Vừa nghĩ tới việc Đóa Đóa chỉ xin nghỉ hai ngày, Đường Nhất Bạch lại ưu thương. Không phải hai ngày nữa cô muốn đi làm sao? Nhưng không biết anh còn phải ở lại chỗ này bao lâu.
Nghĩ tới đây, Đường Nhất Bạch nói với Vân Đóa, "Đóa Đóa, nếu không, em xin nghỉ thêm mấy ngày đi?"
"Bao lâu?"
"Một tháng?"
Một tháng, nghỉ đông cũng là một tháng! Vân Đóa có chút khó xử, "Em thì không có ý kiến, nhưng Chủ Nhiệm Lưu chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Như vậy đi, em đưa điện thoại di động cho anh, anh sẽ nói với ông ta."
Không có bệnh cũng không có việc gì mà xin nghỉ dài hạn một tháng quả thật có chút quá đáng, huống chi hiện tại tòa soạn báo của Vân Đóa đang thiếu người, làm sao có thể cho phép một ký giả trong biên chế xin nghỉ một tháng ấy. Cho nên phải tác động vào Chủ Nhiệm Lưu, nhất định phải cho ông ta một chút ích lợi. Đường Nhất Bạch nhìn ra điểm mấu chốt, anh nói với Chủ Nhiệm Lưu, "Chủ Nhiệm Lưu, có thể thương lượng với tôi, trong khoảng thời gian Vân Đóa xin nghỉ phép này, cô ấy có thể theo dõi đưa tin tình hình khôi phục sức khỏe của tôi, ông thấy thế nào?"
Đây là một lợi ích khổng lồ. Hiện tại sự quan tâm của mọi người đối với bệnh tình của Đường Nhất Bạch vượt ra khỏi dự liệu của Chủ Nhiệm Lưu, trước không cần phải nói đến những người yêu thích bơi lội, còn có rất nhiều người vốn không quan tâm đến bơi lội nhưng bởi vì Đường Nhất Bạch mà say mê, có không ít người mặc dù không quan tâm đến bơi lội nhưng mà bị khuôn mặt của Đường Nhất Bạch mê hoặc đến thất điên bát đảo (Cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt) người già, trung niên, phụ nữ. . . . . . Ngay cả cháu gái nhỏ mười lăm tuổi của ông cũng hỏi thăm Đường Nhất Bạch rốt cuộc như thế nào rồi.
Thỉnh thoảng, Chủ Nhiệm Lưu cũng sẽ cảm thấy thế giới quá nông cạn, nhưng mà sự thật ở nơi nào, người viết báo phải nhìn thẳng vào đó. Cho nên nói, nếu quả thật có thể theo dõi đưa tin về Đường Nhất Bạch, lượng tiêu thụ báo chí nhất định có thể liên tục tăng cao, chuyện này không cần hoài nghi. Mặt khác, "Lấy được độc nhất vô nhị - tin tức sau đó người cùng nghề chỉ đành đăng lại" Cảm giác này là điều mỗi người viết báo đều thích nhất, Chủ Nhiệm Lưu tự nhiên cũng sẽ thích.
Vì vậy Chủ Nhiệm Lưu vội vàng đồng ý với Đường Nhất Bạch.
Vân Đóa thật sự bội phục Đường Nhất Bạch, cô nói, "Em luôn cảm thấy Chủ Nhiệm Lưu rất khó đối phó, tại sao lại cảm giác như ông ấy ở trước mặt anh chỉ là một món ăn?"
Đường Nhất Bạch cười không đáp. Anh trả điện thoại di động lại cho Vân Đóa, hỏi, "Buổi trưa chúng ta ăn cái gì?"
"Anh muốn ăn cái gì? Mới vừa rồi em có đến phòng ăn xem thử, đồ ăn rất nhiều, anh muốn ăn cái gì em sẽ mua giúp anh, hoặc là đặt thức ăn. Mới vừa rồi nhân viên bảo vệ có để lại một tờ thực đơn."
Bạn gái khéo léo như vậy, làm sao mà Đường Nhất Bạch có thể để cô chạy trước chạy sau, vì vậy nói, "Đặt thức ăn đi."
Hai người chọn bốn món ăn một tô canh, hai mặn hai chay. Tay trái của Đường Nhất Bạch không thể cầm đũa, Vân Đóa kín đáo đưa cho anh một chiếc muỗng nhựa nhỏ. Nhưng mà chiếc muỗng nhựa vừa nhỏ lại vừa mềm, dùng không được, anh không thích, vì vậy bỏ nó qua một bên, sau đó há miệng nhìn Vân Đóa, "Đút cho anh."
Được rồi, trời đất bao la, bệnh nhân là lớn nhất.
Vân Đóa gắp thức ăn đưa tới bên miệng anh, đút miếng nấm hương, đút miếng thịt bò, đút miếng cá. . . . . . Đường Nhất Bạch cũng không nhìn bên miệng là cái gì, Vân Đóa đút cái gì anh sẽ ăn cái đó. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, tầm mắt giống như tơ nhện, thủy chung dừng ở trên mặt cô.
Vân Đóa bị anh nhìn đến mức hai gò má ửng hồng, ánh mắt cô tránh né, hỏi, "Tại sao lại nhìn em?"
"Em đẹp như vậy, anh thấy nhìn thế nào cũng không đủ."
Đường Nhất Bạch tấn công Vân Đóa bằng: lời ngon tiếng ngọt.
Vân Đóa máu xông lên não.
Đường Nhất Bạch cũng không cảm thấy mình nói lời gì quá đáng, anh cảm thấy anh thật sự là một người thành thật, lời nói đều là thật. Khi Vân Đóa đút thức ăn sự chú ý của anh quả thật đều đặt trên người cô, cũng không ý thức được trong miệng mình là cái gì, dù sao ăn cái gì cũng ngon, đây chính là cách giải thích tốt nhất "Sắc đẹp thay cơm".
Hai người nhìn một phần cá trích kho tàu. Thịt cá trích rất tươi ngon, nhưng mà xương cũng nhiều, Vân Đóa buồn bực lựa, sau khi lựa xong thì thịt cá đã chất thành đống trong chén Đường Nhất Bạch. Cô lo lắng mình lựa quá chậm, nên chưa cho Đường Nhất Bạch ăn, vì vậy có chút gấp. Đường Nhất nhìn trán cô đổ mồ hôi, vài giọt mồ hôi dán chặt vào da, mi mắt cô nhẹ nhàng động đậy, giống như bươm bướm vỗ cánh, con ngươi giống như ngọc trai đen, ánh mắt mải miết nhìn thịt cá dưới chiếc đũa, đặc biệt chuyên chú.
Trái tim giống như bị thứ gì đó lắp đầy, gần như muốn tràn ra. Anh nhỏ giọng kêu cô, "Đóa Đóa."
"Hả?" Vân Đóa cúi đầu đáp một tiếng, vẫn chuyên tâm lựa.
"Anh muốn hôn em."
Vân Đóa: ". . . . . ." Cô bất đắc dĩ bóp bóp nắm tay, "Đường Nhất Bạch anh đủ rồi, ăn một bữa cơm mà anh có thể phóng túng thành ra như vậy, anh thật là lưu manh!"
Đường Nhất Bạch nhếch miệng cười cười, "Tốt lắm không nên tức giận, chọc em thôi. Chỉ là," Anh chỉ chỉ thịt cá trong chén của mình, "Em không cần lựa cho anh, anh không muốn ăn."
"Tại sao? Em lựa không tốt sao?"
"Không phải, anh không thích ăn cá trích."
Vân Đóa có chút oán trách, "Tại sao anh không nói sớm."
"Xin lỗi, anh quên," Đường Nhất Bạch dùng muỗng nhỏ múc thịt cá để vào trong chén của cô, "Em ăn đi."
Vân Đóa vẫn còn đang rối rắm, "Nhưng cá có giá trị dinh dưỡng rất cao, anh vẫn nên ăn một chút. Anh thích ăn cá gì?"
Đường Nhất Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Cá Tuyết." Cá này ít xương.
"Phòng ăn không có cá Tuyết."
"Cá pecca?" Cá này cũng ít xương.
"Cá này thì có, vậy lần sau chúng ta ăn cá pecca."
"Được."
Ăn cơm trưa xong hai người ra ngoài tản bộ. Trung tâm phục hồi đặc biệt được thành lập vì những vận động viên bị thương, trung tâm phục hồi ở vùng ngoại ô, khung cảnh tuyệt đẹp. Ngoài cửa trông về phía xa có thể nhìn thấy núi, bên cạnh là một hồ cái nhỏ, nước hồ rất sạch, bên hồ trồng cây Liễu, cành Liễu mềm mại, theo gió nhẹ nhàng lay động, nhìn từ xa giống như một làn khói màu xanh nhạt.
Hai người tay nắm tay đi dọc bên hồ, Vân Đóa thấy dưới mặt hồ có một bóng đen rất lớn đang di chuyển, lập tức nói, "Đường Nhất Bạch anh xem, trong này có Ô Quy (con Rùa)!"
"Đó không phải là Ô Quy, đó là Giáp Ngư (con Ba Ba)."
"Ặc" Vân Đóa gãi gãi đầu, cô luôn ngây ngốc không phân biệt được Ô Quy và Giáp Ngư. Cô nói, "Có thể ăn thịt Giáp Ngư đúng không? Nếu không chúng ta câu một con mang về, cho anh bồi bổ cơ thể?"
"Tiểu lưu manh này, Giáp Ngư là để tráng dương."
". . . . . ." Lại bị anh đùa giỡn, Vân Đóa không thể làm gì khác hơn là nghiêng mặt đi không để ý tới anh.
Đường Nhất Bạch đột nhiên vui mừng nhìn cô, "Đóa Đóa, em không còn sợ sao?"
"Em sợ cái gì?" Vân Đóa hỏi ngược lại một câu, đột nhiên cũng phản ứng lại, cô nhìn mặt nước trong vắt, sờ ngực một cái, "Thật, hiện tại em hoàn toàn không khẩn trương! Trời ạ!"
Cô có chút kích động, đi đến cách bờ hồ càng gần, Đường Nhất Bạch sợ cô té xuống, một tay ôm cô thật chặt. Cô cứ đứng như vậy, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy dưới đáy hồ, đi lên trước một bước nữa là có thể té xuống. Vậy mà cô hoàn toàn không sợ.
Vân Đóa lui về phía sau mấy bước, vui mừng nhảy dựng lên, "Đường Nhất Bạch, em không sợ nước, em không sợ ha ha ha!"
Đường Nhất Bạch cũng rất vui mừng, "Đóa Đóa, anh tự hào vì em."
"Đường Nhất Bạch, cám ơn anh!" Vân Đóa nhón chân lên, ôm cổ của anh nặng nề hôn một cái lên gương mặt của anh.
Thình lình được tặng một nụ hôn khiến Đường Nhất Bạch kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng), anh cười hôn một cái lên trán của cô.
Vân Đóa đứng ở bên hồ, cười đến liều lĩnh, cô xoa xoa tay nói, "Em không thể chờ đợi muốn học bơi lội rồi. Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!"
Đường Nhất Bạch cười, "Anh cũng vậy không thể chờ đợi được dạy em bơi lội."
*****
Buổi chiều Vân Đóa và Đường Nhất Bạch cùng nhau đi mua sắm vài thứ, phải ở chỗ này ít nhất một tháng. Cô lại về nhà mang quần áo dụng cụ vệ sinh cá nhân còn có thiết bị giải trí tới đây, trước khi đi dì Lộ kín đáo đưa cho cô một xấp tiền. Vân Đóa không muốn nhận, nhưng dì Lộ cũng rất cố chấp.
Bà biết Vân Đóa ở trung tâm phục hồi nhất định sẽ cần dùng đến tiền, mà dựa vào tính khí của đứa nhỏ này, cô nhất định sẽ tự móc tiền túi, mà không đòi hỏi Đậu Đậu bất cứ thứ gì. Bà cảm thấy, cô bé này thật lòng thật dạ đối với Đậu Đậu, bọn họ cũng không thể bạc đãi cô.
Về phần quần áo của Đường Nhất Bạch, sẽ phải làm phiền Kỳ Duệ Phong mang tới —— buổi tối bọn người Kỳ Duệ Phong muốn đi qua thăm Đường Nhất Bạch.
Trước giờ cơm tối, bác sĩ Từ đi sang xem tình trạng của Đường Nhất Bạch, ông phát hiện trạng thái tinh thần của Đường Nhất Bạch cũng không tệ, trước đó còn tưởng rằng anh đang giả bộ, nhưng giả bộ cũng sẽ không được lâu như vậy. . . . . . Người trẻ tuổi này thật là giỏi, tâm trạng thật tốt.
Bác sĩ Từ mang đến một tin tức tốt: Trong đội sau khi nghiên cứu thì quyết định, mời ông Cữu rời núi đến thử trị liệu. Mà vị lão nhân gia kia đã hơn 80 tuổi vừa nghe nói tiểu tử bị thương là một người làm cả nước vẻ vang, không thể chối từ vỗ ngực bày tỏ nhất định sẽ cố gắng hết sức, ông mang theo cháu trai tự mình ra tay, dự tính là buổi sáng ngày mai có thể đến đây.
Tâm trạng của Vân Đóa giống như "Tử mã đương hoạt mã y (*)". Loại vết thương nứt xương này, chỉ cần đừng làm gì sai, dù sao cũng có thể chữa khỏi, nếu bác sĩ Từ đã không có biện pháp, vậy thì trông chờ vào vị lão nhân gia kia thôi.
(*)Tử mã đương hoạt mã y: Biết rõ sự tình đã không thể cứu vãn, vẫn ôm hi vọng, tích cực sửa chữa.
Buổi tối lúc sắp chín giờ thì Kỳ Duệ Phong, Hướng Dương Dương, Minh Thiên, Trịnh Lăng Diệp một nhóm người bọn họ sang đây thăm Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch bị thương quá không đúng lúc, mọi người đã sớm dự liệu được hậu quả nghiêm trọng của chuyện này, vì vậy cho dù là Kỳ Duệ Phong, giờ phút này cũng không lộ ra vẻ mặt tươi cười. Bọn họ lại không thế nào che giấu cảm xúc, một nhóm tâm tình sa sút biểu cảm hậm hực, giống như làm lễ truy điệu.
Đường Nhất Bạch cảm thấy buồn cười, sau đó anh lại rất cảm động.
Kỳ Duệ Phong nói, "Đường Nhất Bạch, cậu hãy dưỡng thương cho tốt, không nên suy nghĩ quá nhiều."
Đường Nhất Bạch cười nói, "Người nghĩ quá nhiều chính là các cậu, tớ vô cùng tốt."
"Cuộc so tài Thế Cẩm cũng không có gì ghê gớm, còn không bằng một cuộc giao lưu quan trọng. Cậu, nhất định đạt được huy chương vàng trong thế vận hội Olimpic!"
"Được, lần này nhất định sẽ không lỡ hẹn."
Lúc Kỳ Duệ Phong rời đi có để lại một quyển sách cho Đường Nhất Bạch tiêu khiển, Vân Đóa nhìn tên sách, 《 Cô vợ nhỏ của tổng giám đốc lang sói 2》.
Đường Nhất Bạch lật xem một chút, xem mấy trang thì không xem được nữa. Vân Đóa nói, "Anh nên chuẩn bị đi ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm cơ thể mới khỏe mạnh."
"Được, Đóa Đóa, anh muốn tắm."
"Ừ, em đi mở nước giúp anh."
Trong bồn tắm đổ đầy nước, khi Vân Đóa quay lại, thấy Đường Nhất Bạch đứng trong phòng khách như đi vào cõi thần tiên, cô nói, "Nước đã mở xong, anh đi đi."
