Mỗi khi đi trên con đường này, Trần Viện lại không nhịn được muốn oán giận chồng của mình.
Tại sao phải đến nơi đây mà phát triển chứ?
Người khác đều chạy tới thành phố lớn, mình lại mò tới cái thị trấn xa tít tắp này, còn nói nơi này cơ hội giao thương vô hạn.
Tuy nói huyện này hai năm qua phát triển không tệ, nhưng so với đô thị còn kém rất xa. Đặc biệt là về mặt đường xá.
Hiện tại chẳng những cả nhà đã dọn sạch về đây, ngay cả toàn bộ gia sản cũng quăng vào.
Được rồi, cô thừa nhận chồng của cô mấy năm nay ăn nên làm ra chút đỉnh trong thị trấn này, nhưng có cần thiết cả gia đình phải dọn lại đây không?
Rõ ràng là bọn cô sống trong thành phố rất tốt mà.
Nếu không phải mẹ cô suốt ngày lải nhải bên tai rằng – Đàn ông mà có tiền là hư hỏng ngay, không canh giữ bên người, có ngày hối không kịp, thì e cô cũng chẳng mang con gái tới cái thị trấn nhỏ bé này.
Dù vậy công việc trong cái công ty xây dựng ở góc thị trấn này cũng không ít, cô vốn chỉ ở nhà chăm con cũng không thể không đến công ty giúp chồng. Bình thường thì gia đình và công việc luôn cân bằng khá tốt, chỉ là hôm nay trong công ty xảy ra một số rắc rối, sáu gã công nhân bị sa thải dẫn theo một luật sư đến muốn đòi tiền thưởng cuối năm, cô thân làm tổng thanh tra hành chính không thể không ở lại trong công ty lâu hơn một chút.
Một lần ở lại này, đã vượt qua thời gian đón con tan học.
Giờ cô đã gấp muốn chết, mà sau khi cô vừa mới đi vẫn còn có người rất mất hứng. Cô đương nhiên biết những người đó mất hứng chuyện gì, cô cũng biết bọn họ sau lưng bàn tán về cô ra sao.
Họ nói chồng của cô lấy quyền công làm việc tư, dùng lương cao thuê một kẻ ăn không ngồi rồi.
Hừ! Một đám tiểu nhân âm hiểm chỉ biết nói xấu sau lưng người khác.
Tròng trành xóc nảy trên con đường cực kỳ lồi lõm bẩn thỉu khoảng năm phút, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng trường học của con gái.
Đường từ thị trấn tới trường học cùng lắm cũng chỉ 2km, cô lại mất tới tám phút để đi.
Còn nhớ lúc vừa mới tới đây, đường vẫn chưa khó đi như vậy, trước kia từ thị trấn tới trường có một con đường bê tông rất bằng phẳng. Chỉ hai năm sau, con đường này bị các loại xe chở rác hạng nặng đè tới mức hoàn toàn biến đổi. Hai bên đường lại vì bị rác rưởi cùng phế liệu xây dựng đổ xuống trái phép mà dần dần hình thành nên núi rác, khiến cho con đường xi măng rộng rãi ban đầu bây giờ chỉ đủ chỗ cho một chiếc xe tải lớn đi qua.
Còn có mùi thối. Đóng cửa xe, khép kín cửa sổ cũng không có cách nào che được mùi thối kỳ lạ.
Cho dù trời mưa, mùi thối nơi này cũng đọng lại không tan. Còn hôm nào trời đẹp, vậy càng khỏi phải nói.
Thật không hiểu tại sao cái trường học này vẫn còn muốn ở lại nơi đây?
Chỗ này sớm muộn gì cũng bị ngập trong rác rưởi, đến lúc đó chẳng lẽ muốn cho bọn nhỏ ngồi học giữa đống rác sao?
Bị bao phủ tứ phía bởi núi rác khổng lồ càng ngày càng tăng, trường tiểu học Tứ Đường giữa chiều tối càng lộ ra vẻ u ám.
Ngọn đèn hắt tới từ phòng thường trực, ở giữa một mảnh đen kịt cũng chẳng còn chút tác dụng xoa dịu nào, ngược lại nhìn giống như ma trơi.
“Lách tách.”
Mưa từng hạt rơi trên kính chắn gió.
Trần Viện sau khi dừng xe cũng không thèm lấy ô che, lập tức mở cửa xe chạy về phía phòng thường trực của nhà trường.
“Mẹ!” bé gái thấy cô, vui vẻ chạy ra từ phòng thường trực.
“Cặp sách đâu? Nhanh lên! Nhân lúc trời còn chưa mưa lớn, đi nhanh một chút.” Trần Viện vội vội vàng vàng, chỉ muốn mau trở lại trong xe.
“Mẹ của Lưu Hâm Hâm, hôm nay cô là phụ huynh tới muộn nhất đó. Cô bé chờ cả buổi rồi, nhanh đưa bé về nhà đi. Trên đường cẩn thận nha, dự báo thời tiết nói tối nay có mưa to sấm chớp dữ dội đấy.” Thầy giáo già trông coi phòng thường trực mang theo chất giọng địa phương, nhiệt tình tiễn hai mẹ con ra ngoài cửa.
“Tạm biệt ông Lý.” Lưu Hâm Hâm vẫy tay.
“Tạm biệt, Hâm Hâm.” Thầy Lý cũng vội vã vẫy tay cười.
“Ngại quá, làm phiền thầy rồi.” Trần Viện miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, nghĩ thầm lần sau đến có lẽ nên mang theo chút đồ gì đó. Không biết ông lão này có hút thuốc lá hay không nhỉ?
“Không sao không sao, cẩn thận mấy xe chở rác đó. Tụi lái xe này hỗn xược lắm.” Thầy giáo già cười cười rồi dặn dò một câu, nhìn hai người lên xe xong mới quay lại phòng thường trực.
Khởi động xe, trời đã đen kịt, xung quanh lại bị núi rác bao phủ, một mảnh mịt mù. Trần Viện không thể không mở đèn pha ra, khống chế tốc độ trong khoảng ba mươi km/h cẩn thận chạy về phía trước.
“Hâm Hâm, mẹ chuyển trường cho con được không?” Việc này Trần Viện đã sớm đắn đo rất nhiều lần, mỗi lần đi ở trên con đường này đều khiến cho suy nghĩ của cô càng thêm kiên định.
“Tại sao?” Bé gái mới học lớp hai ngồi ở phía sau ôm chặt con cún bông của mình hỏi.
“Bởi vì điều kiện xung quanh ngôi trường này quá kém, chẳng những bẩn thỉu mà còn nguy hiểm nữa! Có lần mẹ tới thấy mấy người nhặt ve chai đốt đồ vứt đi trên núi rác, khói kia độc lắm có biết không?” Trần Viện vừa lái xe vừa nói.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Trong thị trấn còn có mấy trường học khác, cái nào cũng tốt hơn cái này!”
“Mẹ, nhìn kìa!”
“Cái gì?” Trần Viện quay đầu.
“Oành!” Chân trời đột nhiên nhấp nhoáng một lằn chớp ngoằn nghèo.
“Bim ——!” Tiếng còi xe chói tai từ xa tới gần, một trận ánh sáng chói loá xuyên vào trong mắt.
“A!” Trần Viện kêu lên sợ hãi, vội xoay tay lái.
“Roẹt!”
Một vạt nước bùn lớn bắn tung tóe, toàn bộ tạt vào xe hơi.
Một chiếc xe tải cỡ lớn lao sát sàn sạt qua xe hai người.
“Rầm!” Xe vấp phải một cục đá, xóc mạnh một cái.
“Chết tiệt!” Trần Viện phanh gấp xe, sợ tới mức chửi ầm lên.
“Mẹ!” Lưu Hâm Hâm ở phía sau gọi to.
“Kêu cái gì mà kêu! Vừa rồi rất là nguy hiểm có biết không?”
“Ô…”
“Không được khóc!” Sau khi nhịp tim bình ổn trở lại, Trần Viện giận dữ quở trách con gái, một lần nữa khởi động chiếc xe. Lần này cô tắt đèn pha, lái xe càng cẩn thận hơn.
“Oành oành!” Lại một tia chớp nổ ra trên bầu trời đen kịt.
Lằn xanh trắng cực kỳ chói mắt, giống như bầu trời đêm đột ngột bị xé rách một vệt.
“Ầm ầm!” Sấm cuồn cuộn hết tiếng này tới tiếng khác.
“Mẹ, con sợ…”
“Oành ——!” Tiếng sấm điếc tai mãnh liệt vang lên trên đầu hai người.
“A ——!”
Tiếng thét chói tai của con gái Lưu Hâm Hâm khiến cho Trần Viện càng thêm bực bội bất an.
“Đừng có ồn! Không thấy mẹ đang lái xe à?”
“Ô ô.” Cô bé ngồi ở phía sau nhỏ giọng nức nở.
Trần Viện nhìn con gái qua kính chiếu hậu, trong lòng đang buồn bực cũng không rảnh đi dỗ dành. Tình hình giao thông trên con đường này quá kém, cô phải hết sức chăm chú lái xe mới được.
Mưa dần dần dày đặc. Trần Viện mở cần gạt nước ra.
“Oành!” Tia chớp màu xanh trắng vừa vặn đánh trúng đỉnh núi rác cách đó không xa.
Quá gần!
Bàn tay Trần Viện nắm vô lăng rất chặt, cơ thịt trên bả vai cũng bắt đầu có cảm giác âm ỷ đau.
Cái gì vậy?
Mới vừa rồi dư quang trong mắt dường như quét tới thứ gì đó.
Không tự chủ được chăm chú nhìn.
Ngay lúc đó lại một tia chớp lóe lên rất nhanh.
Cô nhìn thấy cái gì?
Đỉnh núi rác cách đó không xa dường như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Đen sì, uốn éo.
Khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Ngay khi cô muốn nhìn kỹ thì xung quanh lại đã một mảnh mờ mịt. Cô khởi động xe rồi cũng không thể liên tục nhìn chòng chọc về một bên sườn.
“Mẹ…”
“Chuyện gì?” Trần Viện nhịn cơn bực dọc nói, cô không thể tiếp tục quát mắng con gái lần nữa. Nếu không thì tiểu tổ tông này nháo loạn trong xe, cô cũng đừng hy vọng có thể về nhà trước tám giờ.
“Nhìn kìa!”
“Nhìn cái gì?” Trần Viện thầm khó chịu, đang lái xe thì nhìn kiểu gì?
“Có người ở phía sau chúng ta.”
Cái gì?
Trần Viện theo bản năng đảo mắt qua cái gương trong xe.
“Oành oành oành ——!” Tiếng nổ phía sau còn dữ dội hơn toàn bộ số chớp vừa rồi cộng lại.
Một bóng đen hình người chậm rãi đứng lên từ trên đỉnh núi, giơ cao hai tay, thân thể vặn vẹo theo một độ cong kỳ quái, giống như đang nhảy múa?
Đang làm cái gì vậy?
Hình ảnh trong nháy mắt vô cùng quỷ dị. Trên người Trần Viện nổi lên một tầng da gà.
“Rào rào!” Mưa to như trút nước xối xuống.
Trần Viện lập tức nhìn về phía trước, tăng tốc ô tô, không hề quay đầu lại chạy về hướng thị trấn.
Mình không thấy bất kỳ cái gì hết. Vừa rồi những thứ kia đều là ảo giác do sấm sét mà thôi!
“Mẹ…”
“Câm miệng ——”
Lưu Hâm Hâm thực đau lòng, cô bé muốn nói với mẹ, phía sau xe vẫn luôn có người đang đuổi theo bọn họ.