Hắn là một kẻ hoàn mĩ, dung mạo hoàn mĩ, khí chất thần thánh ấy rốt cuộc người thường cũng không bao giờ có được…
Hắn chính là Văn Đế Trần Ngự Phong… người đã đưa Trần Quốc từ một vương quốc nhỏ bé thành một đế quốc hùng mạnh…
Con người ngạo mạn, trời sinh đã toátánh hào quang rực rỡ khiến mọi thứquanh hắn đều bị lu mờ… Trái tim các thiếu nữ như nhảy khỏi lồng ngực khi thấy hắn, mỗi bước chân của hắn khiến tất cả như muốn đứng tim! Có ai lại không muốn trở thành hoàng hậu của con người hoàn mĩ này chứ…???
Văn Đế không lập chính cung hoàng hậu, nói đúng hơn là vẫn chưa lập kể từ khi đăng cơ năm năm trước. Người có ngôi vị cao nhất trong hậu cung lúc này chính là Hoàng Quý Phi Vũ Văn Ngọc Nhi – công chúa Bắc Chu. Bên dưới tuy có rất nhiều cung tần mĩ nữ nhưng xem ra vẫn chưa có ai có thể khiến con người ưa sự hoàn mĩ kia ưng ý… Không một ai… Đó là cơ hội trời ban cho tất cả những mĩ nữ ở đây, những người mong sẽ có được ân sủng của Hoàng đế…
Hắn vẫn khoan thai, chầm chậm bước về phía các mĩ nữ, gương mặt cao ngạo tuấn tú nhưng lạnh như hàn băng vậy… Nghe nói năm nay Hoàng đế đích thân tới tuyển chọn cung phi, ai ngờ là thật, một mĩ nhân nói khẽ.
Như nước biển tự phân đôi, đám đông dạt về hai bên nhường lối cho Thiên Tử
Đôi mắt ngạo mạn vẫn lạnh lùng nhìn thẳng… Là ai được chọn?? Không khí trở nên ngột ngạt.
– Nhất định là Liễu Phi Dương rồi!
– Không ngờ cô ta tốt số vậy!
Đám đông xì xầm to nhỏ. Liễu mĩ nhân e lệ tiến lên một bước nghêng đón thánh giá… nhưng… chỗ cô ta bước lên là một khoảng trống…
Trần Ngự Phong bước qua, lạnh lùng, bình thản… và dừng lại trước mặt Hàn Hiểu Tuyết!!!
Hắn cúi đầu nhìn nàng,đáy mắt lướt nhanh một vệt tối…
– Nàng! – Trần Ngự Phong một tay nâng cằm nàng, lời nói phát ra bốn bề như có tiếng sấm rền vang, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt khó chịu… Nụ cười ma quái nở trên môi, con người này….
– Bỏ tay ra! – Nàng nói, đầu nghiêng về một phía tránh những ngón tay dài, lạnh và cứng như thép kia. Hắn nghĩ nàng là một món hàng để hắn tùy ý lựa chọn chắc!
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về nàng, kinh ngạc có, sợ hãi có, giễu cợt có. Nàng dám ra lệnh cho một đế vương, lại còn ngang nhiên cự tuyệt người trong ngày tuyển phi. Nàng đúng là chán sống rồi mà… Trong khi mọi người lo ngại cơn thịnh nộ sẽ giáng xuống đầu nàng thì Hiểu Tuyết lại vô cùng bình thản. Đôi mắt thản nhiên, tĩnh lặng.
Trần Ngự Phong vẫn ghì tay giữ chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng. Nụ cười ma quái trên môi vẫn chưa hề tắt, ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Gương mặt trắng muốt như men sứ, làn da mềm mịn như lụa, hai hàng lông mày nhẹ nhàng thon thả, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, dặc biệt là đôi mắt chứa tia nhìn bướng bỉnh không chịu khuất phục… Một tiểu mĩ nhân thú vị, hắn nghĩ. Trần Ngự Phong mê mải nhìn ngắm tiểu mĩ nhân trước mặt mình đầy thích thú, như dồn cả một đời người chỉ để ngắm nàng… vậy mà nàng lại thản nhiên tránh né ánh mắt nồng nàn nóng bỏng kia. Mọi cô gái bình thường đều có thể sẵn sàng chết chỉ cần được trông thấy ánh mắt chan chứa tình cảm đó nhìn mình… Còn nàng thì…..