Đường Nhất Bạch không có hành động gì, anh nhìn cô, "Đóa Đóa, anh chỉ có một bàn tay làm sao cởi quần áo đây?"
Vân Đóa vỗ vỗ trán, "Hồ đồ, làm sao lại quên chuyện này. Anh chờ một chút, em đi tìm bảo vệ."
Đường Nhất Bạch kéo cánh tay của cô, "Không được đi."
"Tại sao?"
"Không muốn bị đàn ông cởi quần áo."
Lý do này mà cũng được sao? Vân Đóa bất đắc dĩ, "Được, đi tìm bảo vệ nữ."
"Được, tìm người xinh đẹp một chút ."
"Anh!" Vân Đóa cắn răng, giận dữ trợn mắt lên nhìn anh.
Đường Nhất Bạch cười, "Cho nên, em thật sự bằng lòng nhìn người phụ nữ khác cởi quần áo của anh sao?"
Cô chu môi, dĩ nhiên không muốn!
Anh sờ sờ chóp mũi của cô, nhẹ giọng nói, "Làm phiền em tự thân động thủ rồi."
Mặt của Vân Đóa đỏ lên. Mặc dù, cô từng thân cận giúp anh xử lý một số vấn đề sinh lý, quan hệ của hai người đã thân mật lắm rồi. Nhưng mà, anh thật sự chưa từng cởi quần áo ở trước mặt cô. . . . . . Trần trụi và không trần trụi hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Bất quá anh trần trụi - giống như cô đã sớm nhìn rồi sao? Éc. . . . . .
Đường Nhất Bạch vén quần áo lên, thúc giục cô, "Nhanh lên một chút, anh muốn ngủ sớm dậy sớm."
Trời đất bao la, bệnh nhân là lớn nhất.
Trong lòng Vân Đóa lẩm nhẩm đọc châm ngôn này, sau đó đỏ mặt kéo T - shirt của anh. Đây là lần đầu tiên cô dùng phương thức như thế để quan sát cơ bắp của anh, từ bụng đến lồng ngực, rồi đến cánh tay. Làn da bóng loáng bao lấy cơ bắp cân xứng mà có lực, trong lúc vô tình đụng chạm một chút, lập tức khiến tim cô đập rộn lên. Khuôn mặt của cô càng nóng, giống như là nướng ở trên lửa, cảm giác không khí mình thở ra cũng nóng lên. Hơi thở của cô phun trên nơi trần trụi của anh – bộ ngực, anh híp mắt, yết hầu bỗng nhúc nhích.
Vân Đóa muốn kéo áo T - shirt qua đầu anh, thế nhưng vóc dáng anh quá cao, cô nhón chân lên cũng không làm được. . . . . . Cô có chút buồn bực, "Tại sao anh không ngồi xuống?"
Đường Nhất Bạch cứ không ngồi, anh khẽ khom lưng, cô dễ dàng kéo T - shirt ra, cô vừa cởi áo ra, thình lình bị anh cúi đầu xuống bắt được đôi môi hôn một cái.
Vân Đóa: ". . . . . ." Đại ca, lúc nào anh cũng không quên đùa giỡn người khác.
Cô vội vàng cúi đầu, kéo quần thể thao của anh xuống dưới. Bởi vì anh cố chấp đứng thẳng, Vân Đóa đành ngồi xổm, kéo quần của anh xuống. Hai chân thon dài thẳng tắp của anh cứ như vậy mà phơi bày ở trước mặt cô. Cơ thịt rắn chắc mà cân xứng, đường nét hoàn mỹ, giống như đuôi của mỹ nhân ngư.
Chân của anh rất dễ nhìn, không hiểu sao, cô muốn sờ một cái.
A a a, cô không phải là sắc lang. . . . . .
Sau khi cởi xong quần dài của anh ra, Vân Đóa muốn đứng lên, lại bị Đường Nhất Bạch đè bả vai lại. Anh cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói, "Đóa Đóa, còn có một vật."
Còn có một vật chính là quần lót góc bẹt màu đen của anh. Vân Đóa tức giận nói, "Tự anh làm!"
Đường Nhất Bạch vô cùng tiếc nuối thở dài.
Tắm xong, bên hông Đường Nhất Bạch tùy ý quấn một cái khăn tắm rồi đi ra. Khăn tắm rộng lùng thùng, giống như vừa chạm nhẹ một cái là có thể rớt xuống. Anh không lau người, trước ngực còn có mấy giọt nước, tóc cũng ướt nhẹp.
Vân Đóa không thể không thừa nhận, bộ dạng này của anh đặc biệt hấp dẫn. Ánh mắt của cô hơi tránh né, cũng không biết xấu hổ nhìn, lại không nhịn được muốn nhìn. Đến cuối cùng cô quyết định: Rõ ràng là bạn trai của cô, tại sao cô không thể nhìn?
Đường Nhất Bạch thấy cô như tên trộm lén nhìn anh, anh khó hiểu, "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy anh. . . . . . Rất hấp dẫn."
Anh cười, "Cám ơn. Như vậy em có thể giúp anh hay không——"
"Không được!" Cô quả quyết cự tuyệt, "Cơ thể anh mới vừa bị thương, có thể thanh tâm quả dục (trong sạch) một chút hay không!"
Ánh mắt của Đường Nhất Bạch đặc biệt vô tội, "Anh đang nói em giúp anh sấy tóc, em lại nghĩ đi đâu vậy?"
Vân Đóa không còn mặt mũi nào, chạy đến phòng vệ sinh cầm máy sấy, sau đó núp ở sau lưng Đường Nhất Bạch sấy tóc giúp anh.
Đường Nhất Bạch cũng không định bỏ qua cho cô: "Đóa Đóa, em chính là một tiểu lưu manh."
Vân Đóa giả chết không để ý tới anh.
Đường Nhất Bạch nói tiếp, "Nhìn cũng bị em nhìn rồi, sờ cũng bị em sờ rồi, em còn xấu hổ cái gì?"
Vân Đóa vẫn giả chết như cũ.
Đường Nhất Bạch: "Ánh mắt mới vừa rồi của em là gì vậy, giống như muốn vô lễ với anh. Có phải em đặc biệt muốn vô lễ với anh hay không, Đóa Đóa?"
Vân Đóa cắn răng, "Đường Nhất Bạch."
"Hả?"
"Anh câm miệng cho em."
"Được."
Đường Nhất Bạch ngậm miệng, lấy điện thoại di động trên bàn tới chơi. Vân Đóa nhìn thấy anh mở cửa sổ Microblog (*) ra, đặc biệt phóng đãng đăng bài lên Microblogging:
(*) Microblog: từ để chỉ những mạng xã hội thu gọn nổi tiếng như Tumblr và Twitter.
Hôm nay bị bà xã lột sạch!
Vân Đóa: ! ! ! ! ! ! !
Cô vội la lên, "Đường Nhất Bạch có phải anh quên rồi hay không, bây giờ anh đang dùng tài khoản Microblogging của em! Anh mau xóa đi!"
Đường Nhất Bạch bình tĩnh đáp, "Không phải là tài khoản của em, mà là số của anh."
Vân Đóa có chút khó tin, "Anh cũng có số rồi."
Đường Nhất Bạch đưa di động cho cô nhìn, nhìn số của anh. Vân Đóa nhìn ảnh đại diện trên Microblogging giống với "Đường Nhất Bạch", bên trong trạng thái viết: "Tôi thật sự chính là Đường Nhất Bạch".
Mặc dù đó chính là lời nói thật, nhưng chắc chắn không ai tin.
Tên ID là "Lãng hoa nhất đóa đóa (Từng đóa bọt sóng)", Đường Nhất Bạch đắc ý giải thích, "Em xem, trong cái ID này có tổ hợp tên của anh và của em."
Vân Đóa nói, "Thật ra thì đối với anh mà nói, chữ nhất là đủ rồi."