– Nương nương, có Lý công công của Tây cung cầu kiến! – Tiếng nói của Tiểu Nhạn khiến nàng sực tỉnh, Tây cung không phải là chỗ của Thái hậu sao? Liệu có phải là mưu mẹo gì của tên háo sắc kia không, nàng nghĩ thầm.
– Truyền Tiểu Lý công công!
– Nô tì tuân chỉ!
Một tên thái giám mặt dơi tai chuột bước tới:
– Nô tài Tiểu Lý tử tham kiến Hiểu Phi nương nương, nương nương kim an!
– Tiểu Lý công công tìm bổn cung có chuyện gì vậy? – Nàng hỏi
– Xin nương theo nô tài tới Tùng Trúc Viện, đây là lệnh của Thái hậu!
Hiểu Tuyết dời bàn ngọc, tiến ra cửa. Thái hậu không phảilà mẹ của Hoàng đế sao? Có khi nào bà ta tìm ta để hỏi tội vì hôm qua đã tống cổ con trai bà ta ra khỏi phòng không nhỉ? Hay là chuyện ta cắm xương cá lên mặt hắn?? Suy cho cùng cũng đâu phải lỗi của nàng. Có trách thì trách hắn dám mạo phạm bổn cô nương chứ, Hoàng đế thì đã sao? Ta cóc sợ…
Tùng Trúc Viên này quả đúng như tên gọi… toàn tre với trúc. Bước qua hồ sen đến một tòa các. Thái hậu đang đứng đó đợi nàng… Bước tới gần, nàng lập tức chóng váng. Thái hậu tuy không còn trẻ nhưng những nét đẹp trên khuôn mặt bà vẫn không hề bị thời gian xóa mờ. Dù gì cũng là chính cung hoàng hậu của tiên đế, nhan sắc mặn mà vậy khó trách….
– Bốp! – Nàng còn ngơ ngẩn hồi lâu thì đã nhận một cái tát giáng mạnh xuống từ tay Thái hậu nương nương, kèm theo đó là tiếng gào thét
– Hồ ly tinh, ngươi mê hoặc tiên đế chưa đủ còn muốn hại Phong Nhi của ta sao?
Hồ Ly Tinh? Bà ta nói nàng ư? Nàng còn không biết mặt mũi tiên đế thì mê hoặc lão ta kiểu gì? Còn nữa, nàng mà lại thèm quyến rũ tên Hoàng đế hạ lưu háo sắc kia chắc. Thật không biết phải trái gì mà! Nàng trợn to đôi mắt nhìn Thái hậu hoàn toàn không hiểu. Vị tanh tanh vương trên khóe miệng, toàn thân nàng mất thăng bằng mà đổ xuống…
Thân người xinh đẹp đổ xuống, nằm trong một vòng tay vững chãi. Trong sự ngỡ ngàng, đau đớn, vòng tay kia hệt nhưtia nắng ấm áp làm tan chảy băng giá.
Ánh mắt nàng bắt gặp đôi mắt hổ phách, lạnh lùng, băng lãnh nhưng nhìn kĩ lại có chút ấm áp, thân thuộc … Là ai?
Trần Ngự Phong đang ôm cô thật chặt, trong vòng tay vững chãi như một vị thần hộ mệnh.
– Hiểu Phi, nàng không sao chứ!
– Ngươi… Hoàng thượng…
Vương Thái hậu giận dữ nhìn cả hai. Hồ ly tinh kia lại định giở trò gì đây? Không phải mười năm trước ả đã bị hỏa thiêu sao? Sao lại sống sót quay lại đây? Ả muốn gì ở hoàng nhi của bà…
Cảm giác như có hai luồng laze bắn vào mình, một phản xạ rất bản năng là phải bám ngay lấy thần hộ mệnh trước mặt, khẽ rên rỉ:
– Hoàng thượng… thiếp…
Một ngón tay đưa lên chặn môi anh đào xinh đẹp, Trần Văn Đế nhíu mày quay sang mẫu hậu:
– Mẫu hậu! Nàng ấy là phi tử của con, không phải Nhiếp phu nhân!
– Phong nhi… ta… ta sợ ả hồ ly ấy quay lại làm hại con giống như những gì ả làm với cha con… Mẫu hậu thực sự không có ý gì khác…
Hừ, đánh người rồi mới nói như vậy phỏng có ích gì? Bà ta nghĩ mình là mẹ Hoàng đế thì muốn làm gì thì làm chắc? Nàng nghĩ. Cũng may tên Hoàng đế chết tiệt này đến kịp thời…
– Hoàng thượng, Thái hậu không nói không rằng ra tay với thần thiếp! Cầu người làm chủ công đạo a… – Vừa nói vừa tựa người vào Trần Ngự Phong, nàng dùng hết bản lĩnh trưng ra bộ mặt kinh điển của các phi tần trong phim ảnh trước mặt Hoàng đế,ánh mặt mị hoặc, giọng nói ngọt ngào nũng nịu
– Hoàng thượng, đau lắm a…
Đáy mắt Trần Ngự Phong thoáng ngạc nhiên nhìn nàng trong phút chốc rồi lại trở lại băng lãnh, tay bồng nàng quay lưng bước.
– Mẫu hậu, nếu lần sau phi tử của con còn bị ức hiếp như vậy con sẽ không bỏ qua đâu!
Lời vừa nói ra khiến nàng lạnh sống lưng, khẽ rùng mình.
Chỉ thấy những ánh mắt hừng hực lửa ganh tị bắn xoèn xoẹt về phía mình.
Cảm giác không khí xung quanh đặc quánh lại, đáng sợ còn hơn cả ngày tuyển cung phi…
Nàng lắc đầu cười khổ, xem ra tên Hoàng Đế này cũng có chút bản lĩnh mê hoặc người khác… Nam nhân, nữ nhân, cung nữ, thái giám, bất kể ấu lão đều sùng kính hắn nhưidol. Cũng phải, gương mặt hoàn hảo tuyệt mĩ này, tuy có chút lạnh lùng nhưng quả thật vẫn đầy ma mị cuốn hút…..