• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hòa nằm mơ thấy mình đang bay trên trời, cổ treo một cái túi xách màu xanh, cánh làm bằng bìa cứng, vừa bay vừa kêu:

Viêm Viêm, cậu ở đâu?

Viêm Viêm, đừng bỏ tôi lại một mình.

Tiêu Hòa liều mạng bay a bay, liều mạng tìm a tìm. Bay tới lúc cánh mỏi nhừ, kêu không thành tiếng, đột nhiên phía trước xuất hiện một cái vỉ đập ruồi khổng lồ.

Tiêu Hòa sửng sốt. Cậu muốn làm gì vậy?

Làm gì hả? Đập chết ngươi!

Chỉ thấy Tiểu Viêm mà hắn tìm khắp nơi không thấy bỗng trở nên vô cùng cao lớn, vẻ mặt cực kì hung ác giơ vỉ lên đập cho hắn một nhát.

“A a a!”

“Bốp!”

Ồn chết được. Viêm Chuyên không chút khách khí đập vào gáy người nọ. Ngủ cũng không yên.

Tiêu Hòa bị đánh tỉnh, chân tay quờ quạng, tỉnh lại xong còn chưa biết mình ở chỗ nào, hai mắt mờ mịt ngắm ngắm nóc nhà, lại quay qua ngó ngó kẻ ngồi bên cạnh.

“Tiểu Viêm?”

Ừ.

“Sao cậu dùng vỉ ruồi đập tôi!” Tiêu Hòa bỗng gào to.

Cái gì?

“Tôi… Chào buổi sáng.” Tiêu Hòa gãi gãi đầu, chỉ là một giấc mơ hoang đường mà thôi.

Viêm Chuyên nhìn nhìn bầu trời bên ngoài, đã gần trưa.

“Tối hôm qua cậu đi đâu?” Tiêu Hòa ngồi dậy mặc quần áo.

Viêm Chuyên nhìn chằm chằm bộ ngực xích lõa của hắn, mãi cho tới khi cúc áo sơ mi che lại toàn bộ.

“Hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”

Viêm Chuyên ngước lên.

“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt không tín nhiệm như vậy. Tôi dẫn cậu tới trường tiểu học trước kia của tôi thăm quan một chút.”

Viêm Chuyên hoàn toàn không tin.

Chi chi, tui cũng muốn đi.

“Không được bò lên giường!” Tiêu Hòa tìm được nơi trút giận, tiện tay nắm lấy cái cốc trên đầu giường ném về phía gối.

Chi —— Ngược đãi! Mưu sát! Ta muốn kháng nghị!

Đáng tiếc kháng nghị của Tiêm Đầu chỉ có Viêm Chuyên nghe hiểu được, chú chuột đáng thương bị rượt cho chạy trối chết, còn Viêm Chuyên giống như càng hài lòng ngồi xem chuyện vui.

***

Dường như bất kể là ở nơi nào, xe bus cũng luôn đông nghịt như vậy.

Để tiết kiệm chút tiền đi lại, Tiêu Hòa không đếm xỉa tới sắc mặt Viêm Chuyên, cố sống cố chết chen chúc lên chiếc xe đông tới nỗi không chen nổi nữa.

Viêm Chuyên nhìn chằm chằm đám người ép thành hình hộp bên trong, mặt không chút thay đổi.

Tiêu Hòa chen lên xe quay đầu hướng vẫy tay với Viêm Chuyên, “Tiểu Viêm, đứng ngốc cái gì vậy, xe sắp chạy rồi.”

Viêm Chuyên đặt chân lên bậc, đám người vẫn không nhúc nhích.

“Tiểu Viêm, mau chen lên!”

Ngoài cửa có người quay đầu nhìn Viêm Chuyên.

“Nhanh lên!” Tài xế ở bên trong cũng rống.

Viêm Chuyên đạp một bước, vươn tay ra, lật người phi về phía sau.

Cánh cửa đóng lại, xe khởi động.

Tiêu Hòa chớp chớp mắt, vừa rồi nhìn thấy cái gì ấy nhỉ?

Kẻ lúc nãy quay lại ngó Viêm Chuyên thì đần mặt ra, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, lập tức rống to với tài xế: “Lái xe! Lái xe! Người nọ lên rồi.”

Tài xế đảo mắt xem thường, lên hay chưa còn cần anh nói chắc, bằng kinh nghiệm của tôi cũng biết thừa cậu ta lên rồi.

“Đồng chí lái xe, mau dừng lại! Có người ở trên nóc xe!”

Người nào nghe được câu này, cũng đều đồng loạt nhìn chằm chằm về nơi phát ra tiếng kêu.

Chỉ có Tiêu Hòa vẫn chăm chú nhìn chỗ xe bus vừa đỗ lúc nãy, mặc kệ hắn thấy cái gì, sự thật là bây giờ Tiểu Viêm không có ở bên ngoài xe.

Tài xế liếc một cái về phía người nọ, mặc kệ vẻ mặt của gã, tiếp tục lái xe của mình.

“Từ… ” Gã nhìn nhìn biểu cảm người chung quanh, thanh âm dần dần biến mất. Có lẽ gã thật sự hoa mắt chăng.

Tiêu Hòa rũ mi mắt, giả bộ như chuyện bên ngoài không có bất cứ quan hệ gì với mình.

Không lâu sau người trong xe chú ý tới ngoài kia dường như có người đang chỉ trỏ cái xe này.

Làm sao vậy?

Tiêu Hòa đương nhiên cũng nhìn thấy, hiện tại hắn chỉ cầu nguyện có thể nhanh tới nơi một chút. Thậm chí cả ý tưởng xuống trạm đổi xe hoặc gọi taxi cũng không nghĩ ra. Dù sao nổi bật thì cũng nổi rồi, thể diện cũng đã mất hết, vậy tốt nhất là cứ ngồi yên một chỗ. Dầu gì thì người trên nóc xe cũng không phải hắn.

Cảnh sát giao thông thành phố Bình Hương quả thực rất đau đầu.

Thông thường mà nói, xe công cộng nếu có phạm luật tí xíu, cảnh sát giao thông cũng sẽ nể tình người trong xe, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chỉ có điều loại tình huống này bảo bọn họ mắt nhắm mắt mở sao đây?

Ban đầu bọn họ còn tưởng là mắt mình bị hoa.

Sau đó gần như tất cả cảnh sát giao thông nhìn thấy sự việc trên đều cho rằng người ngồi ở nóc xe không phải là kẻ điên thì cũng bị bệnh tâm thần, mà lái xe nhất định là không biết rõ tình hình.

Ngẫm lại xem, trời rét căm căm, gió lạnh thổi vù vù, tốc độ trung bình của xe lại trên 50km/h, trên nóc xe không có tay vịn, không có bất cứ cái gì, cũng không phải xe du lịch ngoài trời, người bình thường nào lại có thể ngồi ngay ngắn trên nóc xe không hề nhúc nhích, bộ dạng lại còn rất thoải mái dễ chịu?

Cảnh sát giao thông ngay lập tức thổi còi đuổi theo.

Nhìn thấy cảnh sát ở ngay phía sau, chiếc xe chậm rãi áp sát vào một nơi không phải bến đỗ. Viêm Chuyên cau cau mày. Sao lại thế? Không thể ngồi trên nóc xe? Hay là bởi vì không mua vé?

Xe bus dừng lại. Lái xe lúc nãy vừa mới vượt một cái đèn đỏ, lòng tràn đầy bất an mở cửa xe nhảy xuống.

Hành khách trong xe cũng không biết phát sinh chuyện gì, cùng nhau nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Người trên nóc xe là chuyện gì vậy?” Cảnh sát giao thông thực nghiêm túc hỏi lái xe.

Hai vị cảnh sát giao thông, một vị hỏi lái xe, một vị khác ngẩng cổ lên gọi Viêm Chuyên đang ngồi trên nóc: “Chàng trai, xuống dưới đi.”

“Cái gì? Nóc xe?” Tài xế hồ đồ, cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Viêm Chuyên từ trên nóc nhảy xuống. Dọa cho cả lái xe lẫn cảnh sát giao thông nhảy dựng lên.

Viêm Chuyên cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mấy người kia, nhấc chân liền đi về phía cửa xe. Đạp đạp cửa. Sao lại không mở?

“Nè, chàng trai, tại sao cậu lại nhảy lên nóc ngồi?” Cảnh sát giao thông đi tới hỏi.

Trong xe đông quá.

“Cậu có mang chứng minh nhân dân hay không? Đưa tôi xem.” Cảnh sát giao thông cảm thấy thiếu niên trước mặt nhìn kiểu gì cũng không giống một kẻ bất bình thường, nhưng người bình thường nào lại không vào trong xe mà leo lên nóc ngồi chứ? Người bình thường nào lại bày ra vẻ mặt không liên quan gì tới mình khi bị cảnh sát giao thông gặng hỏi?

Viêm Chuyên quay đầu trừng cảnh sát giao thông.

“Đồng chí cảnh sát giao thông, ngại quá ngại quá.” Tiêu Hòa biết trốn không thoát, vội vàng từ chỗ ngồi cạnh lái xe mở cửa bên hông chạy ra.

“Đây là em trai tôi, đầu óc nó không được tốt cho lắm…” Mấy chữ này Tiêu Hòa nói vô cùng ậm ờ, gần như là dán chặt vào lỗ tai gã cảnh sát giao thông.

“Thằng bé dính tôi lắm, sáng sớm nay tôi đi ra ngoài, không biết việc nó theo phía sau, có lẽ sợ tôi phát hiện nên mới bò lên trên trần xe. Thật có lỗi thật có lỗi, chỉ vì một khắc nó vui mừng chạy theo mà khiến mọi người thêm phiền toái rồi.” Tiêu Hòa khom người, gãi đầu gãi tai.

“Việc này rất nguy hiểm! Cậu ta không bình thường, người nhà cậu phải quản cho chặt chứ. Nếu có chuyện gì xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”

“Đúng vậy, anh nói phải lắm. Lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý hơn.”

Viêm Chuyên đạp Tiêu Hòa một cước, ngươi nói ai không bình thường?

Tiêu Hòa không đề phòng, bị y đạp cho dính vào trên thân xe.

“Này! Cậu làm cái gì thế!” Cảnh sát giao thông lập tức quát lớn, tiến lên muốn ngăn cản Viêm Chuyên hành hung.

Náo nhiệt lớn, trong xe bus có người dứt khoát mở cửa xe nhô đầu ra xem chuyện vui.

Má ơi! Sợ Tiểu Viêm ra tay xong thì ầm ĩ tới mức không thể cứu vãn được, ngay lúc đó, Tiêu lão đại một bụng căm tức cố nén đau đớn, vội vã bước lên phía trước ngăn cảnh sát giao thông lại, trưng ra khuôn mặt tươi cười nói: “Không có việc gì không có việc gì. Đứa nhỏ này khi sợ hãi sẽ tấn công người khác. Đồng chí cảnh sát, thật sự rất xin lỗi, tôi dẫn nó đi ngay.”

Vừa nói vừa quay đầu lại thấp giọng khẩn cầu với Tiểu Viêm đang mang cặp mắt chứa đầy uy hiếp: “Tổ tông a, cậu bớt gây sự một chút đi.”

Viêm Chuyên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay vào túi Tiêu Hòa mò mẫm, lướt qua Tiêu Hòa, mở bàn tay ra đưa tới trước mặt cảnh sát giao thông.

Gã cảnh sát cúi đầu nhìn xuống.

Một đồng tiền xu một tệ. Đoan đoan chính chính đặt trong lòng bàn tay Viêm Chuyên.

Có ý gì?

Một gã cảnh sát giao thông khác cùng tài xế cũng đã đi tới, Tiêu Hòa không hổ là Tiêu Hòa, trong nháy mắt liền hiểu được ý của Viêm Chuyên.

“Aha! Đồng chí cảnh sát, em tôi nó đang nhận lỗi với anh, thằng bé tưởng các anh bắt nó xuống là bởi vì nó không trả tiền vé xe. Ha ha.”

A! Hóa ra là như vậy.

Đúng là một đứa trẻ trong sáng mà. Hai cảnh sát giao thông một lái xe nhất thời thay đổi hẳn ấn tượng đối với thiếu niên trước mặt.

Đứa trẻ tội nghiệp, tính cách không tồi, diện mạo cũng không tồi, tại sao ông trời lại không cho nó đầu óc của một người bình thường chứ. Đáng thương nha.

“May mà lần này không có chuyện gì xảy ra, lần sau chú ý một chút.”

“Nhất định sẽ chú ý.” Tiêu Hòa cười gượng hai tiếng, tiến lên cầm bàn tay đang chìa tiền ra của Viêm Chuyên, kéo đi.

Viêm Chuyên vùng khỏi tay Tiêu Hòa, đem đồng xu một tệ kiên quyết đưa cho lái xe, lúc này mới xoay người rời đi.

Tiêu Hòa sờ sờ cái mũi, hắn hiện tại thật sự vô cùng tò mò thằng nhóc này trước kia được giáo dục kiểu gì.

Hai gã cảnh sát giao thông cùng tên lái xe kia vẻ mặt cảm khái nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK