Đường Nhất Bạch thản nhiên gật đầu, "Được, cám ơn."
Huấn luyện viên Brown cũng không che giấu sự thiên vị với anh, giờ phút này thấy vẻ mặt anh tĩnh mịch, huấn luyện viên Brown có chút nghi ngờ. Mấy ngày này tiếp xúc với Đường Nhất Bạch, huấn luyện viên Brown cho rằng tâm trạng của người trẻ tuổi này rất tốt, chắc chắn sẽ không bởi vì đối thủ quá mạnh mà lo lắng như đưa đám.
Có thể là bởi vì cuộc sống giải trí của các vận động viên thực sự đơn điệu, cho nên cuộc so tài hữu nghị giữa Đường Nhất Bạch và Beate kinh động hơn nửa Câu Lạc Bộ, rất nhiều người chạy tới vây xem, các cô gái chia làm hai nhóm, một nhóm cổ vũ cho Beate, một nhóm khác đứng về phía Đường Nhất Bạch. Nếu nhìn một cách đơn thuần về thành tích cá nhân thì yếu lĩnh (điểm cốt yếu trong toàn bộ động tác kỹ thuật trong quân sự và thể thao) của Beate hơn một chút, nhưng biên độ dẫn đầu cũng chỉ vượt không tới 0.1s, cho nên cũng không thể nói rõ vấn đề. Huống chi, đàn ông đến từ Phương Đông luôn mang theo một cảm giác thần bí, các cô gái cũng rất thích anh, huấn luyện viên Brown cũng thích anh. . . . . . Cho nên kết hợp cả chuyện bản thân của anh với chuyện tranh tài này khiến cho tỉ lệ ủng hộ Đường Nhất Bạch sánh ngang với của Beate.
Kỳ Duệ Phong dẫn đầu một nhóm người đang ở đằng sau Đường Nhất Bạch hô to: "Đường Nhất Bạch! Đường Nhất Bạch! Đường Nhất Bạch!"
Cũng do nhiều năm làm bạn thân với Đường Nhất Bạch nên Kỳ Duệ Phong mới có thể bỏ sức lao động, tự mình làm đội trưởng đội cổ động. Nhóm các cô gái bên cạnh anh cũng bắt chước theo, rất nhanh học xong đầy đủ cái tên Đường Nhất Bạch. Sau này không ít người trong nhóm nhớ lại, câu tiếng Trung đầu tiên mà bọn họ học được không phải là "Chào bạn", cũng không phải là "Cám ơn", mà là "Đường Nhất Bạch".
Đường Nhất Bạch đứng tại vạch xuất phát trên đài, nhìn mặt nước dao động trong bể bơi, hít sâu mấy hơi để thu lại tâm tình bối rối. Ừ, phải so tài rồi. Mặc dù là một cuộc tranh tài không quan trọng.
Lúc tiếng súng vừa vang lên, hai người đều lấy một tốc độ khiến người thường phải thán phục mà nhảy xuống nước. Sau khi xuống nước Đường Nhất Bạch cũng không còn cảm nhận được cảm giác khẩn trương và nhịp tim đập loạn trước lúc tranh tài nữa, nhưng tâm tình của anh có phần hỗn độn, bất kể như thế nào cũng không thu về được.
Huấn luyện viên Brown đứng ở bên cạnh Kỳ Duệ Phong thấy vậy thì lắc đầu thở dài, nói với Kỳ Duệ Phong: "Trạng thái của Đường không tốt, cậu ta xuất phát cũng nhanh hơn Brown."
Kỳ Duệ Phong: "? ? ?"
Huấn luyện viên Brown : ". . . . . ."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trừng mắt nhìn nhau một một lát, cuối cùng Kỳ Duệ Phong mới mỉm cười gật đầu một cái với huấn luyện viên Brown, tiếp theo lại hô lên: "Đường Nhất Bạch! Đường Nhất Bạch! Đường Nhất Bạch!"
