Đường: Tháng bảy năm đó, danh sách những thuốc cấm dùng thuộc thuốc kích kích được đổi lần đầu tiên, bác sĩ trong đội của tôi không xem được danh sách này. Tháng tám, người đó cho tôi uống thuốc dinh dưỡng, trong thuốc dinh dưỡng này có một thành phần kích thích hooc – môn, mà thành phần lại là một trong những thuốc mới được đưa vào danh sách cấm. Lúc ấy người đó không biết rõ, mà tôi cũng không biết rõ cho nên tôi đã uống thuốc. Sau đó khi kiểm tra thì tôi bị nghiệm ra là dương tính.
Vân: Cho nên thật ra là do uống thuốc dinh dưỡng?
Đường: Đúng thế.
Vân: Vậy vì sao lại cấm thi đấu ba năm? Như thế là dài hơn so với mức sử phạt bình thường. Hơn nữa là anh bị oan.
Đường: Nói đến việc này cũng rất đúng dịp. Nửa năm trước đó, trên đấu trường quốc tế có vài vụ gièm pha về thuốc kích thích, trong nước cũng có, vì thế Tổng cục thể dục liền quyết định nghiêm trị. Tôi là người đầu tiên nghiệm ra dương tính cho nên xử phạt cũng nghiêm khắc hơn, cấm thi đấu liền ba năm.
Vân: Nhưng rõ ràng là anh bị oan, sao anh không khiếu nại?
Đường: Tôi cũng muốn khiếu nại nhưng chuyện uống nhầm thuốc xử lý cũng không tốt, hơn nữa tôi uống thuốc dinh dưỡng mà không phải là đúng bệnh mở đơn thuốc, cho nên việc khiếu nại cũng khá phiền toái. Hơn nữa đúng lúc đang nghiêm trị, tôi lại va vào nòng súng cho nên huấn luyện viên của tôi khuyên trước tiên không nên gấp, chờ thêm một thời gian rồi khiếu nại.
Lúc đó tôi còn ầm ĩ một trận với bác sĩ, lúc đó tuổi trẻ khí thịnh không hiểu chuyện, tôi còn nói vài câu nặng lời, bác sĩ rất tức giận và rời đi. Sau đó tôi vẫn không tìm thấy người đó. Nếu muốn khiếu nại thì người kê đơn không có, chứng cứ không đủ nên tôi cũng không thể khiếu nại được.
Vân: Không may.
Đường: Đúng vậy, quả thật có chút không may. Thời gian cập nhật danh sách thuốc kích thích thường là cố định, mà tôi cũng không thường xuyên uống thuốc dinh dưỡng, mà Tổng cục cũng không thường xuyên nghiêm trị các trường hợp, mọi thứ đều kết hợp cùng lúc.
Vân: Anh có cảm thấy tiếc khi bỏ lỡ ba năm này không? Trong ba năm này có thi đấu Thế Cẩm và Thế vận hội Olympic.
Đường: Khi chuyện xảy ra tôi vô cùng đau khổ, về sau cũng phai nhạt dần. Thật ra đó chưa chắc đã là chuyện xấu. Khi đó thành tích bơi bướm của tôi đã một thời gian ngắn không tiến bộ, không biết có thể đột phá không, tôi đổi sang bơi tự do thì lại có cảm giác như cá gặp nước.
Vân: Họa phúc khôn lường, làm sao có thể biết đó không phải là phúc.
Đường: Đúng, chính là như vậy.
...
Vân Đóa ngồi trên ghế xoay, hai tay chống cằm sững sờ. Lâm Tử ngồi bên cnahj cô, cùi chỏ đặt bên mép bàn, lười biếng đọc báo ngày hôm nay. Thời tiết có chút ấm áp rồi, anh ta đã thay bằng một cái áo sơ mi caro, lúc này tay áo được vén lên lộ ra cánh tay trắng nõn.
Lật đến bài phỏng vấn của Đường Nhất Bạch thì anh ta dừng lại, nhẹ nhàng đẩy Vân Đóa: “Bài báo thật lớn. Lão đại sắp nổi tiếng rồi.”
“Đi.” Vân Đóa dùng bút gõ nhẹ lên đầu anh ta.
Lâm Tử nghiêm túc nhìn bài báo, xem được một lúc thì anh ta đột nhiên nói: “Có lỗi chính tả.”
Vân Đóa mới không tin: “Người hiệu chỉnh còn không nói tôi có lỗi chính tả, một người dùng sai cả thành ngữ như anh mà cũng tự tin nói tôi có lỗi chính tả sao? Sai chỗ nào?”
Lâm Tử chỉ lắc đầu thở dài.
Vân Đóa đột nhiên hỏi anh ta: “Nói đi, viết văn môn ngữ văn thi đại học được bao nhiêu điểm? Nói nghe một chút xem nào.”
“Tôi không biết, lúc tra điểm không thể tra điểm viết văn.”
Vân Đóa không có ý định buông tha cho anh ta: “Nhưng mà lúc anh làm cũng có thể đánh giá được đại khái điểm chứ, sau đó dùng tổng điểm trừ đi một chút là biết được. Nào, nói nghe đi.”
Lâm Tử có chút bất đắc dĩ: “52 điểm.”
“Dừng lại...! Không tin!” Vân Đóa khẽ bĩu môi: “Không khác lắm điểm người đứng đầu khoa văn như tôi sao? Lừa nhau à!”
“Tôi nói là, tổng ngữ văn của tôi là 52 điểm.”
Vân Đóa sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười lớn: “Ha ha ha ha, tổng 150 điểm thì anh chỉ thi được 52 điểm sao? Đáng thương quá! Hẳn nào anh có thể dùng thành ngữ như thế ha ha ha ha ——” Vân Đóa cười cười rồi đột nhiên dừng lại, cô kỳ quái nhìn anh ta: “Nhưng mà điểm văn của anh chỉ có 52 điểm, làm sao anh có thể thi đậu đại học Thanh Hoa vậy?”
“Các môn khác đều max điểm.”
“...” Vân Đóa không nói gì, cuối cùng quay mặt đi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Biến thái.”
Lâm Tử đập báo lên bàn, rất khinh miệt liếc nhìn cô một cái: “Học dốt.”
Cô bị một người thi văn chỉ đực 52 điểm khinh bỉ là học dốt, có thiên lý hay không hả trời... Mẹ nó, nhưng mà tổng điểm của anh ta cao hơn cô thật...
Giữa trưa, Vân Đóa đi ăn cơm cùng Lâm Tử và Trình Mỹ. Lúc ăn cơm Trình Mỹ lặng lẽ nói với bọn họ: “Vân Đóa, hôm nay mình nghe thấy tiểu Trịnh bên ban biên tập nói, cô ấy nói cô ấy nghe được Tiền Húc Đông nói về cậu với chủ nhiệm Lưu.”
Vân Đóa lập tức vểnh lỗ tai: “Nói mình cái gì?”
“Ông ấy nói... Nói cậu và Đường Nhất Bạch có quan hệ mập mờ, cho nên mới lấy được bài phỏng vấn anh ta.”
Bốp!
Vân Đóa trầm mặt vỗ bàn mộ cái, tiếng động quá lớn nên khiến mọi người nhìn qua. Lâm Tử ở bên cạnh vội vàng bảo vệ bát súp trước mặt mình.
Vân Đóa cả giận nói: “Cái gì là mập mờ? Quan hệ của bọn mình rất rõ ràng! Tâm tư của ông ta xấu, nhìn cái gì cũng xấu!”
Trình Mỹ bị cô dọa tới mức bả vai khẽ run: “Xin bớt giận xin bớt giân...”
“Tức chết mình...” Ngực Vân Đóa phập phồng kịch liệt: “Bọn mình là bạn bè, Đường Nhất Bạch rất nghĩa khí, đồng ý giữ bài phỏng vấn cho bạn bè, làm thế có gì không đúng à? Trêu ai ghẹo ai hả? Dựa vào cái gì mà bị vu oan như thế?”
“Đúng đúng, không trêu ai chọc ai cả, bọn họ không nên nói hươu nói vượn.” Trình Mỹ không ngừng khuyên cô.
Lâm Tử đang vùi đầu ăn canh đột nhiên ngẩng đầu len, quét mắt nhìn Vân Đóa: “Nếu quan hệ của hai người rõ ràng như vậy thì cô cần gì phải tức giận đến thế?”
“Tôi ——” Vân Đóa nhất thời bị mắc kẹt, cà lăm trong chốc lát rồi phản bác: “Bởi vì tôi bị hiểu lầm nên mới tức giận chứ sao.”
