– Tiểu Tuyết Nhi, dậy thôi!
Nhưng mà kêu mấy tiếng cũng không thấy nàng tỉnh dậy, ngủ say như cũ, miệng còn thì thào nói mớ, không ý thức.
– Vẫn không chịu dậy à? – Trần Ngự Phong nhìn chằm chằm nàng, khóe môi cong lên thành một đường tuyệt mĩ, sau đó cúi xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi anh đào căng mọng, lại vòng một tay ra sau nâng đầu nàng lên gần hơn, khiến nụ hôn cũng mặn mà hơn.
Cách đánh thức kiểu này quả là có công hiệu bất ngờ, Hiểu Tuyết mở mắt đẩy hắn ra rồi trừng mắt đẹp quát:
– Ngươi muốn hù chết ta à?
– Nàng đừng có làm tổn thương lòng tự tôn của ta như thế chứ, khuôn mặt ta chỉ mê chết người chứ làm sao hù chết người được? – trần Ngự Phong bất mãn đứng lên.
Hiểu Tuyết nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc kia, lại nghe hắn nói vậy mặt tối sầm hỏi:
– Vậy ngươi mê chết bao nhiêu người rồi?
– Mê chết mình nàng là được rồi!
Hiểu Tuyết xuống giường chỉnh tranh lại y phục, nhìn sắc mặt mĩ nhân không mấy vui vẻ, Trần Ngự Phong không chút kiêng nể lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng đặt lên đó một nụ hôn.
– Không phải nàng đang ghen chứ Tiểu Tuyết Nhi?
– Haha, ngươi tự mãn quá rồi! Bổn cô nương mà thèm ghen à, ta không ghen, không ghen! – Mặt nàng tối sầm lập đi lập lại.
Trần Ngự Phong còn đang định trêu chọc nàng một chút thì thấy Mạnh công công – tâm phúc của hắn bước vào, theo sau là mấy cung nữ:
– Bẩm Hoàng Thượng! Băng Cơ công chúa đã trở về ạ!
– Băng Cơ trở về? Từ khi nào, sao không cho trẫm biết?
– Hoàng thượng ngủ say quá, nô tài không dám đánh thức! – Tiểu Mạnh Tử mặt vô tội đáp -Thái hậu sáng nay cho bãi triều, lệnh cho các vị đại thần tối nay tới Tây cung dự yến tiệc mừng công chúa trở về! Xin Hoàng thượng và nương nương chuẩn bị ạ!
Trần Ngự Phong tức khắc khôi phục lại dung nhan băng lãnh thường ngày, mặt lạnh như tiền quay về phía đám cung nữ:
– Các ngươi tới làm gì?
– Bẩm Hoàng thượng, thái hậu lệnh cho chúng nô tì giúp Hiểu Phi nương nương thay y phục để tối nay hiến vũ!
– Hiến vũ? – Trần Ngự Phong nhíu mày, rốt cuộc mẫu hậu của hắn lại muốn làm gì?
– Được, các ngươi mau lại đây giúp ta! – Hiểu Tuyết bình thản đáp, nàng vốn không tin trước mặt đông đủ các vị đại thần, Thái hậu dám dùng thủ đoạn gì hãm hại nàng.
Trần Ngự Phong cùng Tiểu Mạnh Tử kinh ngạc đưa mắt nhìn nàng, sau đó rất nhanh ổn định thần thái chăm chú nhìn y phục do cung nữ cầm trên tay:
– Y phục này…
– Là Thái hậu lệnh cho chúng nô tì đem tới cho nương nương ạ!
– Được rồi, các ngươi tới giúp Hiểu Phi đi! – Trần Ngự Phong nói rồi bước ra ngoài, lòng đầy thắc mắc không rõ mưu đồ của Thái hậu
– Hoàng thượng, liệu y phục đó có vấn đề gì không? – Tiểu Mạnh Tử vẻ mặt lo lắng
– Không loại trừ khả năng này, ngươi lập tức triệu Trương Thái y vào cung, bảo ông ta kiểm tra y phục của Hiểu Phi.
– Nô tài tuân chỉ!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hiểu Tuyết do dự đứng ở cửa, hai phi tần khác tới sau sốt ruột hung hăng đẩy nàng vào trong. Chỉ là trong nháy mắt, Hiểu Tuyết cảm giác được, ánh mắt mọi người bình tĩnh rớttrên thân thể nàng, nóng rực làm cho người ta không khỏe.
Hai bên sườn là các đại thần, chỗ cao nhất tất nhiên của Trần Ngự Phong, ngồi bên phải là Thái hậu bên trái là một tiểu cô nươngmắt to, dung mạo thanh tú – Băng Cơ công chúa. Các phi tần ngồi dưới, không thấy Quý phi nương nương, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt hận thù sắc bén, tựa như muốn đem nàng băm thành trăm nghìn mảnh. Chế giễu cười nhìn nàng chuẩn bị hiến vũ. Được! Đã thế bổn cô nương cho các ngươi mở rộng tầm mắt xem ta múa ba lê hiện đại!
Nhạc khúc vừa nổi lên, các vũ công nhẹ nhàng uyển chuyển di động. Trần Ngự Phong trên cao nhìn nàng, ánh mắt không giấu nổi chút lo lắng.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, nghĩ tới động tác mà mình muốn nhảy, bắt đầu cử động nhẹ nhàng, mở rộng, bắn ra, mở ra, duỗi bàn chân nhấc lên, đá chân, động tác vẽ thành một vòng tròn, còn có một loại kỹ thuật, xoay tròn người, kỹ thuật nhảy của nàng rất đẹp, vừa nhu nhược yếu đuối, vứa thể hiện sự cô độc động lòng người.
Làn váy ở đầu gối theo nàng mà xoay tròn, bàn chân mảnh khảnh di chuyển.
Đôi chân nhỏ nhắn trắng toát, dùng mũi chân mà múa, chỉ cần xem thì sẽ bị nó làm cho mê muội, tất cả mọi người đều đắm chìm ở đó.
Chỉ có Trần Ngự Phong giống như một ngọn núi lửa, mỗi động tác xoay tròn, bay vọt của nàng, cũng làm cho hắn xúc động muốn đem nàng bóp nát.
Cánh tay trắng nõn, cùng đôi chân tinh tế, là cho hắn say mê, hắn rất muốn, rất muốn đem tất cả tròng mắt của nam nhân ở đây tháo ra.
Gương mặt Văn Đế âm trầm đáng sợ, nhưng ánh mắt lại mê say nhìn nàng. Thái hậu, công chúa cùng đám cung tần mĩ nữ không khỏi kinh hãi, điệu múa này không phải chính là điệu Thanh Hoa Huyền Tưởng khiến Vũ Đế say mê một thời, điệu múa do Nhiếp phu nhân sáng tác dành cho Tiên đế… Nàng sao lại biết điệu múa này, hơn nữa còn thành thục nó tới vậy?? Nếu gương mặt là trời sinh vậy điệu múa này là sao?
Hiểu Tuyết không biết điều đó, nàng chỉ vô tình chợt nghĩ ra điệu múa này, Trần Ngự Phong lại không mấy quan tâm vỗ tay tán thưởng, ánh mắt dường như suốt cuộc đời chỉ nhìn mình nàng, các đại thần càng không rõ căn cơ sự kinh hãi của các mĩ nhân kia, không nhịn được mà vỗ tay, vũ đạo của nàng bọn họ chưa từng nhìn thấy, vừa mới lạ lại vui đùa, hơn nữa còn thuần khiết mang theo vài tia ướt át.
Trần Ngự Phong từ từ bước xuống, nắm tay nàng nâng lên, không e ngại mà đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Cả không gian như ngưng lại chỉ còn hai người họ, tận sâu trong ánh mắt cũng chỉ có hình ảnh của đối phương, thật là một cặp uyên ương trời định!