“Cậu có biết vì sao anh ta điều tra tớ không?”
Vi Dân lắc đầu, “Anh ta chỉ gọi điện thoại đến công ty, hỏi có tin tức hiện tại của cậu không. Điện thoại không phải tớ bắt nên không rõ mục đích của anh ta lắm.”
“Vậy người bên công ty nói gì?”
“Chuyện cậu trở về được một năm cũng đâu còn là bí mật. Hơn nữa cậu có biết người bình thường vừa nghe đối phương là cảnh sát, nào dám bịa đặt dối trá gì.”
“Kỳ quái, làm sao anh ta biết công ty tớ đã từng làm?” Tiêu Hòa cuối cùng cũng nhớ được cảnh sát kêu Chu Phóng này là ai, cũng nhớ ra bưu kiện thu được một năm trước. Cái bưu kiện kia ném đâu mất rồi nhỉ? Hình như hắn vẫn còn chưa mở ra coi.
“Tám phần là do đã gọi điện thoại tới nhà của tớ.” Tiêu Hòa đoán.
“Cậu nhớ ra rồi? Người kia là ai? Có mục đích gì?”
“Ừm, người nọ hẳn là không có ý xấu đâu. Lúc tớ đi lang thang từng được anh ta chăm sóc, theo lý thuyết tớ phải chủ động tới tận nhà cảm tạ người ta mới đúng.” Tiêu Hòa cười nói.
“Lang thang?”
“Khụ, bên ngoài trời còn đang mưa, cậu đợi lát nữa ăn cơm trưa xong hẵng đi. Để tớ lái xe chở cậu về.”
“Tiêu Hòa.”
“Có mặt.”
“Cậu nói một năm sau cho tớ biết chân tướng.”
“Đã một năm rồi sao?”
“Nói thừa!”
Tiêu Hòa kêu khổ trong lòng, hắn nào biết hắn có thể bình yên vô sự sống được tận hơn một năm như vậy. Hắn tưởng rằng mình hồi quang phản chiếu cùng lắm chỉ khoảng một, hai tháng mà thôi, không được lâu hơn.
Lúc trước hắn quả thật đã nghĩ kỹ rồi, đợi tới thời điểm hắn bệnh tật triền miên, ngay cả nói cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, khi đó không cần hắn giải thích gì nữa, sự thật đều có thể phơi bày ra hết thảy. Hắn còn có thể nhân cơ hội này giao phó đám Tiểu Viêm cho Vi Dân. Lại không ngờ là…
“Tớ còn chưa chuẩn bị tốt.”
“Cậu tính nuốt lời có phải không?”
Tiêu Hòa bày ra một bộ ‘tớ định nuốt lời đấy, cậu làm gì được nào’.
“Đúng rồi, một ngàn vạn tớ bảo lãnh giúp cậu vay từ ngân hàng một năm trước sắp tới kỳ hạn rồi phải không? Cậu có khả năng hoàn lại chưa?” Lý Vi Dân có chút khẩn trương.
Tiêu Hòa cười âm hiểm, vốn định dọa dọa hắn, sau lại ngẫm lại, vẫn là quên đi, nếu quả thật chọc giận người này, lần sau có muốn tiếp tục nhờ cậu ta bảo đảm nữa chắc cũng phải tốn kha khá nước miếng cho coi.
“Tớ đang chuẩn bị nói với cậu chuyện này. Tiền đi vay cuối tháng sau là tới kỳ, tớ sẽ trả đúng hạn. Khoản một trăm vạn hoa hồng tớ đã đáp ứng cũng sẽ đưa luôn cho cậu vào ngày đó.”
“Nhóc con cậu lợi hại nha!” Lý Vi Dân phấn chấn, cả người đều có vẻ thả lỏng rất nhiều. Một ngàn vạn cũng không phải là món tiền nhỏ, hắn tuy rằng tin tưởng năng lực của Tiêu Hòa, nhưng mà… Áp lực của hắn cũng rất lớn, hơn nữa hắn còn giấu diếm vợ mình nữa.
“Ha ha, quá khen quá khen, đến lúc đó trả phiền toái cậu giúp tớ bảo lãnh một lần nữa, tớ định tiếp tục mượn thêm một ít. Vẫn theo quy tắc cũ, một năm sau chia hoa hồng một lần.”
“Được! Không thành vấn đề. Đúng rồi, còn một chuyện nữa, em trai cậu…”
“Nó lại xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hòa nhíu mày.
“Tốt nhất là cậu nên tự mình hỏi nó đi.” Lý Vi Dân thật sự không muốn chộn rộn chen vào giữa hai anh em nhà này. Làm tốt đã không được khen thì chớ, làm không tốt còn bị người oán.
“Có phải nó kết hôn lại muốn đòi tiền hay không? Con bé kia rốt cuộc nghĩ cái quái gì vậy? Coi Tiểu An là cây rụng tiền chắc? Chẳng phải đã cho nó căn nhà trong cao ốc Hồng Viễn sao, hai vợ chồng này còn muốn như thế nào nữa?”
“Cậu tự liên lạc với nó đi.”
Tiêu Hòa trầm mặt lấy di động ra.
***
Liệt Uyên dừng bước, nơi này lại còn có người có thể khống chế tinh thần, không tệ. Có điều chỉ chút năng lực như thế thì làm được cái gì?
Hừ! Muốn chạy sao? Liệt Uyên cảm giác được cỗ năng lượng khổng lồ vừa nãy đang nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Không hề đi quản con nhóc có năng lực điều khiển tinh thần, Liệt Uyên xoay người đuổi theo phương hướng cỗ năng lượng kia ly khai.
Viêm Chuyên dừng lại giữa không trung, mặt đất trên đỉnh núi cách đó không xa bỗng dưng nứt ra thành một cái động đen tuyền, một chiếc máy bay chiến đấu y mới chỉ thấy trên ti vi hiện ra trên mặt đất.
Đây là… Máy bay chiến đấu tàng hình? Viêm Chuyên nhìn thấy trên thân chiếc máy bay chiến đấu tạo hình khá khí phách này hiện lên một tầng ánh sáng, tầng sáng này nói cho y biết, trong mắt nhân loại bình thường chiếc máy bay chiến đấu này đã biến thành trong suốt. Nhưng với y mà nói không có bất kỳ tác dụng nào, thứ mà mắt y nhìn thấy không hề chỉ là khúc xạ ánh sáng, tàng hình gì gì đó đối với nhân loại trong mắt y cũng có thể nhìn rõ mồn một không sót gì.
Hậu duệ của y đang ở trong chiếc máy bay này.
Viêm Chuyên không thèm che giấu khí tức và thân ảnh của mình, bóng dáng chợt lóe, đáp xuống đỉnh máy bay chiến đấu. Y phóng xuất ý thức để trấn an hậu duệ của y, đồng thời cũng để cảnh cáo nguồn năng lượng cực kỳ có tính uy hiếp kia, đừng có động vào hậu đại của ta!
Chung Xá và một gã đàn ông nhỏ gầy có vẻ lanh lợi khác cùng nhau điều khiển máy bay chiến đấu, phu nhân ở buồng bên trong của phi cơ gắt gao ôm chặt lấy một cái rương, cau mày lại.
“Có nghe thấy tiếng gì không?” Chung Xá ngẩng đầu.
“Tiếng gì?” Người đàn ông nhỏ gầy hỏi.
“Bíp bíp!” Tiếng báo động chói tai đột nhiên vang lên.
“Có người xâm nhập sườn máy bay!” Chung Xá nhanh chóng ấn mấy cái nút trên đài kiểm soát không lưu, vừa tháo xuống thiết bị truyền tin vừa nói với gã đàn ông: “Tôi đi xem một chút, anh ổn định thân máy bay đi.”
Bên trong buồng phi cơ, Viêm Chuyên nhẹ nhàng cầm lấy cái thùng từ trong lòng phu nhân, mở ra.
Phu nhân há to miệng nhìn y.
Người này xuất hiện từ lúc nào? Làm sao cậu ta tiến vào cabin được? Tại sao không ai phát hiện?
Phu nhân muốn tra hỏi y, nhưng mà ngay cả sức lực mở miệng cũng không có. Thân máy bay xuất hiện một vết nứt, một lượng lớn không khí và gió tuôn vào cabin, tiếng còi cảnh báo chói tai không ngừng vang lên.
Chung Xá chạy vào cabin, lại bị dòng khí mạnh mẽ ngăn chặn, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh niên cao lớn trong buồng phi cơ lôi X21 ra khỏi rương.