“Tôi nhìn không giống.” Lâm Tử lắc đầu, bình tĩnh quấy bát: “Nếu như cô thật sự có thể cưa được Đường Nhất Bạch, như thế nói rằng cô có sức quyến rũ và thủ đoạn cao mình, nhất định có vô số người hâm mộ ghen ghét cô, nói xấu sau lưng cô. Đây là đãi ngộ dành cho người chiến thắng. Bây giờ cô là người thắng trong mắt người khác rồi, vì sao cô phải tức?”
“Tôi ——” Logic này có chút vĩ đại...
Lâm Tử còn nói: “Giả sử như thật sự quan hệ giữa cô và Đường Nhất Bạch không rõ ràng lắm, khi Tiền Húc Đông biết vì vậy mà cô đạt được phỏng vấn Đường Nhất Bạch thì ông ta sẽ nghĩ sao? Khinh bỉ cô sao? Không, không chỉ như thế. Ông ta sẽ hâm mộ cô, sẽ cảm thấy ông ta có tài nhưng không gặp thời. Ông ta sẽ vô cùng uể oải, buồn bực, cho rằng mình tài hoa hơn người nhưng lại kém khuôn mặt của một cô gái, đó là thói đời gì chứ!... Tóm lại tẩ cả đều là khó chịu. Người hãm hại sau lưng cô không hề vui vẻ, chẳng lẽ cô không nên vì thế mà sung sướng sao?”
Lúc này tâm tình khâm phục của Vân Đóa cuồn cuộn như nước sống: “Tôi thật sự bị anh an ủi rồi...”
Lâm Tử gật đầu: “Giữa tôi và cô không cần nói cảm ơn, chia nửa món sườn heo nướng than cho tôi là được rồi.”
Ăn trưa xong trở về đơn vị, Vân Đóa không ngủ trưa mà ngồi trên ghế xem phim. Lâm Tử ngồi bên cạnh cô, một tay chống cằm nhìn cô.
Gương mặt Lâm Tử tinh sảo, làn da hơi tái, dáng người thon gầy, rất phù hợp với thẩm mỹ “Hoa mỹ nam”, mặc dù lai lịch thần bí mà rất củi mục, nhưng anh ta lại tiêu tiền như nước là chuyện ai cũng thấy, bởi vậy ở tòa soạn anh ta có không ít người hâm mộ nữ, luôn có người dùng các lý do khác nhau để hẹn anh ta, nhưng đương nhiên cuối cùng bị anh ta từ chối thê thảm.
Cho nên nếu như anh ta nhìn chằm chằm vào một cô gái như thế thì cô gái đó sẽ đỏ mặt.
Nhưng Vân Đóa là một ngoại lệ. Mỗi ngày cô đều ở cùng Lâm Tử, thường thấy thói quen của anh ta cho nên rất khó sinh ra hứng thú với anh ta. Lúc này cô cũng không nhìn Lâm Tử, mà nhìn chằm chằm vào màn hình nói: “Tôi không cần an ủi, anh về lại vị trí của mình đi.”
Lâm Tử cũng không rời đi. Ánh mắt anh ta không tự chủ khép lại, thoạt nhìn buồn bã ỉu xìu. Anh ta chống cằm, đột nhiên nói: “Ngây thơ.”
“Đúng, xem ‘House of Card’ đúng là rất ngây thơ, anh có chiều sâu như vậy tốt nhất nên đi xem Logger Vick.”
“Tôi đang nói cô ngây thơ ấy —— sao người khác nói gì cô cũng tin thế hả.”
Vân Đóa cảm thấy dường như trong lời nói của anh ta có ý gì đó, cô dời mắt khỏi màn hình và nhìn Lâm Tử: “Anh muốn nói cái gì?”
Đầu ngón tay Lâm Tử nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ống tay áo sơ mi xắn lên lộ ra cánh tay trắng nõn, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nhiều chức năng Patek Philippe, hoa hồng vàng, khảm kim cương, tóm lại là rất lóa mắt. Nếu cái đồng hồ này đeo trên tay chủ nhiệm Lưu chính là than đá thì đeo trên tay anh ta vô cùng tinh tế xa hoa. Ai bảo người ta có khuôn mặt đẹp trai khí chất tốt, là loại mà người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn đánh một trận...
