Nàng vừa mới nhận ra được tình yêu của mình, lần đầu tiên nếm trải hạnh phúc của tình yêu, ông Trời ơi vì cớ gì mà ngài khéo trêu đùa con người khiến ta và chàng thành kẻ thù… Ta không muốn! Ta muốn đời đời kiếp kiếp giống như bây giờ có thể yêu chàng, ở bên chàng… Nàng thực sự muốn quên đi tất cả những gì Nhiếp Tiểu Thiện nói, sống hạnh phúc với người nàng yêu. Phải! Chỉ cần có thể bình an ở bên chàng, cùng chàng trao yêu thương…
Văn Đế càng ngày càng sủng ái Hiểu Phi ra mặt, thường xuyên vì nàng chống đối với Thái hậu khiến quần thần bắt đầu dị nghị. Lời đồn về Hiểu Phi xinh đẹp là hồ ly tinh Nhiếp Tiểu Thiện trở về báo oán lan khắp kinh thành. Trần Ngự Phong tức giận ra lệnh cắt lưỡi tất cả những kẻ dám dị nghị về ái phi của hắn, khiến sự ai oán trong lòng dân chúng cùng quần thần càng lúc dâng cao. Chỉ một thời gian ngắn, những phe chống đối đã được thể hoành hành ngang ngược, ngang nhiên đòi thiêu chết Hiểu Tuyết. Vì sợ nàng buồn phiền, tất cả những chuyện đó đều bị Trần Ngự Phong giấu kín, tuyệt đối không muốn đến tai Hiểu Phi của hắn.
Mỗi ngày, Trần Ngự phong đều ôm nàng trong lòng, dẫn nàng đi tản bộ trong ngự hoa viên. Trong hoa viên trăm hoa đua nở, xuân ý tràn đầy, trái tim ấm áp của Hiểu Tuyết ở trong lòng Trần Ngự Phong vui vẻ nói cười, còn vì hắn mà toàn tâm toàn ý thổi khúc nhạc học được ở hiện đại “Đời đời kiếp kiếp yêu”.
Trần Ngự Phong trước mặt mọi người đều lạnh lùng ít nói, đối với nàng lại nhu tình mỗi hành động đều chan chứa yêu thương như một đức lang quân với nương tử.
– Nếu có thể mãi mãi hạnh phúc vui sướng như thế này thật tốt!
Trần Ngự Phong thâm tình, bá đạo nói:
– Ta muốn đời đời kiếp kiếp ở cùng nàng, ta ca nàng múa, ta sẽ là bóng cây che chở cho nàng, ta là nam nhân duy nhất mà nàng yêu!
Đời đời kiếp kiếp, Hiểu Tuyết mỉm cười véo mũi hắn:
– Nam nhân bá đạo, ta sao có thể yêu được chứ!
– Hối hận cũng không kịp nữa rồi! – Trần Ngự Phong chớp mắt, vòng tay ôm lấy eo thon của nàng – Nàng đã rơi vào tay Phật Tổ Như Lai thì đừng hòng chạy thoát!
– A! Chàng là đại ma đầu, cái gì mà Phật Tổ Như Lai chứ! – Hiểu Tuyết nhéo tay hắn – Nhưng ta lại là một tiểu hồ ly, cam tâm tình nguyện ở trong lòng bàn tay ác ma chàng!
Hai người hạnh phúc ôm lấy nhau, ngay cả trong không khí cũng có mùi vị hạnh phúc. Phía xa, một bóng dáng cô tịch đứng yên, người đó là Hoàng Quý Phi Vũ Văn Ngọc Nhi – công chúa của Bắc Chu bị hoàng huynh của mình là Chu Tĩnh Đế đem đi cầu thân. Ngày ấy khi trở thành phi tần của Trần Ngự Phong, nàng chỉ là một tiểu công chúa mười ba tuổi, cực kì sợ hãi vì danh tiếng của hắn. Đêm ấy hắn bước vào Hàm Phúc cung không hề nhìn tân nương trên giường lấy một chút, lạnh lùng nói:” Ngươi là phi tần đầu tiên của ta, có biết tại sao ta không lập ngươi làm hoàng hậu không?”. Nàng cắn môi sợ hãi nhìn hắn, lắc đầu.” Hoàng hậu của ta chỉ có thể là nữ nhân ta yêu! Hoàng Huynh của ngươi đem ngươi đi cầu thân, ta không thể không nhận nhưng ta với ngươi không có tình ý, sau này ngươi tự lo cho mình đi!” nói rồi bỏ ra ngoài. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất hắn bước vào Hàm Phúc cung, sau đó Ngọc Nhi chỉ có thể nhìn hắn từ xa nhưng đã thầm thương trộm nhớ hắn, cũng như các mĩ nhân khác trong hậu cung này, nhung nhớ diện mạp bất phàm tuyệt luân cùng khí phách ngất trời của hắn. Mười năm qua, Trần Ngự Phong không hề động đến nàng, cũng không sủng ái nữ nhân nào, các mĩ nữ thì vẫn liên tục được tiến cung. Hiểu Phi là người đầu tiên hắn sủng ái, cũng là người đầu tiên khiến hắn dám công khai chống đối Thái hậu, hắn yêu nàng, ai cũng có thể thấy. Việc lập nàng làm chính cung Hoàng hậu chỉ còn là vấn đề thời gian. Điều này đã làm tan nát không biết bao nhiêu đóa hoa trong cung cấm, các nàng chỉ còn biết oán hận Hàn Hiểu Tuyết đã cướp đi nam nhân đó.
Nhìn hai người ôm chặt nhau, quấn quýt không rời, lưu lại trong lòng Ngọc Nhi sự đau đớn cũng nỗi xót xa cho thân phận mình. Nước mắt cũng vì thế mà không ngừng rơi.
“Ngươi không cam lòng?” – Một luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới, Ngọc Nhi quay lại nhưng không thấy ai, lòng cực kì sợ hãi.
“Chỉ cần ngươi muốn, ta nguyện ý giúp ngươi giành lại hắn?” – Tiếng nói vẫn âm u trong không trung, không hề thấy bóng người. Ảo giác ư?
– Người là ai? – Ngọc Nhi run rẩy khe khẽ nói, mắt tràn đầy lệ quang.
“Nhiếp Tiểu Thiện.”