Huấn luyện viên Brown: =
Thật ra thì Đội tuyển Quốc gia có mời cho mấy người Kỳ Duệ Phong một phiên dịch người bản xứ, nhưng mà bây giờ người phiên dịch không có ở đây. Vốn là huấn luyện viên Brown rất muốn cùng nhau phân tích rõ ràng đâu ra đấy với vị Kỳ Duệ Phong vô địch thế giới này, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể lẻ loi tịch mịch ở một bên.
Huấn luyện viên Brown đoán không lầm, trạng thái của Đường Nhất Bạch quả thật chưa đủ tốt, cuối cùng Beate vượt lên dẫn đầu về đích trước, thành tích là 47 giây 82, thiếu chút nữa đã tạo ra thành tích cao nhất của bản thân trong năm nay. Còn Đường Nhất Bạch về đích với thành tích 48 giây 30, so với trình độ bình thường của anh thì chênh lệch khá lớn.
Kỳ Duệ Phong kéo anh từ trong nước lên.
Sau khi lên bờ, Đường Nhất Bạch vuốt mặt, sắc mặt hơi tối tăm. Beate cũng đi tới, làm một người thắng cuộc, trong lòng anh ta cảm thấy rất hài lòng khi trông thấy vẻ mặt buồn bực của Đường Nhất Bạch, vừa định mở giễu cợt thì Đường Nhất Bạch lại chìa tay phải ra trước mặt anh ta.
Beate ngây ngẩn cả người.
Đường Nhất Bạch có phần không kiên nhẫn, chủ động bắt tay của anh ta, "Chúc mừng anh...anh biểu hiện rất xuất sắc." Tiếp theo không đợi anh ta phản ứng đã quay người đi.
Đây là lễ phép cơ bản trong thi đấu thể thao, Đường Nhất Bạch làm điều này mà không cần suy nghĩ, nhưng hành động đơn giản như vậy lại khiến anh nhận được những tràng vỗ tay thật lớn.
Kỳ Duệ Phong bước theo sau, hơi lo lắng hỏi anh, "Cậu không sao chứ? Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, không nên quá để ý."
Kỳ Duệ Phong lớn bằng từng này nhưng những câu văn cổ mà anh có thể nói ra, một bàn tay là có thể đếm hết, "Thắng bại là chuyện thường của nhà binh" chính là một câu trong số đó, khi anh xuất ra những lời này để an ủi người khác, thì gần như có thể đại biểu cho cách thức quan tâm cao nhất của vị thiên tài này rồi.
Đường Nhất Bạch khẽ lắc đầu. Cái anh để ý không phải là thắng thua, mà là. . . . . . Tâm tình của anh thật sự không tốt.
Huấn luyện viên Brown giao phó nhiệm vụ huấn luyện xuống dưới, sau đó gọi Đường Nhất Bạch lại, "Đường, chúng ta tán gẫu một chút."
"Ừ."
Trình độ nghe hiểu Anh ngữ của Đường Nhất Bạch cũng thuộc dạng gà mờ, một đôi câu đơn giản còn tạm được, nếu nói nhiều thì cần thả chậm tốc độ nói, thỉnh thoảng còn nhờ từ điển. Dù sao trong điện thoại di động cũng có mấy phần mềm này, cũng coi như dễ dàng.
Huấn luyện viên Brown nói, "Đường, cậu là một vận động viên rất có thiên phú, nhưng trong khoảng thời gian này việc tập luyện của cậu không ổn định lắm. Cậu có biết tại sao không?"
"Tại sao?"
"Cậu không đủ chuyên tâm."
Đường Nhất Bạch lặng yên không nói.
Huấn luyện viên Brown tiếp tục nói: "Ắt hẳn cậu càng rõ ràng hơn tôi, vận động viên cần phải tập trung lực chú ý một trăm phần trăm, không nên có chút buông lỏng nào. Vậy mà cậu lại không đủ chuyên tâm. Tôi rất muốn biết lí do."
Có mấy lời không thể nói ra miệng đối với bạn tốt, cũng nói không nên lời đối với cha mẹ, huấn luận viên thân thiết cũng khó lên tiếng giãi bày, vậy mà đối với người huấn luyện viên chỉ mới quen biết một tháng này, Đường Nhất Bạch lại không cảm thấy có chút áp lực nào, "Tôi thích một cô gái."
Huấn luyện viên Brown cười, "Là Angelina sao?"
"Không phải, là một cô gái Trung Quốc, chúng tôi quen biết tám tháng rồi, nhưng mà," Vẻ mặt Đường Nhất Bạch ảm đạm, "Cô ấy lại đi đến biển Aegean ngắm mặt trời chiều cùng một người đàn ông khác."
"Vì thế nên cậu khổ sở sao?"
Anh gật đầu một cái.
Huấn luyện viên Brown lắc đầu nói, "Cậu nhóc, cậu vẫn không rõ cậu đang phiền lòng cái gì. . . . . . Cậu tính hẹn hò với cô ấy sao?"
Đường Nhất Bạch mím môi một cái, "Tôi không biết cô ấy có chịu tiếp nhận hay không nữa."
"Đường, tôi nghe nói huấn luyện viên Trung Quốc các cậu không cho phép vận động viên nói chuyện yêu đương."
"Đúng, họ lo lắng ảnh hưởng đến việc luyện tập. Huấn luyện viên, anh cũng định làm như vậy sao?"
Huấn luyện viên Brown cười lắc lắc đầu, mái tóc ngắn màu nâu nhẹ nhàng lắc lư theo, ánh mắt của anh ta là màu lam nhạt, thâm thúy như biển, lộ ra ánh sáng cơ trí. Anh ta nói: "Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của người khác. Nhưng mà tôi lại có một vài lời khuyên. Nếu như cậu chỉ muốn làm một vận động viên bình thường, như vậy cậu có thể tận tình theo đuổi tình yêu, nhưng nếu như cậu muốn trở thành một vận động viên vĩ đại, có thành tựu phi phàm, Đường, cái nhìn của tôi và huấn luyện viên Trung quốc của các cậu là giống nhau, điều cậu cần phải làm là trong lòng cậu tuyệt đối không thể có suy nghĩ khác. Nói chuyện yêu đương sẽ phân tán lực chú ý của cậu, khiến cho cậu không có cách nào bảo đảm được sự chuyên tâm một trăm phần trăm. Tôi hiểu rõ cậu có tâm chí mạnh mẽ bừng bừng, cậu muốn trở thành nhà vô địch thế giới, vậy tôi cho rằng trước khi cậu trở thành nhà vô địch thế giới, cách làm chính xác đầu tiên là phải buông bỏ người trong lòng xuống."
Đường Nhất Bạch rũ mắt, không nói gì.
Huấn luyện viên Brown vỗ vỗ bờ vai của anh, "Biết không, cậu giống như người sinh ra đã thuộc về nước. Mặc dù tỷ lệ thân thể của cậu cũng không hoàn mỹ, nhưng cảm giác của cậu ở trong nước rất tốt, khi cậu ở trong nước giống như là một tinh linh. Hơn nữa, cậu rất thông minh, cậu so với bọn họ," anh ta chỉ chỉ vào mấy vận động viên trong bể bơi cách đó không xa rồi nói tiếp: "Cậu càng thông minh hơn tất cả bọn họ cộng lại. Cậu biết điều này khó có được cỡ nào không? Cậu còn có năng lực điều tiết tâm lý rất xuất sắc . . . . . . Đường, tôi đã có thể đào tạo ra hai nhà vô địch thế giới, tôi rất tin tưởng cậu sẽ trở thành người thứ ba."
Đầu lông mày của Đường Nhất Bạch thoáng nhúc nhích, anh nhìn huấn luyện viên Brown, đáy mắt dâng lên gợn sóng nhợt nhạt.
Đầu tháng tám, hơn phân nửa Trung Quốc đều biến thành kiểu lò lửa, sự khác biệt chính là có nơi là nướng, có nơi là chưng. Thành phố B đã kéo dài ngày giống như chỗ tắm hơi tự nhiên chừng mấy ngày, rất nhiều người núp ở dưới điều hòa không khí trong nhà, ở bên ngoài gần như chỉ cần vừa động chính là toàn thân đầy mồ hôi.
Vân Đóa xin nghỉ một ngày, đặc biệt đi ra sân bay nghênh đón Đường Nhất Bạch tập huấn từ nước ngoài trở về. Về phần Kỳ Duệ Phong, đó là mua một tặng một.
Thật ra phía bên cô cũng là mua một tặng một -- em trai của cô là Lâm Tử nhất định đòi đi theo.
Suy tính đến Đường Nhất Bạch cũng thích nói khoác, Vân Đóa liền cầm theo hai bảng hiệu, vừa đúng mỗi người giơ một bảng. Lâm Tử thì giơ cái bảng "Kỳ Duệ Phong thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ" mà cô đã làm từ hai tháng trước, Vân Đóa còn làm cho mình một cái lớn hơn, bên trên viết tám chữ to: "Lãng Lý Bạch Điều, ai dám tranh phong". Vốn là Lâm Tử đề nghị viết "Lãng Lý Bạch Điều (*), đệ nhất thiên hạ", nhưng Vân Đóa tương đối tự tin đối với tài nghệ hán ngữ của anh ấy, cho nên kiên quyết không áp dụng.
(*): Lãng Lý Bạch Điều (Lụa trắng trên sóng) là ngoại hiệu của Trương Thuận, là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử. Trương Thuận xếp thứ 30 trong 108 vị đầu lĩnh Lương Sơn Bạc. Thủy hử mô tả Trương Thuận ước chừng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, mình cao sáu thước, râu mọc ba chòm, có tài bơi lặn rất giỏi.( theo Wikipedia)
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu lam dài qua gối, chất liệu mềm mại, phong cách linh động làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô. Mái tóc buộc lên lộ ra cái trán, trông như càng có vẻ thành thục hơn. . . . . . Khi cô ăn mặc như thế này ngay cả Lâm Tử cũng nói đẹp mắt, cho nên cô cảm thấy rất hài lòng.
Bấm ngón tay tính toán thì cũng đã hai tháng không thấy Đường Nhất Bạch rồi. Internet khiến khoảng cách giữa người với người thu hẹp lại, cô thường xuyên tâm sự cùng anh, nhưng sau đó anh dần dần bận rộn nên cũng nói chuyện ít đi. Mặc kệ nói thế nào thì gõ một vạn chữ ở trên điện thoại di động cũng không có cách nào thay thế được gặp mặt nói một câu.
Hai tuấn nam mỹ nữ như Vân Đóa và Lâm Tử đứng ở sân bay như vậy khiến mười người đi qua thì đủ mười người nhìn lại, thậm chí có người cho rằng bọn họ là ngôi sao nên đến xin chữ kí. Lâm Tử cũng không cự tuyệt tất cả, đều kí tên của mình, Vân Đóa thì không có da mặt dày như anh ấy nên cô chỉ cười giải thích bọn họ không phải là ngôi sao.
Ở sân bay đợi trong chốc lát, chợt Vân Đóa cảm thấy có gì đó không đúng, "Sao hôm nay fan ít như vậy?"
Lâm Tử đáp, "Cô thật sự quá hàm súc, nơi này chỉ có hai fan là chúng ta thôi."
"Kỳ lạ, những người khác đâu?"
"Tôi đoán chắc là do bọn họ không công khai hành trình của mình cho nên fan không biết."
"À. . . . . ."
Hai người cứ ngốc ngốc đứng ở đó giơ lên một tấm bảng to vĩ đại, giống như một hòn đảo hoang trong đại dương. Nếu chen chúc trong một đám người đóng vai người hâm mộ cuồng nhiệt cũng đỡ, mà đây chỉ có hai người nên thấy thế nào cũng khác người. Vân Đóa vội thu bảng trong tay xuống, khiêm tốn chờ đợi.
Đường Nhất Bạch vừa ra tới cửa liền trông thấy Vân Đóa. Cô mặc một chiếc váy rất đẹp, tóc buộc lên, có vẻ duyên dáng yêu kiều, giống như một đóa hoa sen màu xanh nở rộ trên mặt hồ. Anh kinh ngạc đứng nhìn cô, ánh mắt giống như dính vào trên người cô. Trái tim anh bất giác đập nhanh hơn vài nhịp.
Kỳ Duệ Phong huých vào cánh tay Đường Nhất Bạch một cái, "Này, đó không phải là Vân Đóa sao?"
Đường Nhất Bạch không lên tiếng, đôi chân dài cất bước đi đến chỗ Vân Đóa.
Vân Đóa cười hì hì đưa tay vẫy vẫy bọn họ, "Hi!"
Nhiều ngày không gặp, màu da của Đường Nhất Bạch quả nhiên ăn nắng đen hơn một ít, nhưng cũng không đến nổi biến thành Đường Nhất Hắc. Màu da bây giờ của anh có vẻ đậm hơn màu lúa mạch một chút, ngũ quan hiện ra càng thêm rõ nét, có lẽ do màu da tôn lên nên đôi mắt của anh càng sáng hơn.
Đường Nhất Bạch mấp máy đôi môi, thế nhưng cuối cùng anh cũng chỉ gọi tên của cô, "Vân Đóa."
Kỳ Duệ Phong gật đầu một cái, khen ngợi nhìn Vân Đóa, "Xem ra cô cũng coi như trung thành đối với tôi."
Hai người đều phớt lờ Lâm Tử. Đường Nhất Bạch không nhìn anh ấy là vì không muốn để ý đến anh ấy, Kỳ Duệ Phong không nhìn anh ấy là cảm thấy Lâm Tử là người hầu nhỏ của Vân Đóa, mà Vân Đóa là fan trung thành của anh, như vậy theo ý anh thì Lâm Tử chỉ là một nhân vật không đáng nhắc tới.
Đường Nhất Bạch yên lặng nhìn Vân Đóa, hôm nay cô rất đẹp. Áo đầm cổ tròn mở không lớn không nhỏ, kề sát vào da thịt trắng như tuyết, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mái tóc được buộc lên cao, lộ ra cái trán trơn bóng, mái tóc vẫn có một ít tóc lộn xộn không có cách nào chải gộp lại được, nghịch ngợm dính vào trên trán. Tầm mắt của anh nhẹ nhàng phác hoạ ở trên mặt cô, thậm chí ánh mắt còn có chút tham lam. Nhưng khi cô và Kỳ Duệ Phong nói dứt lời nhìn về phía anh thì anh lại vội vàng rũ mắt xuống nhằm che đậy ánh mắt của mình.
Đáy lòng của anh đột nhiên dâng lên một loại mất mát nồng đậm, giống như một đám sương mù ngoan cố.
"Đi thôi." Đường Nhất Bạch lôi kéo vali rời đi trước tiên, không hề nhìn lại Vân Đóa một cái.
Vân Đóa có phần lúng túng, cô đứng tại chỗ sững sờ nhìn theo bóng lưng của anh mà tự nhủ, "Là bởi vì mình ăn mặc không đủ giản dị à. . . . . ." Cô thật ngốc, làm sao lại quên mất điểm mấu chốt này kia chứ!
Cậu em trai trung thành đứng bên ở bên cạnh cô nghe được lời lẩm bẩm của cô liền nói: "Không phải."
Thần kinh của Vân Đóa run lên, ngước nhìn anh ấy, chờ đợi câu giải thích hợp lý.
Anh ấy nói: "Là bởi vì anh ta không thích cô."
Vân Đóa: QAQ