(Patek Philippe là một nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng bắt đầu tại Thụy Sĩ từ năm 1839, là một trong những nhà sản xuất đồng hồ độc lập thật sự ở Thụy Sĩ)
Anh ta nói: “Tôi cảm thấy Tiền Húc Đông sẽ không nói thế với chủ nhiệm Lưu.”
Vân Đóa lại không tin hỏi: “Vì sao?”
Anh ta lại chỉ vào đầu mình, vẫn là ánh mắt kẻ học giỏi khinh bỉ nhìn người học dốt: “Đương nhiên là phân tích rồi. Tiền Húc Đông làm trong nghề đã chín năm, mặc dù thỉnh thoảng cậy tài khinh người nhưng tiếng tăm vẫn luôn không tồi, ít nhất vẫn chưa làm chuyện phá hỏng phẩm hạnh. Chủ nhiệm Lưu ở tòa soạn này đã hơn ba mươi năm, ông ta có những đặc điểm cố định. Mặc dù hẹp hòi những cũng coi như công bằng, rộng rãi trong kỷ luật, nghiêm khắc với người ngoại, đòi hỏi chặt chẽ với cấp dưới, có chút thích sạch sẽ. Đối với quan hệ của cô và Đường Nhất Bạch, Tiền Húc Đông nhất định có mơ hồ, nhưng nếu như chỉ thế ông ta sẽ không tùy tiện nói xấu cô trước mặt chủ nhiệm Lưu. Nói luyên thuyên sau lưng người khác là tối kỵ trong kinh doanh, chủ nhiệm Lưu cũng không phải cha ruột của Tiền Húc Đông, sẽ không chiều tật xấu này của ông ta. Tiền Húc Đông cũng biết điểm này, ông ta cũng không ngốc, về nhà càu nhàu với vợ là được rồi, có đáng để mất mặt trước lãnh đạo sao?”
Vân Đóa giật mình, Cô chợt phát hiện Lâm Tử này cũng coi như kỳ tài, mặc dù chuyện đơn giản là viết bản thảo và chụp hình không làm được nhưng đầu óc anh ta vô cùng thần kỳ, luôn có thể nhìn thấu bản chất của chuyện. Không hổ là quái vật thi max điểm!
Nhưng Vân Đóa lại cảm thấy kỳ quá: “Nhưng mà Trình Mỹ nói...”
Lâm Tử khinh thường bĩu môi: “Cho nên tôi mới nói là cô ngây thơ, ai nói cũng tin.”
Vân Đóa tức cười: “Ý anh là Trình Mỹ nói dối sao?”
“Không nhất định là cô ấy nói dối, cũng là thể là Tiểu Trinh hoặc là một người nào đó. Lời đồn ấy mà, tùy tiện nói một câu cũng có thể xảy ra vấn đề, chân tướng không cần biết, huống chi lời đờn này truyền ra hơn phân nửa là cố ý.”
“Cố ý hả? Vì sao?”
“Còn có thể vì cái gì?” Lâm Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh ta nhìn cô một cái: “Cô nghĩ xem, nếu như Tiền Húc Đông nghe nói chuyện này, chúng ta xem hoạt động tâm lý của ông ta nhé, kết quả cuối cùng —— ông ta sẽ tập trung oán hận trên người ai?”
Vân Đóa như được giác ngộ, cô chỉ chỉ vào mình: “Tôi sao?”
(Giác ngộ: Thể hồ quán đình - 醍醐灌顶:Theo Phật giáo, chỉ việc truyền thụ trí tuệ, khiến người giác ngộ triệt để)
“Chúc mừng cô đã trả lời đúng, thưởng một cái kẹo.” Anh ta nói xong, không biết lấy ở đâu hai cái kẹo đưa cho cô một cái.
Vân Đóa làm gì còn tâm tư mà ăn kẹo, cô vội vàng la lên. “Nhưng mà tại sao lại vậy?”
“Không biết, dù sao cô cũng đắc tội Tiền Húc Đông rồi, à, tin đồn người nọ thả còn có thể ác hơn.” Lâm Tử bóc kẹo thả vào miệng, hưởng thụ híp mắt, anh ta vừa ăn vừa nói: “Nếu như người đó nói với người khác lời đồn là từ cô truyền đi thì sao? Phiên bản này sẽ biến thành: Cô đi khắp nơi nói vơi người khác Tiền Húc Đông cố ý nói xấu vu oan cô với chủ nhiệm Lưu... Ha ha ha, lão đại, cô sắp xong đời rồi.”