Vân Đóa nói suy nghĩ của mình cho Lâm Tử, đổi lại cô nhận được sự khinh bỉ của Lâm Tử: “Đừng nói giống như cô biết bơi vậy.”
Vân Đóa cảm thấy, người này thật sự càng ngày càng cần đánh đòn rồi.
Cuộc thi bơi lội mùa xuân diễn ra trong bốn ngày liên tiếp, so với trận đấu cả nước thì ít hơn gần một nửa, trận đấu sắp xếp khá dày đặc, có thể thấy được người tổ chức không coi trọng nó lắm. Trong lần tranh tài này, các tuyển thủ có tiếng vẫn lựa chọn rèn luyện hạng mục phụ, Hướng Dương Dương và Kỳ Duệ Phong cũng như thế. Lần này Kỳ Duệ Phong vẫn báo danh hạng mục 100 mét tự do, với người bình thường nhìn vào, điều này giống như anh đáng muốn vượt qua Đường Nhất Bạch. Là người chuyên nghiệp, Vân Đóa biết rõ Kỳ Duệ Phong lựa chọn như vậy không phải do tùy hứng, nhưng mà rất nhiều người không nghĩ như vậy.
Giống như Trần Tư Kỳ, cô ấy hét lên trong điện thoại: “Đường Nhất Bạch mới đích thực là người Kỳ Duệ Phong yêu!”
Vân Đóa cảm thấy rất buồn cười: “Đường Nhất Bạch không phải chồng cậu sao?”
“Không, mình nhận rõ tình hình rồi, bây giờ mình theo đảng Bạch Duệ.”
Vân Đóa tò mò hỏi: “Đảng Bạch Duệ là cái gì?”
“Là nhóm đi theo couple Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong, ha ha ha ha....”
Cô ấy cười vô cùng dâm đãng, Vân Đóa không nhịn được nổi cả da gà. Bây giờ làm người của công chúng rất vất cả, không biết sẽ bị người ghép couple lúc nào.
Hai hạng mục cá nhân của Đường Nhất Bạch đều thi đấu ngày đầu tiên, theo thứ tự là 50 mét và 100 mét. Thành tích 100 mét của anh là 48 giây 13, so với thành kích 48 giây 04 lần trước thì kém hơn một chút. Có người bắt đầu lo lắng thành tích mùa đông của anh đã phát huy vượt xa lúc bình thường, sau này muốn bơi vào 48 giây cũng khó khăn.
Nhưng không khí lo lắng này duy trì không bao lâu, bởi vì trong trận chung kết 50 mét tự do, Đường Nhất Bạch bơi được thành tích cá nhân tốt nhất là 21 giây 90, đồng thời cũng vượt qua kỷ lục châu Á của tuyển thủ Nhật Bản.
Đúng là một tuyển thủ kỳ lạ, biểu hiện ở hạng mục chủ bình thường nhưng hạng mục phụ lại ghi kỷ lục châu Á.
Thật ra cái này cũng không có gì kỳ lạ. Trận đấu cự ly ngắn, tính không ổn định rất cao, cho dù xảy ra điều gì cũng không cần quá mức ngoài ý muốn. Đây cũng là sức hấp dẫn của hạng mục này, bởi vì chỉ kém vài chục giây thậm chí mười tích tắc, ai cũng có thể là quán quân, đây mới là điều khẩn trương nhất. Nếu như hạng mục 1500 mét của Kỳ Duệ Phong, bơi một đoạn đường ưu thế rõ ràng, ai là người đứng đầu đều có thể nhìn gia, cố gắng để trợ uy cho người khác cũng vô dụng, rất lúng túng.
Lúc Đường Nhất Bạch nhận phỏng vấn, các phóng viên hỏi vài vấn đề theo quy tắc xong thì bắt đầu hỏi những vấn đề bát quái: “Đường Nhất Bạch, trên mạng có người nói anh là vân động viên đẹp trai nhất trong lịch sử, anh nghe được như vậy thì có cảm giác gì?”
Đường Nhất Bạch không sốt ruột trả lời mà chuyển mắt nhìn Vân Đóa đứng trước mắt, anh hơi mím môi, bộ dạng như muốn cười.
