Trịnh Lăng Diệp: “Con thỏ.”
Minh Thiên: “Vương đại chùy.”
Hướng Dương Dương: “Tiểu Hoa.”
Kỳ Duệ Phong: “Bò sữa.”
Hướng Dương Dương tức giận nói: “Bò sữa là cái quỷ gì thế? Nó rõ ràng là con thỏ.”
Kỳ Duệ Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhưng mà nó có hai màu trắng đen, giống như bò sữa vậy.”
Hai người liền tranh chấp về vấn đề này, Minh Thiên và Trịnh Lăng Diệp không muốn bị liên lụy nên tạm thời rút lui khỏi nhóm thảo luận. Sau đó Kỳ Duệ Phong chọc vào cánh tay Đường Nhất Bạch: “Đường Nhất Bạch, cậu nói xem?”
Đường Nhất Bạch nhìn di động, không ngẩng đầu lên đáp: “Anh đây đang nói chuyện với bạn gái, không chơi với các cậu được.”
Hướng Dương Dương bóp nắm tay: “Sao chị lại muốn đánh chết cậu thế chứ...”
Minh Thiên gật đầu đồng ý.
Cuối cùng Hướng Dương Dương và Kỳ Duệ Phong đạt được hòa giải, vì nghĩ tới đặc tính đen trắng của con thỏ nên bọn họ đặt cho nó cái tên là “Gấu mèo.”
Sau đó Kỳ Duệ Phong bảo Hướng Dương Dương xuống căn tin tìm anh chàng xào rau để xin chút rau xanh cho gấu mèo ăn. Hướng Dương Dương hỏi: “Vì sao lại bảo tôi đi, vì sao cậu không đi.”
Kỳ Duệ Phong: “Cô quen với cậu ta hơn.”
Hướng Dương Dương kỳ quái liếc nhìn anh một cái: “Vì sao cậu lại cảm thấy tôi quen với cậu ta?”
Kỳ Duệ Phong sửng sốt một chút, đột nhiên không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, nhưng mà Hướng Dương Dương không đợi anh trả lời đã đi tìm rau. Kỳ Duệ Phong nhìn bóng lưng của cô, có chút mờ mịt hỏi: “Đúng vậy, vì sao tôi lại cảm thấy chị ấy quen với anh chàng xào rau nhỉ?”
Đường Nhất Bạch đáp: “Bởi vì anh chàng ấy thầm mến chị Dương.” Nói xong lời này, anh phát hiện ba người khác khiếp sợ nhìn anh. Đường Nhất Bạch lắc đầu thở dài: “Mấy cậu không nhìn ra à?”
Ba người ngây ngốc lắc đầu.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Đường Nhất Bạch thản nhiên có một cảm giác ưu việt ‘Đây chính là lý do vì sao tôi có bạn gái mà các cậu không có”.
Vẻ mặt Minh Thiên hoảng hốt cảm thán: “Anh ta dám thầm mến cả chị Dương, em rất bội phục anh ấy!”
Hướng Dương Dương nhanh chóng trở lại, sau lưng là anh chàng kia. Anh chàng kia mang theo một giỏ thức ăn, bên trong có các loại rau. Mặc dù người thần kinh không ổn định như Hướng Dương Dương cũng cảm nhận được ánh mắt quái dị của mấy người Kỳ Duệ Phong, cô sờ lên mũi hỏi: “Làm sao vậy.”
“Không có gì.” Kỳ Duệ Phong nhận lấy giỏ thức ăn, sau đó nói với anh chàng kia: “Cảm ơn, anh có thể đi.”
“Tôi tới xem gấu mèo.” Chàng trai nấu ăn cầm lấy lá rau đút cho con thỏ: “Tôi lại nghĩ các cậu mang một con gấu mèo về thật. Tôi đúng là ngốc.”
Hướng Dương Dương bị anh ta chọc cười. Anh chàng kia cũng quay mặt lại cười nhìn cô.
Kỳ Duệ Phong nhìn Hướng Dương Dương rồi lại nhìn anh chàng nấu ăn, khuôn mặt nghi ngờ. Lúc anh nhìn thấy anh chàng đó cho gấu mèo ăn liên tục thì anh chỉ vào nói, bá đạo tuyên bố chủ quyền: “Tôi là ba của nó.”
Anh chàng nấu ăn: “A, vậy ai là mẹ nó?”
Kỳ Duệ Phong: “Mẹ phải là một cô gái.”
Minh Thiên nói: “Tiếc quá, trong chúng ta không có con gái.”
Hướng Dương Dương không phục: “Chị thì sao?”
“Chị Dương, mau giấu kỹ tiểu JJ đi.”
Minh Thiên nói một câu xong bị Hướng Dương Dương đuổi theo, người trẻ khỏe mạnh, phải chạy vài vòng mới dừng lại. Minh Thiên bị Hướng Dương Dương đánh mạnh vào đầu, đau tới nỗi cậu nhe răng trợn mắt.
Cuối cùng Hướng Dương Dương vinh dự trở thành mẹ Gấu mèo.
Chàng trai nấu ăn cầm giỏ thức ăn rời đi, bóng lưng cô đơn.
Gấu mèo được đặt ở phòng ký túc của Kỳ Duệ Phong. Tinh thần và thể lực Kỳ Duệ Phong cũng có hạn, cũng không có thời gian chăm sóc nó, anh sẽ đem nó gửi cho mấy cô quét dọn. Hướng Dương Dương thường xuyên chạy tới ký túc xá của Kỳ Duệ Phong để thăm gấu mèo. Có một lần giữa trưa, Đường Nhất Bạch nhìn thấy hai người bọn họ ghé vào trên giường Kỳ Duệ Phong cùng xem truyện tranh, vừa xem vừa thảo luận. Đường Nhất Bạch đã lâu không gặp Vân Đóa, lúc đó anh bị hai người độc thân này ngược chết.
Kỳ Duệ Phong thường xuyên phàn này rằng Hướng Dương Dương đánh đầu của anh. Đầu của đàn ông và eo của phụ nữ đều không thể tùy tiện chạm vào, đây là điều cấm kỵ. Kỳ Duệ Phong cảm giác mình là đàn ông, làm sao có thể bị một cô gái đánh đầu được, hơn nữa còn đánh rất nhiều lần...
Có một lần anh tức giận, muốn làm mặt giân cho Hướng Dương Dương nhìn. Được rồi, không phải chị sờ đầu tôi à, tôi sẽ sờ eo chị, chị sờ đầu tôi thì tôi sẽ sờ eo chị... Sau đó quả nhiên Hướng Dương Dương không đánh đầu anh nữa, cô đánh cho anh một bạt tai.
Kỳ Duệ Phong rất tức giận, anh quyết định không bao giờ để ý tới Hướng Dương Dương nữa. Sau khi trở lại ký túc xá, anh còn phàn nàn với Đường Nhất Bạch, anh thề từ nay về sau sẽ không để ý tới Hướng Dương Dương nữa.
Hôm sau, hết giờ luyện tập, Kỳ Duệ Phong nằm sấp trên tấm thảm làm hoạt động hồi phục, Hướng Dương Dương đi ngang qua thì cởi giày bước lên bắp chân anh, sau đó lại giẫm giẫm lên lưng anh, đấm bóp cho anh.
Kỳ Duệ Phong giả vờ như không biết là nàng, khuôn mặt sấp xuống dưới không nói lời nào.
Hướng Dương Dương vừa giẫm lên anh vừa cười: “Có thoải mái không? Ha ha ha.”
Anh không nói gì.
Hướng Dương Dương lại hỏi: “Giữa trưa ăn cái gì?”
Vẫn không nói lời nào.
Cô có chút tức giận, đá anh một cái, nâng cao giọng: “Hỏi cậu đấy!”
“Thịt kho tàu, thịt bò!” Anh có chút cam chịu, lớn tiếng đáp/
Vài ngày sau, trong đội bơi lội xảy ra một chuyện đánh nhau vô cùng nghiêm trọng. Hướng Dương Dương đánh hai đội viên nam, khiến bọn họ mặt mũi bầm dập, không thể xuống nước trong một tuần. Có thể là ngại tiếng xấu của cô ở bên ngoài, cùng với địa vị của cô trong đội bơi lôi, hai đội viên nam cũng không đánh trả.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Hướng Dương Dương là người chịu trách nhiệm trong sự kiện ẩu đả trên. Kỳ Duệ Phong không quen hai người này, không rõ ràng lắm chuyện đã xảy ra. Trên thực tế tất cả bọn họ đều không rõ lắm. Nhóm huấn luyện viên điều tra chuyện này, họ hỏi vì sao Hướng Dương Dương đánh người, nhưng Hướng Dương Dương chỉ cứng đầu nói: “Nhìn bọn họ không vừa mắt.”
Cuối cùng sau khi bên trên xử lý thì cô bị đánh lỗi nặng hơn.
Hướng Dương Dương làm bộ không sao cả nhưng Kỳ Duệ Phong lại có chút tức giận: “Hướng Dương Dương, sao cô ngày càng bạo lực thế hả? Nhìn người không vừa mắt lại có thể đánh người à? Tôi nhớ trước kia cô đâu có thể, mau đi gặp bác sĩ tâm lí đi!”
“Cút.”
“...”
Kỳ Duệ Phong có chút ủy khuất, nếu không phải vì tốt cho chị thì anh mới mặc kệ chuyện chị trở nên hư hỏng! Không phân biệt tốt xấu, không nhìn thấy lòng người tốt!
Đường Nhất Bạch cảm thấy việc này có điều kỳ lạ, anh lén hỏi thăm một chút. Nhắc tới cũng kỳ quái, Đường Nhất Bạch luôn an phận, không phải là người mạnh vì gạo, bao vì tiền. Nhưng quan hệ của anh trong đội rất tốt, từ đội trưởng, huấn luyện viên cho tới các đội viên dù không thể nói là rất yêu thích anh nhưng không ai chán ghét được. Hai ngày sau, Đường Nhất Bạch đã biết được chân tướng, anh nói với Kỳ Duệ Phong: “Chị Dương đánh người là vì hai người này nói xấu sau lưng anh. Ừ, nói rất khó nghe.”
Kỳ Duệ Phong trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ nói: “Đồ ngốc này.”
Anh nghĩ thầm, từ nay về sau dù chị ấy đánh mình thì mình cũng không tức giân nữa.