưu, vội vàng mặc vào đồng phục của y tá, rất nhanh sau đó, hai người đàn ông một bên trái, một bên phải cùng lôi y tá đi ra ngoài.


Đinh Thiên Vũ nhìn trên mặt đất, Đinh Vô Ưu mặc trên người bộ đồng phục y tá, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.


Trước xe được chuẩn bị từ trước đã đỗ ở cổng bệnh viện, hai người đàn ông khiêng người y tá sau khi đã thay đổi quần áo ra, nhanh chóng đẩy cô ta vào trong xe rồi phóng đi thật nhanh.


Cảnh tượng này đương nhiên đã lọt vào trong tâm mắt của những người bảo vệ bí mật của Lục Tấn Uyên.


Trong lúc hỗn loạn, bọn họ mặc dù chưa nhìn rõ mặt, nhưng họ nhìn thấy hai người đàn ông đang đỡ một người phụ nữ ở bên cạnh, họ nghĩ rằng đó là Đinh Vô Ưu, liền ngạc nhiên và thông báo ngay cho ông chủ Lục Tấn Uyên.


Tại văn phòng tổng giám đốc Lục thị.


Lục Tấn Uyên đột nhiên đứng dậy, sắc mặt vô cùng ảm đạm: “Các cậu nói cái gì?”


“Ông chủ, cô Đinh Vô Ưu đang bị hôn mê, bị hai người đàn ông mang đi rồi, chúng tôi đang đuổi theo.”


Anh đập mạnh điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe rồi lập tức rời đi, An Minh cũng lập tức đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK