• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiểu Tuyết có thể cảm nhận được toàn thân người trước mạt nàng đầy chấn động, bàn tay lạnh như sương tuyết đưa lên khẽ chạm vào tay nàng như sợ rằng nó không tồn tại. Một lúc rất lâu sau đó mới nghe thấy giọng nói của hắn, run run, có phần khẩn trương nhưng cũng mang theo hi vọng:

– Lời nàng nói là thật?

– Là thật! Ta… thực ra rất muốn ở cạnh chàng… Lúc trước là nhất thời giận dữ… Xin lỗi!

Trần Ngự Phong xoay người lại ôm chặt lấy nàng, tay nhẹ nhàng lau lệ vương trên mặt nàng, con ngươi đen vừa cảm động vừa phức tạp nói:

– Người cần xin lỗi là ta, Tiểu Tuyết Nhi! Lúc đầu quả thật là ta gạt nàng, sau đó bản thân mới phát hiện đã yêu nàng lúc nào không hay…

Lời còn chưa nói xong đã bị ngón tay nhỏ nhắn đẹp như bạch ngọc chặn trên môi, Hiểu Tuyết mỉm cười ôm chặt lấy hắn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi:

– Chúng ta hòa!

– Ừ! – Trần Ngự Phong dang rộng tay ôm lấy nàng, hít hà mùi hương thơm mát quen thuộc chỉ thuộc về riêng nàng, sủng phi duy nhất của hắn. Đầu cúi thấp thầm thì bên tai nàng – Khi trở về ta sẽ sắc phong nàng làm Hoàng Hậu!

Hiểu Tuyết ngẩn người một chút rồi đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn:

– Không được!

– Tại sao? – Trần Ngự Phong nhíu mày nhìn nàng, sắc mặt cực kì khó coi

Hiểu Tuyết như nhìn ra suy nghĩ của hắn, bàn tay nhoe xinh đẹp đưa lên nhéo mũi hắn cười khanh khách:

– Chàng đem toàn bộ đám phi tần kia ra khỏi cung cho ta, bằng không đừng có mơ động vào ta!

Hảo! Nàng nói không cho động vào nghĩa là hắn không thể động vào?

Trần Ngự Phong nhìn nàng cười gian:

– Tiểu Tuyết Nhi, không phải nàng đang ăn dấm chua đấy chứ?

– Ta phi! – Nàng nhảy dựng lên nhăn mặt rồi chạy đi, mặt nhuộm một tầng hồng phấn.

Trần Ngự Phong rất nhanh đuổi theo, cả hai thi triển khinh công chạy tới chạy lui như hai đứa trẻ. Binh sĩ, thị vệ, quan lại chưa từng thấy Hoàng thượng của họ lại vui vẻ như thế, muốn cười cũng không dám cười chỉ lẳng lặng lui đi nhường không gian cho đôi uyên ương.

Chạy được một quãng cuối cùng nàng cũng bị Trần Ngự Phong tóm được, nàng chu miệng giận dỗi:

– Sư phụ chàng gạt ta! Rõ ràng nói Phù quang việt ảnh có thể đối phó được với chàng!

– Nàng bị ông ấy gạt rồi, có lẽ chỉ nói vậy để xui khiến nàng tới gặp ta – Trần Ngự Phong nhún vai nhàn nhạt đáp

– Cái gì?????????????????

Hiểu Tuyết ôm đầu la lên, thì ra từ đầu nàng đã bị lão già chết tiệt ấy lừa gạt. Hảo, quả nhiên là sư đồ một nhà, đều rắp tâm lừa gạt nàng.

– Sư đồ chàng quả nhiên đủ xấu xa! – Hiểu Tuyết rền rĩ lấy tay đấm nhẹ vào người Trần Ngự Phong.

– Aiz, thế mà dường như có người nào đó vẫn không rời xa được kẻ xấu xa này a! – “Người nào đó” tỏ vẻ vô tội nói.

– Chàng… đáng ghét, huhu! – Hiểu Tuyết ôm chầm lấy hắn lệ châu rơi đầy mặt. Cũng vì người đàn ông này mà nàng phải chịu nhiều ấm ức a, thật muốn bóp chết hắn quá!

– Xin lỗi, ta biết nàng đã chịu nhiều ủy khuất rồi!

Đôi uyên ương đang trong giây phút lãng mạn, trái tim hồng bay đầy trời, ấy vậy mà lại có kẻ rất có duyên đang tâm phá hoại giây phút ấy.

– Hoàng… hoàng thượng, nguy rồi! Bắc Chu đã đột phá ba trận tuyến của chúng ta, đang tiến về đây với tốc độ hành quân rất nhanh!

– Cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK