Viêm cha đã khôi phục hoàn toàn và Tiêu ba ba bị bắt bồi luyện cùng nhau mặt đối mặt khoanh chân ngồi trên giường.
Ở giữa bọn họ là quả trứng màu vàng kia, cũng là con của bọn họ.
“Sao biết nó là con trai mà không phải con gái?”
“Cảm giác.”
“Sao tôi không cảm giác được?”
“Tu luyện không tới nơi tới chốn.”
“Hừ! Thằng nhóc này ê ê a a là đang nói cái gì đó?”
“Nghe không hiểu?” Viêm cha thoạt nhìn dường như rất kinh ngạc.
Tiêu ba ba khinh thường, “Nói thừa, hiểu được còn hỏi làm gì?”
“Chỉ cần ngươi muốn nghe hiểu nó nói cái gì thì có thể nghe hiểu được.”
Tiêu ba ba khoanh hai hay trước ngực, “Phiền phức, nói cho rõ ràng chút coi, tôi nhớ cậu cũng đâu có quy y Phật giáo đâu chứ?”
Viêm cha giống như không thèm so bì tính toán, thuận miệng nói: “Ngươi không kỳ quái tại sao sau khi khôi phục thính lực lại có thể nghe hiểu được xà nam và Tiêm Đầu nói gì sao?”
“…” Tiêu ba ba im lặng.
“Đó là bởi vì trước đó ngươi vẫn luôn có thể nghe được bọn họ nói chuyện, sau khi khôi phục thính lực cũng theo lý thường đương nhiên cho rằng mình hẳn là có thể nghe hiểu được bọn họ nói cái gì.”
“Ý cậu là chỉ cần tôi muốn, tôi có thể nghe được âm thanh của vạn vật?”
“Ừ.”
“Tiểu Viêm,” Tiêu ba ba nhìn chằm chằm mặt Viêm cha thong thả nói: “Cái này có phải có liên quan tới năng lượng chưa hấp thu trước khi trưởng thành mà cậu cho tôi không? Còn tôi rốt cuộc tại sao lại khỏe lên? Tại sao hiện tại lại nghe được, cánh tay cũng có thể cử động? Có phải cậu làm cái gì với tôi hay không?”
Viêm cha đưa tay chỉ, “Con của ngươi muốn ra ngoài.”
“Đừng có đánh trống lảng. Từ lúc nào cậu học được cái chiêu này?” Tiêu Hòa gạt ra.
Viêm Chuyên coi như hắn đang phủi bụi.
“Kỳ quái, trẻ con trong tộc chưa từng muốn rời khỏi vỏ trứng sớm như vậy.” Viêm Chuyên trầm ngâm, thử liên hệ với cha mình trong đầu.
“Tiểu Viêm!”
“Kỳ quái… Tại sao lại không liên lạc được? Hai lão già chết tiệt kia chạy đâu mất rồi?”
“Tiểu Viêm, cậu không còn đơn thuần như hồi xưa nữa rồi.” Tiêu ba ba thương tâm kéo cái gối qua nện.
“Chú ý nghe xem con đang nói cái gì.” Viêm cha phục hồi tinh thần.
“Cũng là con của cậu.”
“Biết rồi. Nhưng ta có thể nghe hiểu được nó đang nói cái gì, ngươi nghe không hiểu.”
“Miệng toàn ê ê a a, sao tôi biết được nó đang nói cái gì? Có giỏi thì bảo nó nói tiếng người coi! Thôi xong!” Tiêu ba ba vỗ đùi.
Sao vậy? Viêm cha ngẩng đầu nhìn.
“Cậu là yêu quái tôi là người, vậy con trai của chúng ta đây chẳng phải thành gay?”
Viêm cha… Chán chẳng muốn nói gì.
“Ê a ê a, gay là cái gì?”
“Nếu muốn hiểu cái gì gọi là gay… A! Tiểu Viêm, nghe, nó nói tiếng người.”
“… Đó là do ngươi hiểu được nó nói cái gì.”
Tiêu ba ba ngây người, “Thật sao? Đơn giản như vậy?” Lập tức mừng rỡ, “Thật tốt quá, thế này không phải là từ nay về sau tôi có thể hiểu được lúc nào nó muốn ăn muốn uống sao? Vậy chẳng phải tiết kiệm được bao nhiêu tã giấy, bớt được bao nhiêu việc? Hay nha!”
Cao hứng chưa được hai giây, người này đã hối không kịp, tiếc hận trong lòng: đúng là heo mà! Tại sao lại nói ra cơ chứ? Sớm biết vậy đã giả vờ không hiểu, sau này việc nuôi trẻ chẳng phải đều là chuyện của Tiểu Viêm hay sao? Ngu ngốc!”
Viêm cha không biết nỗi lòng đê tiện của Tiêu ba ba, còn đang trao đổi với quả trứng.
Trứng tỏ vẻ rất muốn đi ra, hi vọng cha có thể giúp nó.
“Thật sự là rất kỳ quái.”
“Kỳ quái cái gì?” Tiêu ba ba vạn phần hối hận tức giận nói.
“Tại sao lại muốn ra nhanh như vậy nhỉ? Nhớ năm đó ta đợi trong trứng một thời gian rất lâu.”
“A? Cậu cũng từng ở trong vỏ trứng? Đợi bao lâu?” Nghe chuyện Tiểu Viêm nói, Tiêu Hòa nhất thời cảm thấy hứng thú. Hình như Tiểu Viêm chưa từng nói về chuyện của chính mình trước đây nha.
“Khoảng hơn năm trăm năm.”
“Gì?!”
Hóa ra Tiểu Viêm nhà hắn không phải một nam thiếu niên trẻ măng, mà là một lão yêu quái già khú đế? Mẹ nó! Ông đây lại còn vẫn cho là mình chiếm hời lớn! Đây quả thực là lừa gạt vô sỉ nhất mà! Thanh xuân a! Tiêu ba ba bi phẫn oán thầm trong lòng.
“Vậy vẫn là ngắn. Nghe nói cha ta ở trong trứng sáu trăm năm mới chui ra.”
“Cái này có liên quan gì tới tư chất không?” Tiêu ba ba lau nước mắt trong lòng: quên đi, đã bước chân lên thuyền rồi, ngay cả con cũng đều có, đành phải chấp nhận thôi.
Viêm Chuyên lắc đầu, “Tuy nói ở bộ tộc ta thời gian đợi trong trứng càng lâu thì năng lượng tích tụ thì càng nhiều, hơn nữa càng tiêu hóa được nhiều tri thức truyền thừa, nhưng cái này tuyệt đối không hề có liên quan gì tới thời điểm phá xác. Có lẽ là xem tâm tình đi. Lúc đó ta chỉ là muốn ra liền ra thôi.”
“Cũng là nói đợi năm trăm năm trong trứng mà không muốn đi ra?”
“Không.” Viêm Chuyên dứt khoát nói, lập tức lại bỏ thêm một câu: “Trong trứng rất thoải mái. Hơn nữa nếu chậm rãi lớn lên trong trứng, vỏ trứng cũng sẽ to dần tùy theo hình thể, thẳng cho tới khi muốn ra.”
“Vậy thằng nhóc này tại sao lại muốn chui ra nhanh thế?”
Ánh mắt hai vị phụ huynh lại rơi xuống trên người đứa con của bọn họ.
“Có lẽ là liên quan tới việc không phải được sinh ra một cách tự nhiên chăng?” Viêm cha cũng không chắc chắn cho lắm, “Nghĩ ra rồi, khẳng định là trong trứng không có cách nào cũng cấp đầy đủ chất dinh dưỡng nữa, ở lại trong đó cũng vô pháp tiếp tục dự trữ lực lượng, cho nên mới muốn chui ra ngoài.”
“A? Vậy thì sao giờ? Phải làm thế nào mới cho nó ra được? Trực tiếp đập vỡ? Liệu có thể tổn thương tới nó không?” Tiêu ba ba theo bản năng trở nên khẩn trương.
“Ngoại lực không đập vỡ nổi vỏ trứng, chỉ có thể tự mình chui ra. Ngươi thật sự muốn ra ngoài sao?” Câu cuối cùng, hiển nhiên là Viêm cha đang nói với trứng.
“Ngao ngao ngao!” Quả trứng phát ra tiếng kêu kích động.
Tiêu ba ba nghe được tiếng kêu tràn ngập động vật tính như vậy, thì thào lẩm bẩm: “Này đợi lát nữa đi ra không biết là người hay động vật, hoặc là nửa người nửa thú? Chả biết có uống sữa không nữa?”
Viêm cha cũng không đi quản kẻ lại lâm vào ma chướng này, từ sau khi quả trứng xuất hiện, người này thường xuyên rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Viêm Chuyên vươn tay dán lên vỏ trứng, “Khi nào cảm thấy được thì nói cho ta biết.”
“Ngao ngao.”
“Đúng rồi, còn phải đặt tên cho nó, nếu không đợi lát nữa ra thì gọi kiểu gì? Lấy tên nào mới tốt đây? Tên xấu dễ nuôi, vậy gọi là Cẩu Thặng? Cẩu Đản? Hay là Vượng Tài?”
Bàn tay Viêm cha run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không phải cẩu.”
“Có phải đặt cho cậu đâu mà lo.” Tiêu ba ba khó chịu quăng một ánh mắt sắc như dao.
“Nó là con ta!” Viêm cha hận không thể lập tức biến thành thú thân lăn qua lăn lại đem người này cắn nát nuốt vào bụng.
“Thế thì gọi là Miêu Tử?”
Trong mắt dã thú dấy lên ngọn lửa rừng rực.
“Được rồi, vậy kêu Tiêu Viêm Nghiêu đi.”
“Tiêu Viêm Nghiêu?”
“Ngẫm coi lấy tên này chuẩn cỡ nào, hoàn toàn dựa theo tên truyền thừa, chẳng phải nói tên cậu có nguồn gốc từ Chuyên Húc, đế vương thượng cổ của nhân loại sao? Tôi đây đặt tên cho con của chúng ta là Nghiêu, Nghiêu Thuấn Vũ Nghiêu, lão tổ tông của Viêm Hoàng chúng ta, thế nào? Không tồi chứ?”
“Viêm Nghiêu.”
“Cái gì?”
“Tên thật.”
“Dựa vào cái gì? Nó cũng là con của tôi, đương nhiên phải mang họ Tiêu.”
“Viêm Nghiêu.” Viêm cha nghiêm túc nói với quả trứng.
Trứng phát ra tiếng kêu “ngao ngao”, giống như một loại thừa nhận.
Một tầng quang mang kỳ dị xuất hiện bên ngoài vỏ trứng, sáng lên thật lâu, thẳng cho tới khi bị trứng chậm rãi hấp thu.
Tiêu Hòa cũng bị cảnh tượng kỳ lạ phát ra trên quả trứng hấp dẫn, quên luôn việc tranh giành quyền đặt tên cho con với Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên nhìn về phía Tiêu Hòa, dùng một loại thái độ nghiêm túc nhất từ trước tới giờ nói với hắn: “Đừng cho người thứ ba biết tên của con chúng ta. Đây là quyền lợi thuộc về bầu bạn tương lai.”
Tiêu Hòa bị thái độ nghiêm túc của Tiểu Viêm hù sợ, sửng sốt nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Nói như vậy tên của cậu ngoại trừ bố mẹ ra cũng chỉ có mình tôi biết?”
“Ừ.”
Tiêu Hòa… bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến ngây ngô, tới mức khuôn mặt vốn khôn khéo tinh anh giờ đây chẳng khác nào một thằng ngốc có chỉ số thông minh không quá hai mươi.
Viêm Chuyên nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia, đột nhiên rất muốn rất muốn đẩy ngã hắn…
Bởi vì duyên cớ theo như lời truyền thừa của Tiểu Viêm, thời điểm Tiểu Hổ lột xác chỉ có hai vị phụ huynh ở đây.
Cái tên Tiểu Hổ này là do Tiêu ba ba kiên quyết đặt cho Viêm Nghiêu, lý do là không gọi được tên thật, cũng không thể gọi là Tiểu Viêm đúng chứ?
Nguyên bản muốn kêu Hổ Tử, kết quả Viêm Chuyên -kẻ từng bị kêu tên này – không đồng ý. Chẳng còn cách nào khác, đành phải kêu Tiểu Hổ, tuy rằng Viêm cha năm lần bảy lượt lặp lại rằng bộ tộc của y cũng không phải Hổ tộc, chỉ là thú thân thoạt nhìn khá giống mà thôi.
Dưới sự khư khư cố chấp của Tiêu ba ba, Viêm Nghiêu còn chưa phá xác ra đã có nhũ danh của chính mình, ngay cả cơ hội kháng nghị cũng không có. Cũng có thể Viêm Nghiêu kháng nghị, nhưng không biết tại sao lại bị Tiêu ba ba lờ đi coi như không nghe thấy.
Vỏ trứng màu vàng đang rung động.
Tâm tình của Tiêu ba ba cũng hết sức phức tạp. Một tuần nay hắn đã nghĩ tới không chỉ một vạn lần: làm sao mà đã có con rồi? Từ nay về sau cần phải nuôi đứa nhỏ này như thế nào đây?
Viêm Chuyên nhéo nhéo cái lỗ tai gã đàn ông, “Xảy ra chuyện gì vậy? Tay đang run kìa.” Nói xong thuận tiện cầm lấy tay hắn.
“…” Tiêu Hòa cười khổ một tiếng, không biết nên kể rõ tâm tình phức tạp của mình với Tiểu Viêm như thế nào.
Sợ hãi sao? Sợ hãi đứa bé này xuất thế.
Đây chẳng phải món đồ chơi gì, mà là một sinh mệnh, nếu đã khiến nó đi vào thế giới này, nhất định phải chịu trách nhiệm, tuy rằng sự ra đời của đứa bé này cũng không phải là xuất phát từ ý nguyện của bản thân mình.
“Tiểu Lôi là nhũ danh của Tiêu An.” Tiêu Hòa đột nhiên nói.
Viêm Chuyên tuy rằng không rõ tại sao thời điểm này Tiêu Hòa lại nhắc tới em trai hắn, nhưng cũng không mở miệng ngắt lời. Kỳ thật khi con trai xuất thế, y cũng có chút khẩn trương, nghe Tiêu Hòa nói gì đó phân tán tư tưởng cũng tốt.
“Nhưng tên của Tiểu Lôi nguyên bản trên hộ khẩu được kêu là Tiêu Lôi. Nó đổi tên là bởi vì tôi.” Nói tới đây, Tiêu Hòa có vẻ bình tĩnh hơn một chút.
“Lúc Tiểu Lôi được một tuổi rưỡi, tôi đã sáu tuổi, đã mơ hồ có trí nhớ. Nhớ lại lúc đó tuy rằng lớn hơn thằng bé gần năm tuổi, nhưng mà tôi không hề yêu thương em trai của mình giống như những người anh bình thường, ngược lại rất đố kỵ, đố kỵ muốn chết. Trước đây thân thể tôi không tốt lắm, bố tôi kể lại lúc hơn bốn tuổi tôi thiếu chút nữa chết vì bệnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ lại muốn có thêm một đứa bé nữa. Ở Trung Quốc, nếu đứa con đầu có bệnh tật nghiêm trọng về cơ thể và trí óc thì quốc gia cho phép sinh đứa thứ hai.”
Viêm Chuyên yên lặng lắng nghe.
“Bộ dạng em trai tôi cực kỳ đáng yêu, gần như ai gặp cũng thích. Mà lúc ấy tôi bởi vì sinh bệnh phải nằm trên giường một thời gian dài, thoạt nhìn rất bết bát. Lúc đó em trai tôi còn nhỏ, đương nhiên ba mẹ dần dần đem hết lực chú ý đặt lên trên người nó, hơn nữa mẹ tôi, bà ấy yêu thương Tiểu Lôi một cách dị thường. Khi đó tôi vô cùng hận thằng bé, cho rằng nó cướp mất ba mẹ, cảm thấy nếu như không có nó thì tốt rồi. Loại tình cảm gọi là hận này thật đáng sợ, tới bây giờ tôi vẫn còn có thể nhớ được cảm giác khi ấy.” Tiêu Hòa nhấc tay lau mặt.
“Sau đó có một ngày, cha đi làm, mẹ ra ngoài mua đồ, để cho tôi ở nhà trông nom Tiểu Lôi. Cậu có biết tôi đã làm cái gì không?”
Tiêu Hòa liếm liếm môi, cười cổ quái: “Tôi đẩy thằng bé từ trên giường xuống, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn nó khóc. Thẳng tới khi mẹ tôi trở về.”
Vẻ mặt Viêm Chuyên bình thản, dường như tuyệt không kinh ngạc khi biết hắn làm ra loại chuyện này, khiến cho Tiêu Hòa lấy hết dũng khí nói bí mật lớn nhất của bản thân thoáng chốc như mất hết khí lực.
”Về sau tôi cực kỳ sợ tiếng trẻ con khóc, thực sự rất khủng bố.” Dừng một chút, Tiêu Hòa xoa xoa đám râu trên cằm nói:
“Chắc hẳn là mẹ biết tôi làm cái gì, nhưng lúc ấy bà không đánh cũng không mắng chửi tôi, chỉ là không hề để cho tôi ở với Tiểu Lôi một mình nữa. Lần đó Tiểu Lôi ngã rất nghiêm trọng, xương cánh tay và đùi đều bị gãy. Về sau cha mẹ thương lượng với nhau, sửa tên của Tiểu Lôi thành Tiêu An, là để cầu cho tương lai an bình. Tiểu Lôi cũng trở thành nhũ danh.”
“Cho nên ngươi vẫn cảm thấy mắc nợ em trai? Mà mẹ ngươi bất công, ngươi cũng không hận bọn họ?”
Tiêu Hòa trầm mặc gật gật đầu. Nói thực ra hắn cảm thấy tình huống trong nhà là do chính bản thân hắn tạo thành, lúc đó hắn không biết nên ở chung với mẹ như thế nào, mẹ hắn cũng cũng không biết nên đối đãi với đứa con trai này ra sao. Mà tâm lý lại cảm thấy mắc nợ Tiểu Lôi, hơn nữa sau này lớn lên phát hiện mình thích Vi Dân là người cùng giới tính, lại càng thêm không dám quá thân cận với người trong nhà, dần dần tạo thành tình cảnh như hiện nay.
Có điều cảm giác trong gien di truyền nhà bọn họ khắc sâu hai chữ “ích kỷ”, đều chỉ đối xử tốt với người mình thích, nếu kẻ nào đã không vừa mắt thì cho dù là thân nhân cũng sẽ không để ở trong lòng. Nếu tất cả mọi người đều giống nhau, cũng chẳng có gì đáng để nổi giận.
“Trong tự nhiên bất công là chuyện bình thường. Không phải là đứa bé nào sinh ra cũng được cha mẹ yêu thích. Có chủng tộc vì để có được con cháu khỏe mạnh dễ nuôi dưỡng hơn, thậm chí có thể vứt bỏ con của họ. Về phần ngươi ghen ghét em trai mình, vậy lại càng bình thường.”
“Tiểu Viêm,”
“Hả?”
“Cậu đang an ủi tôi sao?”
“Ngươi là bầu bạn của ta, khiến cho ngươi hạnh phúc cũng là trách nhiệm của ta.” Viêm Chuyên vô cùng nghiêm túc nói.
Tiêu Hòa phì cười, cười đến chảy nước mắt.
“Ngươi không cần sợ hãi chính mình sẽ bất công, bởi vì nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta đại khái sẽ chỉ có một đứa bé này. Cũng không cần sợ mình không nuôi được nó, bởi vì trẻ con trong tộc ta có thể lớn dần nhờ vào truyền thừa, đương nhiên có cha mẹ hướng dẫn là tốt nhất.”
“Thật sao? Vậy nó sẽ tự mình đại tiểu tiện, tự mình tắm rửa uống sữa sao?” Gã đàn ông hưng phấn hỏi.
Viêm Chuyên…
“Gần như vậy.”
Một câu thu hút toàn bộ tâm thần của Tiêu ba ba tới quả trứng bị xem nhẹ nửa ngày.
Thời điểm Tiểu Hổ sinh ra vừa không có hiện tượng trời long đất lở cũng không có dị quang vây quanh, chỉ phát ra hai âm thanh.
“Ngao!”
“Rắc!”
“Ngao” là tiếng kêu của Tiểu Hổ khi tích góp sức lực để ra sức đạp.
“Rắc” là tiếng vỏ trứng vỡ thành hai mảnh.
Tiêu Hòa mở to hai mắt nhìn chằm chằm vỏ trứng, chỉ thấy sau khi vỏ trứng vỡ ra để lộ hai cái móng vuốt nhỏ trắng nộn hướng lên trời quơ quơ, còn chưa kịp thu hồi lại.
Một con thú rất nhỏ rất nhỏ, ước chừng chỉ lớn bằng lòng bàn tay nằm trên vỏ trứng.
Tiêu ba ba ngơ ngác nhìn vật nhỏ, đây chính là con trai của ta?
Cũng không hy vọng trực tiếp sinh ra đứa trẻ có hình người, có điều nhìn thấy con trai của mình giống hệt con mèo con thì hắn vẫn có chút kích thích.
Viêm Chuyên nhíu mày, nhỏ như thế, lại ở trong vỏ trứng chưa được bao lâu, vậy tới lúc nào mới có thể đạt được kích cỡ bình thường đây? Năm trăm năm đến một ngàn năm? Hay là giống nhân loại, mười mấy hai mươi năm là được?
Vấn đề này rất nghiêm trọng, liên quan đến việc thời điểm nào y nên đuổi thằng nhóc này ra khỏi cửa để tự lập. Chắc chắn là trước khi thằng nhóc này có năng lực bảo hộ, y cũng chỉ có thể đặt nó bên cạnh mà nuôi dưỡng thôi.
Cả người vật nhỏ ươn ướt, nhũ mao màu trắng dính ở trên người, thoạt nhìn rất chật vật, nhưng kỳ quái là trong trứng cũng không có bao nhiêu niêm dịch.
Vật nhỏ nâng một móng vuốt lên dụi dụi mắt, chậm rãi thu hai cái chân sau đang giơ cao của mình.
“Nó đang thích ứng với ánh sáng.” Viêm cha ở bên cạnh giải thích.
Bàn tay Tiêu Hòa xoa xoa đùi, có loại cảm giác không biết nên lo liệu vật nhỏ này ra làm sao. Nhỏ như vậy, tổng cảm giác nếu mình mạnh tay một chút là có thể bóp chết nó như chơi.
Tư thế chổng vó của vật nhỏ không duy trì được bao lâu, chỉ chốc lát sau đã cố gắng lật người, bốn vuốt nhỏ sấp trên vỏ trứng, cái mông vểnh lên cao, còn có một cái đuôi nho nhỏ thỉnh thoảng lắc lư vài cái.
“Nó muốn đứng lên.” Viêm cha có hơi thất vọng, đứa bé này tuy rằng thuần chủng, nhưng mà lực lượng vô cùng mỏng manh, hình thể lại nhỏ, là chuyện chưa bao giờ xuất hiện trong tộc bọn họ.
Vật nhỏ run rẩy đứng lên, cái đầu cũng ngẩng cao, mở to mắt ra.
Đôi mắt đen lay láy, to tròn, ướt sũng nước, cực kỳ đáng yêu. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy xung quanh tròng mắt là một vòng sáng màu vàng kim.
Vật nhỏ vươn móng vuốt đá văng vỏ trứng vướng víu, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa xòe bàn tay ra.
Vật nhỏ trèo vào lòng bàn tay hắn, đột nhiên nhào qua ôm lấy một ngón bắt đầu mút. Đáng tiếc miệng nó thật sự quá nhỏ, tuy rằng gắng sức há to ra, cũng chỉ cắn cho ngón tay Tiêu Hòa đầy nước miếng, không thể thành công mà ngậm được cả ngón tay của cha vào miệng.
“A ô a ô…” Vật nhỏ hàm hồ phát ra tiếng kêu bất mãn.
Tiêu Hòa chìa ngón tay khác nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu tí hon của vật nhỏ. Có lẽ là nhóc con kia giống như cảm thấy thoải mái, xoay người lộ ra cái bụng xù lông, có điều hai chân trước vẫn víu lấy ngón tay của cha không buông, miệng nhỏ cũng dùng sức cắn a cắn.
Nụ cười trên mặt Tiêu Hòa tràn ngập dịu dàng, có lẽ chính mình cũng không phát hiện, chỉ theo bản năng dùng ngón tay kia nhẹ nhàng mà gãi gãi bụng vật nhỏ.
“Ngao ô ngao ô…” Vật nhỏ thoải mái đến hai chân sau không ngừng đạp đạp.
“Nó nhỏ thật. Thế này thì nuôi kiểu gì?”
“Không phải lo lắng, chỉ cần đủ chất dinh dưỡng sẽ lớn nhanh thôi.” Viêm Chuyên cũng không chắc chắn cho lắm. Cha mẹ đáng giận, một kẻ cũng không liên lạc được.
“Vậy nó ăn cái gì?”
“Phải có sữa, có thể thông qua sữa đút năng lượng cho nó.”
Tiêu Hòa đen mặt, ngẩng đầu.
Viêm Chuyên vươn tay, vô cùng chuẩn xác nắm lấy một viên thịt nho nhỏ trước ngực Tiêu Hòa, kéo kéo, nghiêm túc nói: “Của ta, không để cho ngươi ăn.”
Tiêu ba ba nổi giận, thiếu chút nữa đem con trai làm lựu đạn nện vào trên mặt Viêm cha: “Đây cũng không phải là cho mày ăn!…”
“Ô oa ô oa!”
Vật nhỏ ăn không được đồ vật này nọ phát ra tiếng khóc lớn, hoàn toàn cắt đứt hai vị cha đang muốn tiến hành biểu diễn vũ lực.
“Liếm liếm.”
“Cái gì?” Tại sao thân thể nhỏ xíu lại có thể phát ra tiếng khóc lớn đến vậy?
“Đưa ta.” Viêm cha xách vật nhỏ từ trong tay Tiêu ba ba, trong nháy mắt xách qua, Viêm Chuyên biến thân.
Một con mãnh thú khổng lồ nằm ở trên giường, vật nhỏ bị đặt ở bên cạnh miệng, Viêm cha vươn lưỡi bắt đầu liếm liếm từ cái đầu nhỏ liếm lên, một mực liếm khắp toàn thân.
Vật nhỏ dường như cảm thấy hành động như vậy thật thoải mái, khoan khoái mở thân mình ra, thỉnh thoảng lăn một cái, đôi khi phát ra tiếng kêu ngao ô ngao ô nho nhỏ.
Ngươi cũng liếm liếm.
“Cái gì?”
Ngươi không có sữa, cần dùng máu loãng đút, phải mỗi ngày liếm một lần, chia phần năng lượng ngươi không dùng tới cho nó.
“Ách… Không còn biện pháp nào khác? Ví dụ như uống sữa tươi gì gì đó?” Tiêu ba ba cảm thấy có chút ghê tởm.
Tia sáng kỳ dị chợt lóe lên trong mắt Viêm cha, nộ ý bên trong rất rõ ràng.
Hiện tại cần năng lượng thuần túy nhất, không có ham muốn ăn uống.
“Vậy liệu nó có rụng lông không? Nếu rụng lông quá nhiều, kia chẳng phải lần nào cũng phải ăn một miệng lông sao?”
Tộc của ta sẽ không rụng lông! Viêm cha nổi giận. Rụng lông? Coi bọn ta là cái gì chứ?
“Cũng đúng ha, tới giờ tôi còn chưa thấy cậu rụng lông trên giường đâu.” Tiêu Hòa gãi gãi đầu thở dài, đây cũng là con của hắn chẳng phải sao? Liếm thì liếm đi, dù sao chuyện ghê tởm hơn nữa cũng đã làm với Tiểu Viêm rồi.
Tiêu ba ba một bên xây dựng tâm lý cho chính mình, một bên chậm rãi úp sấp xuống giường, đầu đưa tới cạnh đầu của vật nhỏ, thử lè lưỡi ra liếm liếm.
“Ngao ô ngao ô!” Vật nhỏ cao hứng đến mức nhét thẳng vuốt vào trong miệng.
Kỳ lạ, Tiêu Hòa trực tiếp cảm thấy được sự vui sướng của vật nhỏ, tâm lý bài xích lúc đầu dần dần biến mất, liếm liếm, chậm rãi lại sinh ra một loại cảm giác kỳ dị rằng vật nhỏ dưới lưỡi là một bộ phận của mình.
Từ lúc Tiêu Hòa bắt đầu thè lưỡi liếm láp vật nhỏ, Viêm Chuyên liền ngẩng đầu lên.
Nhìn Tiêu Hòa chẳng những dùng lưỡi liếm vật nhỏ còn thỉnh thoảng dùng mặt và cái trán cọ cọ, trong mắt Viêm Chuyên hiện ra một tia quang mang kỳ dị, cúi đầu, vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm vành tai Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa bị liếm bất ngờ, phát ra một tiếng rên rỉ kỳ quái, chậm rãi quay lại đằng sau hung hăng trừng mắt liếc.
Đầu lưỡi Viêm Chuyên xoay tròn, trực tiếp quét một lần trên mặt.
Quét tới mức Tiêu Hòa lập tức giơ chân đạp.
Dã thú kích động, đem cả người đè lên.
“Làm cái gì vậy? Đứng lên! Muốn đè chết người khác hả? Không được liếm! Vẫn còn liếm?” Tiêu Hòa bị liếm tới cả người run lên, giãy dụa đều cũng lộ ra vẻ vô lực.
Cằm của vật nhỏ gối lên hai chân trước, đôi mắt tròn xoe trợn to nhìn hai vị phụ thân.
Đang chơi đùa sao? Ta cũng muốn!
Ngao ô một tiếng, vật nhỏ nhắm ngay mặt cha mà nhào tới.
“A a a! Hai tên khốn kiếp kia! Câm mồm hết cho tao!”
Tiêu ba ba đáng thương bị hai con dã thú lớn nhỏ liếm cho cả mặt lẫn cổ đều tràn ngập nước miếng, hơn nữa tên lớn kia lại có xu thế càng liếm càng hướng xuống, còn dùng móng vuốt kéo quần hắn ra.
Mẹ nó! Con dã thú bạo lực *** chết tiệt ngay trước mặt con trai giở trò xằng bậy này!
***
“Tỉnh?”
“Ưm… Chào buổi sáng.” Trời còn chưa sáng, gã đàn ông híp mắt uể oải gãi gãi mông.
“Ngủ bao lâu rồi?” Cảm giác mới chỉ được một lúc.
“Hai ngày.”
Cái tay đang gãi mông của gã đàn ông dừng lại, một lát sau lại chuyển động. Ai, mấy ngày nay quả thật dễ dàng sao? Hầu hạ tên nhỏ xong còn phải hầu hạ tên lớn, nhìn xem hắn mệt đến thế nào, vừa chợp mắt một giấc vậy mà ngủ thẳng hai ngày.
“Tiểu Hổ ngủ rồi?” Gã đàn ông duỗi người nhìn thấy đầu giường có thêm một chiếc nôi nho nhỏ, “Cậu mua?”
“Ừ.”
“Nè, tôi cảnh cáo nha, lần sau không được làm mấy chuyện khác người như thế trước mặt trẻ con, cậu không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn mặt mũi.”
“Đây là bản năng của tộc ta, tại sao lại không thể làm trước mặt trẻ con?”
Tiêu Hòa rên rỉ một tiếng, che trán: “Thật xin lỗi, tôi không phải tộc nhân của cậu, tôi là người, người thì không làm mấy chuyện kia ngay trước mặt con cái của mình.”
“Phiền phức.”
“Phiền thì đi mà tìm người khác đi!” Tiêu Hòa phát hỏa, trong người lại ngứa gay gắt, lập tức liều mạng gãi gãi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Viêm Chuyên nhíu mày, cũng không có tức giận bởi vì câu nói kia. Bầu bạn mới vừa có em bé đều sẽ có chút nóng nảy, làm hùng tính phải học được cách thông cảm cho đối phương. Nhân loại chẳng phải cũng có chứng gì đó gọi là trầm cảm hậu sản hay sao? Tiêu Hòa thân là nam giới lại trở thành “mẹ”, như vậy sẽ càng thêm bất an và nóng nảy đi?
“Ngứa.”
“Ta giúp ngươi.” Viêm Chuyên ôm người vào trong lòng, để cho hắn nằm úp sấp trên đùi của chính mình, giúp hắn gãi ngứa.
“Đừng có tiếp tục làm bừa đấy, đến bây giờ thắt lưng còn đau muốn chết. Ui, chả biết ăn phải thứ dị ứng gì, ngứa chết được. Cậu thừa dịp tôi ngủ bôi lung tung cái gì hả? Trên lưng ngứa quá, còn có chỗ xương cụt nữa.” Gã đàn ông vừa nói vừa vươn tay gãi gãi bụng. Lưng dĩ nhiên là giao cho Tiểu Viêm nhà hắn.
Dã thú hôm trước ăn được một miệng đầy mỡ rộng lượng không đem suy đoán lung tung của gã đàn ông để ở trong lòng, nhìn hắn ngứa đến khó chịu liền sắm vai một cây “Gậy gãi ngứa” hình người, bên này gãi gãi hai cái, bên kia gãi gãi một cái.
Tiêu Hòa gãi a gãi, cảm thấy có vấn đề, chà xát, nhẹ nhàng xé…
“Đang tróc da.” Viêm Chuyên rất bình tĩnh nói, ngón tay cũng vê vê một khối da hơi mỏng thật dài, cái này mới kéo xuống từ trên lưng Tiêu Hòa.
“… Sao mình không biết mình thuộc họ rắn nhỉ.” Tiêu Hòa thì thào, dù sao cũng không đau, hơn nữa sau khi xé toang một lớp da còn thoải mái không ít, liền dứt khoát vươn tay chà chà trên người mình, giống như chà xát bi đất vậy.
“Không phải rắn, đây chỉ là thay cũ đổi mới.” Viêm Chuyên nghiêm túc phản bác.”
“Ha, không tồi, ngay cả thay cũ đổi mới cũng biết. Nè, nói tới việc tôi ngủ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Luyện thể. Dung hợp.”
“A? Đại tiên, xin hỏi bốn chữ này rốt cuộc là có ý gì?”
Viêm Chuyên lười giải thích nhiều, hiện tượng người này hơi một tí lại nằm ngủ thêm mấy ngày như vậy, nói là ngủ, không bằng nói là đang một lần nữa đắp nặn thân thể, từ nội tạng tới biểu bì, từ xương cốt đến kinh mạch, bao gồm cả máu, sử dụng một câu nhìn thấy trên chương trình khoa học mà nói, mỗi cái tế bào đều có sự thay đổi về chất. Có điều sự thay đổi này cũng không mạnh mẽ không rõ ràng, cho nên Tiêu Hòa căn bản là không ý thức được.
Hơn nữa chịu sự hạn chế về điều kiện cơ thể bản thân mình, hiện tại Tiêu tiểu nhân chẳng qua chỉ tiêu hóa được một phần vạn chỗ năng lượng, nhưng mà lại tồn trữ nguyên xi toàn bộ chín nghìn chín trăm chín mươi chín phần còn lại, thậm chí theo thời gian trôi qua không những không tiêu tan mà ngược lại còn có xu hướng tăng.
Cũng có thể nói khi người này lợi dụng năng lượng một lần nữa đắp nặn thân thể của chính mình, còn không ngừng sinh ra năng lượng mới, mà không biết dùng đám năng lượng này, cho nên đành phải tồn trữ tất cả trong thân thể. Cố tình những hành động này đều là vô thức.
Đã dạy cho hắn làm thế nào để chuyển hóa cỗ năng lượng này, nhưng mà giống như dùng ống hút mà hút nước sông Trường Giang vậy, trừ phi người này thuận theo lúc tu luyện mà từ từ tăng dần năng lực hút nước, nếu không chỉ e hắn sẽ phải sắm vai một quả cầu năng lượng hình người trong thời gian rất dài.
Hiện tại điều duy nhất đáng được ăn mừng là, quả cầu năng lượng này cũng không có tính chất phát tán ra bên ngoài, nếu không tới gần tra xét rõ ràng thì căn bản là không cảm giác được có gì bất đồng so với người bình thường.
“Sau này tốt nhất là không nên chạy loạn khắp nơi.”
“Hả?” Tiêu Hòa tiếp tục mờ mịt.
“Xem qua Tây Du Ký chưa?”
Tiêu Hòa nghiêng đầu. Câu này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng.
“Ngươi bây giờ chính là Đường Tăng.” Ném ra những lời này, Viêm Chuyên tiếp tục cúi đầu giúp hắn gãi ngứa, tiện thể lột da, hiện tại y đã tìm ra niềm vui từ trò chơi này, thậm chí diện tích mỗi lần xé còn lớn hơn so với vừa rồi nữa.
Nếu bây giờ có người đi vào gian phòng ngủ này, không biết phản ứng đầu tiên sẽ là báo cảnh sát hay là xoay người bỏ chạy?
Lúc này, Viêm Chuyên đang hăng hái xé da lại ngẩng đầu lên, “Nói sai rồi, Đường Tăng trong Tây Du Ký chỉ có thể làm cho người ta trường sanh bất lão, về phần ngươi, ăn xong có thể trường sanh bất lão hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là cải biến thể chất, có điều nhân loại bình thường hoặc động vật ăn phải, đại khái kết quả cuối cùng cũng là nổ tan xác mà chết. Chỉ có sinh vật hiểu được cách hấp thu năng lượng như thế nào mới có thể lấy được lợi ích từ trên người ngươi.”
“Ngộ Không, là ý gì? Sao sư phụ nghe không hiểu?” Tiêu Hòa ngoáy ngoáy lỗ tai.
Viêm Chuyên căn bản không thèm để ý việc bị chiếm tiện nghi bằng miệng một chút như vậy, tâm tình rất tốt hồi đáp: “Thân thể của ngươi rất kỳ quái, chẳng những có thể chứa đựng năng lượng, còn gia tăng được sức chứa, đồng thời có một chút thay đổi quái lạ. Hiện tại ngươi lại là năng lượng thể thuần túy nhất, nếu nuốt ngươi vào cũng không cần luyện hóa, ăn là có thể hấp thu. Hơn nữa bất luận chủng tộc nào cũng đều xơi được, chỉ cần biết cách hấp thu năng lượng. Ta đoán… Trong thủy tổ trực hệ của ngươi rất có thể lai tạp với máu của chủng tộc đặc thù nào đó.”
“… Tạp giao là tốt, trẻ con tạp giao rất khỏe mạnh.” Tiêu Hòa thì thào lẩm bẩm, Tiểu Viêm nhà mình đang tụng thiên thư sao? Tại sao càng nghe lại càng mơ hồ? Đúng rồi, nói tới lai tạp, Tiểu Hổ nhà chúng ta đây chẳng phải là giống tạp giao điển hình sao?
Tiêu ba ba bắt đầu lo lắng sau này con trai bị người ta mắng là tạp chủng, mà con trai rất có thể lạnh lùng trả lời: Ừ, chẳng những tạp chủng, còn là đồng tính sinh ra nữa.
Viêm Chuyên không biết Tiêu Hòa đã lan man tới tận đời tiếp theo, còn đang suy tư xem rốt cuộc thân thể Tiêu Hòa có chỗ nào kỳ lạ. Từ trong trí nhớ truyền thừa y biết được, trước kia những chủng tộc đạt được thân phận bầu bạn của Di Tộc, chia sẻ sinh mệnh lực của bầu bạn, trên cơ bản đều sẽ có những thay đổi bất đồng trình độ, nhưng kiểu hấp thu năng lượng đơn thuần này chỉ có lợi đối với cá nhân, thỉnh thoảng sẽ có năng lực đặc biệt nào đó biểu hiện ra ngoài, nhưng tùy theo thời gian trôi qua, năng lượng không thể hấp thu cũng sẽ chậm rãi xói mòn.
Nhưng mà tới trên thân người này, đắp nặn lại cơ thể một lần nữa cũng không tính, coi như vẫn ở phạm vi bình thường, tại sao lại biến thành năng lượng thể cơ chứ? Còn là cái loại đại bổ hoàn đặc biệt thuần túy, khiến cho ngay cả mình cũng muốn ăn.
Có điều hiện tại y cũng không dám để cho Erya một mình tới xem xét cho Tiêu tiểu nhân, ngay cả thân là bạn lữ còn không chịu nổi sự hấp dẫn của viên đại bổ hoàn này, đổi lại là người khác thì ai mà chịu nổi? Có khi mình không chú ý một cái, người này đã bị tiêu hóa luôn rồi .
Viêm Chuyên nghĩ đến đây liền trở nên khó chịu cực độ. Vốn là muốn nhìn người này chật vật, kết quả lại là chính mình không hay ho, chẳng những cả ngày chỉ có thể nhìn theo viên đại bổ hoàn lớn siêu cấp mà chảy nước miếng còn phải tìm cách che giấu hơi thở, không để cho người khác phát hiện thân phận của đại bổ hoàn. Này có tính là lại một lần nữa khéo quá hóa vụng không đây? Không thể để cho người khác biết trong nhà ngoại trừ một viên năng lượng nhỏ ra còn có một viên lớn càng thuần túy hơn nữa. Sự nghiệp lái taxi nhiệt tâm xem ra phải đình chỉ một thời gian rồi.
May mắn thân thể người này rất nhanh sẽ có thể tiếp nhận toàn bộ, coi như bù lại một chút tổn thất. Nếu có thể chấp nhận thú thân thì tốt rồi, hôm đó rõ ràng đem người này làm tới hôn mê…
“Ngộ Không,”
“Hử?”
Một tay Tiêu Hòa dựng thẳng trước ngực, ghé vào trên đùi Viêm Chuyên nghiêm túc nói: “A di đà Phật, hài tử, đã bị TV và Internet đầu độc. Hãy xem sư phụ hàng ma di độc… Nha!”
Một tiếng kêu thảm, Đường Tăng Tiêu gục xuống.
“Làm cái gì vậy, đồ sắc lang!”
Ta không phải lang.
“Sắc ma!”
Sắc ma không thèm để ý, lại đút thêm một ngón tay vào.
Nơi này cũng rất ngứa đúng không? Giúp ngươi gãi gãi.
“Tiểu Viêm chết tiệt! Tên hỗn đản này… Ô ô, tại sao học gì không học, toàn học thói xấu a! Lời này cậu học từ đâu ra, a a ~~ đừng gãi, đừng…”
Mân Côi nói đừng chính là muốn, còn nói ngươi là một kẻ muộn tao, ngoài miệng kêu được thảm, kỳ thật sướng muốn chết.
“A a a ! Sao lại đi nghe lời Mân Côi chứ? Tên gia khỏa đó có ý định trả thù tôi không biết sao? Nha, đừng xoay tiếp nữa…” Mân Côi chết tiệt, nhất định phải đuổi nó ra khỏi nhà!
Viêm Chuyên chẳng những gãi, còn bắt chước vận động pít-tông, trên mặt mang theo mỉm cười, dùng ba ngón tay chọc cho Tiêu Hòa gào khóc thảm thiết.
“Dừng lại, Tiểu Hổ…”
Ta dùng kết giới bao bọc nó lại rồi, nó nghe không được.
Nơi này có ngứa hay không? Dã thú thú tính đại phát đem bàn tay còn lại chuyển tới một chỗ non mềm khác của gã đàn ông.
“Ô… Viêm, Tiểu Viêm, đừng… Đừng dùng sức! Ôi!”
Không chạm vào nó liền sưng lên, xem ra là rất ngứa. Ta giúp ngươi gãi gãi.
Móng tay trực tiếp cạo cạo vách thịt, kích thích mãnh liệt khiến Tiêu Hòa run rẩy phát ra vài tiếng rên rỉ vỡ vụn, run đến màu mắt của con dã thú nào đó càng ngày càng thâm.
Không biết nơi này có bị tróc da hay không, đến xoa xoa chút coi.
Ngón tay thô ráp kẹp lấy viên thịt non mềm, nhẹ nhàng chà xát vài cái, dần dần từ chậm tới nhanh, từ nhẹ biến nặng.
“Tiểu Viêm, không muốn không muốn, ngứa quá đau quá, đừng như vậy, a!”
Đau sao? Vậy chúng ta đổi bên khác.
“Không…!”
Lần nào cũng kêu không, quả nhiên khẩu thị tâm phi giống hệt như Mân Côi nói.
Tiêu Hòa vừa đau vừa ngứa, trên dưới hai tầng kích thích khiến cho hắn ngay cả nói cũng không nói ra được một câu đầy đủ, chỉ có thể bấu víu lấy đùi Viêm Chuyên, tùy theo ngón tay vận động lúc lên lúc xuống không ngừng hừ hừ kêu.
Mà hành động vô ý thức này trong mắt dã thú Viêm lại chính là cố tình câu dẫn, ngón tay cắm ở cúc huyệt cũng đã không tiếp tục giới hạn ở pít-tông vận động nữa, bắt đầu tìm tòi xem làm thế nào mới khiến cho người này kêu được càng *** đãng. Đương nhiên ngón tay đang chà xát hai viên thịt trước ngực cũng trở nên càng ngày càng linh hoạt, chỉnh xong bên này liền đổi sang bên kia.
“Tiểu Viêm, không được… A…”
Muốn bắn? Còn nói không muộn tao, như vậy cũng có thể khiến cho ngươi cao trào. Không được bắn, miễn cho đợi lát nữa lại bảo đau thắt lưng.
“XXX! Bắn thì liên quan gì tới đau thắt lưng! Nếu không… Ai ai ai! Đừng nắm! Con dã thú chết tiệt này…”
Sẽ hư thận. Hư thận thì đau thắt lưng. Ta bắn ngươi mới được bắn.
Tiêu Hòa đáng thương, tới cao trào rồi lại bị mạnh mẽ ức chế, khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà không đi vào thì bắn không được, nói, có muốn đi vào hay không đây? Dã thú đã học xấu cười âm hiểm.
Tiêu Hòa không nói lời nào, cắn chặt răng liều mạng nhẫn.
Mân Côi download rất nhiều phim cho ta xem, ta vẫn luôn muốn thử các loại phương pháp chơi đùa mà mấy vị thiếu gia trong một bộ phim gọi là “Thị đồng bi thảm” áp dụng cho thị đồng của mình, ngươi yên tâm, thân thể hiện tại của ngươi nhất định có thể chịu đựng được.
Mân Côi! Tao nhất định sẽ đập nát mày bán sắt vụn!
“Họ Viêm! Ta hận! Có gan… Không không không, tôi sai rồi tôi sai rồi, Viêm đại gia, Viêm đại thần, vào đi, van cầu ngài tiến vào.”
Cái gì tiến vào? Hai mắt dã thú bốc lửa, liếm liếm răng nanh bén nhọn hỏi.
“… Piston (Súng).” Tiêu Hòa hổ thẹn khóc, thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Piston làm sao? Cúi đầu hung hăng cắn ở cổ hắn một cái, dã thú chưa thỏa mãn, muốn nhìn người kia lộ ra bộ dáng càng mê người.
“…” Gã đàn ông có da mặt còn dày hơn tường thành bỗng đỏ mặt, thế nào cũng không cất nổi lời.
Không nói ta sẽ tiếp tục gãi ngứa.
“Hỗn đản!”
Tiếp tục mắng thử xem? Uy nghiêm của hùng tính bị khiêu khích, dã thú phát ra tiếng hống trầm thấp.
Tiêu Hòa sợ tới mức cả người khẽ run rẩy, muốn nói hiện tại sợ nhất cái gì, chỉ e là sợ nhất Viêm bạo lực nhà hắn nổi điên muốn dùng thú thân tới làm.
“Tiểu Viêm…” Tiêu Hòa cố gắng xoay nửa người, một bàn tay chật vật ôm lấy cổ dã thú, đôi mắt ngập nước, quyến rũ vô tận cúi đầu phun ra một câu:
“Viêm, tôi muốn… của cậu… tôi.”
Vài từ ở giữa tuy rằng nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy, nhưng dã thú Viêm của chúng ta là nhĩ lực loại gì?
“Ngao ——!”
“A a ——!” Va chạm mãnh liệt khiến Tiêu Hòa thét một tiếng thật dài.
Trên chiếc nôi bên cạnh, một cục lông trắng muốt nho nhỏ đang cuộn mình ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết vị ba ba nhân loại đáng thương của nó lại bị dã thú cha tìm cơ hội ăn.