Vân Đóa biết rõ anh cố ý vì vậy tức giận trừng mắt lại.
Rốt cuộc Đường Nhất Bạch vẫn nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề. Anh nói với phóng viên kia: “Tôi nhìn đẹp trai thì cũng đâu có gì, tôi cũng không thể dùng khuôn mặt để bơi lội mà, đúng không?”
Lâm Tử đứng bên cạnh Vân Đóa nhỏ giọng nói ra: “Thật ra cũng không chắc. Khuôn mặt nhỏ một chút thì lực cản của nước sẽ nhỏ hơn, trong điều kiện ngang nhau thì có thể bơi nhanh hơn người có khuôn mặt lớn.”
Giải thích như vậy thật sự được sao? Người có khuôn mặt lớn rất vô tội!... Vân Đóa lau mồ hôi, may mà những lời này chỉ cô nghe được, nếu không bọn họ sẽ bị vây xem tập thể rồi.
Phóng viên kia nghe thấy Đường Nhất Bạch nói như thế thì hỏi: “Nhưng anh không thể không thừa nhân, đẹp trai thì có thể khiến người khác thích hơn một chút, như vậy người hâm mộ của anh cũng sẽ nhiều hơn một chút.”
Đường Nhất Bạch hỏi ngược lại: “Có nhiều người hâm mộ hơn thì tôi có thể bơi nhanh hơn được sao?”
“Hả...” Phóng viên bị hỏi khó rồi. Anh ta có chút kinh ngạc, bình thường một người biết có rất nhiều người thích mình thì sẽ phải cảm thấy rất vui chứ? Ít nhất nên nói vài lời cảm ơn với người hâm mộ... Cậu thanh niên này mới 21 tuổi sao lại có biểu hiện bình tĩnh như thế? Là giả hay là thật vậy?
Tâm lý của phóng viên chuyên nghiệp rất mạnh, cho nên anh ta chỉ sửng sốt trong chốc lát liền hồi hồn, hỏi Đường Nhất Bạch: “Cho nên anh nghĩ người hâm mộ không cần thích anh sao?”
Vấn đề này hơi xảo quyệt, nếu Đường Nhất Bạch trả lời “Đúng” thì sẽ là cách xa ngàn dặm, không hợp lý hợp tình, nói không chừng còn bị mắng, nếu như trả lời “Không” thì anh tự đánh miệng mình.
Đường Nhất Bạch cười nói: “Người hâm mộ có thích tôi hay không là quyền tự do của bọn họ, tôi không có quyền lợi cho phép hoặc ngăn cản. Nhưng mà tôi muốn nói với những người hâm mộ là, nếu quả thật yêu thihcs tôi thì nên rèn luyện thân thể nhiều hơn, bơi lội là một môn thể thao rèn luyện rất tốt.”
Anh nói xong những lời này thì có không ít người thầm khen ngợi anh. Vận động viên là một quần thể, bởi vì gần như dùng tất cả sức lực để tập luyện cho nên phương diện khác thiếu hụt khá nhiều, vì vậy tâm tư của bọn họ rất đơn thuần, thậm chí còn có chút ngây thơ. Mọi người đã ở lâu trong giới thể thao, gặp nhiều vận động viên nói thẳng, người có tài ăn nói như Đường Nhất Bạch rất tốt, biết đắn đo đúng mực thì bọn họ không thấy nhiều. Hiếm có chính là dù tài ăn nói của anh nói nhưng cũng không hoàn toàn trơn tru mà vẫn chân thành, có sao nói vậy.
Vân Đóa không nhịn được giơ ngón tay cái lên trước ngực, điều này bị Đường Nhất Bạch nhìn thấy, anh hơi nhếch mày với Vân Đóa.
Lâm Tử nhỏ giọng nói với Vân Đóa: “Có phải cô trở thành người hâm mộ của Đường Nhất Bạch rồi không?”
Vân Đóa liếc nhìn anh ta một cái: “Ai cần anh lo.”
Sau khi phỏng vấn chấm dứt, Đường Nhất Bạch gọi Vân Đóa lại.
Bây giờ, nhờ phúc của Đường Nhất Bạch, những phóng viên thường xuyên theo đội bơi lội đều biết đến phóng viên nữ tên Vân Đóa này.
Cùng với việc, trước Đường Nhất Bạch không được đoạt vấn đề hỏi của cô gái Vân Đóa này...
Vân Đóa nghiêng đầu nhìn Đường Nhất Bạch: “Chuyện gì thế?”
Đường Nhất Bạch đưa cô một ấm vé và nói: “Đây là vé vào cửa của sân trượt tuyết, một người bạn cho tôi nhưng tôi không có thời gian, cô cầm lấy mà đi.”
Vân Đóa tin tưởng anh thật sự không có thời gian đi, vì vậy cô nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn anh.”
Đường Nhất Bạch cười cười nhìn cô: “Khách khí gì chứ.”
Lâm Tử không biết nhìn thời thế mà chen miệng vào: “Vì sao anh chỉ đưa một tờ? Đưa vé vào cưa không phải đều đưa hai tờ sao, anh đúng là không có thành ý.”
Vân Đóa cắn răng nói: “Anh câm miệng cho tôi.”
Đường Nhất Bạch cũng không tức giận, anh chỉ thu nụ cười lại và nhìn Lâm Tử: “Nếu như anh là bạn trai cô ấy, tôi sẽ đưa cho hai người hai tấm.”
“Ha ha ha.” Vân Đóa nở nụ cười: “Đừng nói đùa, kiếp trước tôi phải hủy diệt cả hệ ngân hà thì kiếp này tôi mới gặp phải báo ứng như vậy...”
Đường Nhất Bạch mỉm cười.
Sau một ngày phỏng vấn, Vân Đóa cũng đã rất mệt mỏi. Cô và Lâm Tử rời khỏi hồ bơi đi về khách sạn, Vân Đóa vừa đi vừa phàn nàn với Lâm Tử: “Những vấn đề nghiêm chỉnh thì không nói được cái nào, lúc tranh luận thì anh đúng là giỏi nhỉ!”
Lâm Tử giúp cô xách đồ, điều chỉnh tiến độ đi tới bên người cô: “Đừng nóng giận, tôi mời cô ăn cơm.”
“Chiêu này hết hạn rồi! Anh có thể có chút gì mới lạ không?”
“Tôi mời cô tắm rửa.”
“Cút....”
Lâm Tử đột nhiên nói: “Vân Đóa, tôi ——”
“Gọi lão đại!”
Lâm Tử cố gắng hết sức mấp máy miệng, mỗi lần gọi một cô gái nhỏ là “Lão đại” thì anh ta đều cảm thấy ngượng... Anh ta nói: “Lão đại, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên mau chóng nhận một bài phỏng vấn Đường Nhất Bạch độc nhất vô nhị, không nên để bị người khác đoạt mất.”
“Vì sao?”
“Bởi vì Đường Nhất Bạch có chiều hướng phát triển, là cái đích mà mọi người sẽ hướng tới.”
Vân Đóa có chút kỳ quái: “Mặc dù trong giới mọi người đều đoán vậy, nhưng mà không ai dám nói thế, hơn nữa Đường Nhất Bạch mới thi đấu mấy lần mà anh đã dám khẳng định như vậy sao?”
Lâm Tử xoa xoa huyệt thái dương của mình, có chút kiêu ngạo liếc mắt nhìn Vân Đóa, đó là ánh mắt khinh bỉ mà học sinh khối tự nhiên đối với khối văn. Anh ta nói: “Mẹ nó, phân tích chứ sao. Đầu tiên, hạng mục của Đường Nhất Bạch có tính đặc thù. Trận đấu cự ly ngắn gần như là hạng mục là người châu Á đều kém, hễ xuất hiện một hi vọng có thể đáu với người châu Mĩ đều được chú ý. Đường Nhất Bạch bơi 100 mét tự do trong nước chỉ là trận đấu nhỏ bé mà đã lấy được thành tích 48 giây 04, sau này trong những trận đấu quan trọng thì hy vọng có thể vào được 48 giây là rất lớn. Chỉ cần tiến vào 48 giây thì cậu ta đã có thể lấy được huy chương của Thế Cẩm hoặc Thế vân hội Olympic rồi. Vì khả năng này, quốc gia nhất định sẽ bồi dưỡng cậu ta thật tốt. Thứ hai, là nhu cầu kiểu mẫu mới. Chúng ta nhìn xem những siêu sao thể thao có thể phân cao thấp với người Âu Mĩ. Diêu Minh Minh chơi bóng rổ nghỉ thi đấu, Lý Na Na đánh tennis cũng nghỉ thi đấu, Lưu Tường Tường chạy vượt rào 110 mét cũng nghỉ thi đấu. Kỳ Duệ Phong vốn cũng có thể miễn cưỡng trở thành một người mới nhưng tiếc là phong cách của cậu ta lại dưới tiêu chuẩn, nếu người như vậy trở thành thần tượng thanh thiếu nhiên thì lãnh đạo đất nước này sẽ không thể ngủ ngon được. Mà Đường Nhất Bạch thì khác, Đường Nhất Bạch rất xảo trá ——”
“Anh chờ một chút.” Vân Đóa cắt đứt lời: “anh dùng từ hình dung gì đấy.”
“Tóm lại ý đại khái là, bởi vì yêu cầu tấm gương mới, quốc gia và nhân dân đều ký thác kỳ vọng vào Đường Nhất Bạch. Cho nên Đường Nhất Bạch sẽ ngày càng đạt được nhiều chú ý. Chúng ta nên nhân lúc độ chú ý của cậu ta không cao, dụ dỗ cậu ta tới ——”
“Dừng dừng dừng.” Vân Đóa lại cắt đứt lời anh ta một lần nữa: “Tôi rất tò mò, thi đại học anh được bao nhiêu điểm? Ý tôi là viết văn ngữ văn.”
Khuôn mặt Lâm Tử hơi méo đi một chút, anh ta không muốn trả lời vấn đề lúng túng này nên tiếp tục nói: “Thứ ba, Đường Nhất Bạch là tiểu bạch kiểm, người như vậy rất thích hợp làm thần tượng của toàn dân.”
“Ha!” Vân Đóa không nhịn được cười, cô chỉ vào Lâm Tử: “Mặt của anh còn trắng như thế, không biết xấu hổ mà nói người khác là tiểu bạch kiểm sao?”
Vẻ mặt Lâm Tử không thay đổi nhìn cô.
Vân Đóa xoa cằm gật đầu: “Mặc dù lời thuyết minh của anh có chút không biết điều nhưng cũng có đạo lý. Tôi rốt cục phát hiện anh không phải là làm gì cũng hỏng rồi.”
“Trong phương diện dự đoán thì không ai có thể địch được anh đây.”
Vân Đóa trở về nói với chủ nhiệm Lưu những lời Lâm Tử nói. Chủ nhiệm Lưu nói cần suy tính một chút, trong giới truyền thông không thịnh hành dự đoán, bọn họ đều là chờ kết quả.
Chuyện này muốn kết quả thì cũng phải đợi sau giải quán quân.
Mà quan trọng nhất trước mắt, chính là về nhà nghỉ lễ mừng năm mới!
Nhà Vân Đóa ở thành phố N, là một nơi xa xôi đi mất 2 tiếng. Cô tới nhà thả rúi hành lý, nhìn thấy mẹ cô thì cô giang hai cánh tay và nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ!”
Mẹ cô nhìn cô một cái: “Rốt cục đã về, hai giờ nữa đi xem mắt.”
Vân Đóa: ==
Cô thật sự rất muốn đi làm giám định DNA!
Sau khi đi xem mắt trở về cô mới có thể cảm thụ sự ấm áp từ ba mẹ, nhưng mà lúc tối thì rốt cuộc cô cũng không ấm áp nổi nữa rồi.
Nhiệt độ ở thành phố phương Nam không tính là thấp, nhưng độ ẩm thì không hề thấp, ở đây còn không có hệ thống sưởi hơi, buổi tối mà ngủ thì vô cùng lạnh. Còn không bằng ngủ ở trong ổ chó, ở đó thì còn có thân thể ấm áp!
Vân Đóa ở trong chăn run rẩy trong chốc lát, rốt cục rưng rưng thò đầu ra, cầm di động run cầm cập viết trạng thái:
Vừa về tới thành phố N thì cả người đều run l.qđ rẩy lập cập rồi! QAQ
Có rất nhiều người nhanh chóng ấn nút thích cho cô, cho nên đây là tiếng nói của rất nhiều người sao?
Nhưng mà kinh ngạc hơn chính là đột nhiên có một tin nhắn tới.
Lãng lý Nhất Bạch Điều: Tôi cũng đang ở thành phố N.
Vân Đóa: !!!
Cô hỏi Đường Nhất Bạch: Làm sao anh lại ở thành phố N vậy? Tôi không nghe nói là bên này có trận đấu gì đấy.
Đường Nhất Bạch: Ngốc, đêm ba mươi còn thi đấu cái gì nữa?
Vân Đóa: Cũng đúng. Vậy vì sao anh lại ở đây?
Đường Nhất Bạch: Nhà tôi ở đây.
Vân Đóa: ????? Nhà anh không phải ở thành phố B hả?
Đường Nhất Bạch: Hồi tôi học tiểu học mẹ bị điều động công khác mới tới thành phố B, trước đó tôi vẫn luôn ở thành phố N.
Vân Đóa: Ha, vậy chúng ta là đồng hương đấy!
Đường Nhất Bạch: Giờ cô mới biết sao. ==
Vân Đóa: Anh ở thành phố N mấy ngày vậy?
Đường Nhất Bạch: Ba ngày, mùng ba tôi phải về trụ sở để huấn luyện.
Vân Đóa: Buồn nhỉ! Tôi còn định đưa anh đi chơi!
Đường Nhất Bạch: Được, đưa tôi đi chơi ở đâu?
Vân Đóa có chút quýnh, cô chỉ khách khí một chút tôi, anh còn nghiêm túc như vậy. Cô chỉ trả lời: Anh có rảnh không?
Đường Nhất Bạch: Mùng một thì không nhưng mùng hai có.
Vân Đóa: Tiếc quá, mùng hai tôi không rảnh. Phải đi coi mắt....
Đường Nhất Bạch: Xem mắt vào buổi sáng? Hay buổi chiều? Hay buổi tối?
Vân Đóa: Đều phải đi
Đường Nhất Bạch: Không tin.
Vân Đóa: Thật sự!
Đường Nhất Bạch: Cô vội vã muốn gả ra ngoài như vậy sao?
Vân Đóa: Không phải tôi mà là mẹ tôi! Mẹ tôi không cần tôi nữa! QAQ
Đường Nhất Bạch suýt nữa thì trả lời cô: “Vậy thì tới nhà tôi”, nhưng anh nghĩ nghĩ cảm thấy nói lời này với con gái thì có chút kỳ cục, vì vậy anh nhanh chóng xóa hết đi.
Vân Đóa cứ thế triển khai việc xem mắt oanh oanh liệt liệt. Thẳng thắn mà nói thì xem mắt là một hoạt động hữu ích để nâng cao khai thác rèn luyện sức chịu đựng của ánh mắt. Cô vừa đi xem mắt vừa ghi chú lại gửi lên weibo giới hạn bạn bè, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô cảm giác mình sắp thành cao thủ đoản văn. Cùng lúc đó cô cũng thu được rất nhiều độc giả trung thành kiêm nhóm người hay ‘like’, ví như Hướng Dương Dương, ví như Kỳ Duệ Phong hay là Minh Thiên... Những người trong đội bơi lội đều thích bát quái vậy sao?
Có một lần, Vân Đóa gửi một đoan như thế này:
Tối hôm nay đi gặp một “phú nhị đại”, cao như chị Dương Dương, nhìn cũng không tệ lắm. Anh ta luôn nói với tôi, bởi vì anh ta đẹp trai cho nên có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, tôi liền đưa bức ảnh tôi chụp chung với một anh chàng đẹp trai cho anh ta xem. Sau đó, anh sẽ không để ý tới tôi nữa.... [đập bàn cười]
Phía dưới có nhiều người nhắn lại rất sôi động.
Hướng Dương Dương: Tò mò xem anh chàng đẹp trai là ai.
Kỳ Duệ Phong: Là tôi.
Minh Thiên: Là em.
Trịnh Lăng Diệp: Là em.
Đường Nhất Bạch: A