Nên nghênh địch hay là bên bổ cứu thân máy bay?
Chung Xá nhìn phu nhân vẻ mặt đau đớn bên trong buồng phi cơ, phải làm gì đây? Dưới tình huống tồi tệ như vậy, hắn có thể sống sót, nhưng mà phu nhân chỉ là người thường.
“Ngao ngao.” Quả trứng phát ra tiếng kêu non nớt tương tự như ấu thú.
Đáng tiếc phu nhân bị dòng khí đè ép, nhĩ lực tạm thời bị mất nên không nghe được sinh mệnh cực kỳ quan trọng đối với bà phát ra tiếng kêu đầu tiên.
Viêm Chuyên cầm lấy trứng nhìn nhìn nửa ngày, đúng là hậu duệ của y.
Vốn muốn hỏi người phụ nữ trung niên này quả trứng là từ đâu ra, nhưng mà y đã cảm giác được cỗ năng lượng kia đang đuổi theo. Quên đi, lần sau có cơ hội hỏi lại cũng được.
Viêm Chuyên nhét quả trứng vào cái ba lô đã chuẩn bị sẵn, không thèm liếc Chung Xá – lúc này đã men theo thân máy bay ổn định cơ thể, lôi súng ống ra – lấy một cái.
“Buông X21 ra!” Phu nhân giãy dụa thét to.
Chung Xá cắn răng, khẩu súng nhắm ngay Viêm Chuyên. Viêm Chuyên đi đến bên cạnh hắn, vung quyền đấm một đấm vào mặt hắn.
Chung Xá trúng quyền văng ra, đáng tiếc là hắn không thấy rõ Viêm Chuyên đi đến bên cạnh mình từ bao giờ, cũng như ra quyền vào lúc nào.
Lần sau ngươi còn dám làm hại Tiêu Hòa, ta giết ngươi.
Bỏ lại một câu như vậy, Viêm Chuyên mang theo quả trứng nhảy ra khỏi buồng phi cơ, thân ảnh biến mất. Không phải y không muốn giết Chung Xá, mà còn cần giữ lại bọn họ để giải thích lai lịch của quả trứng.
Chung Xá bưng lấy quai hàm dập nát, nghĩ tới thân phận người này.
Là “Nó”! “Nó” đã tìm tới!
Hắn muốn nói cho phu nhân, hắn muốn nói cho Đỗ Vệ, hắn… A, đau quá! “Nó” quả thực là cường hãn tới mức đáng sợ! Năng lực của hắn ở trước mặt “Nó” lại không chịu nổi một kích.
Trơ mắt nhìn X21 bị người mang đi, phu nhân hai mắt sung huyết. Không! Không! Nó là của ta, không ai được mang nó đi!
Bên ngoài máy bay, Liệt Uyên cảnh giác nhìn thanh niên cao lớn vừa mới từ trong buồng phi cơ bạt không mà ra.
Cuối cùng cũng gặp mặt.
Năng lượng thể có thể khiến cho hắn rời khỏi tinh cầu này. Chỉ cần hắn cắn nuốt y…
Viêm Chuyên đeo ba lô đứng ở giữa không trung.
“Người” đối diện là loại có ngoại hình theo đúng tiêu chuẩn của Đức: tóc vàng, mắt xanh, mũi cao, con ngươi sâu hun hút, dáng người cao lớn khôi ngô.
Y nhìn không ra hắn là cái gì, có điều y cảm thấy nguy hiểm.
“Ngươi là Liệt La Tộc?” Không phải nhân loại, không phải chủng tộc y quen thuộc, như vậy… Cũng chỉ còn lại có một đáp án, Liệt La Tộc, bởi vì bọn họ cắn nuốt chủng tộc khác để đoạt lấy năng lượng. Có một vài chủng tộc cũng gọi bọn họ là Ma Tộc.
“… Ánh mắt không tệ, không ngờ còn có người có thể nhìn ra lai lịch của ta.” Liệt Uyên cười quái dị nói. “Ngươi là Di Tộc?”
“Phải.” Viêm Chuyên cảm giác mình tu dưỡng càng ngày càng tốt, vậy mà không lập tức vung quyền đánh người bởi vì đối phương vô lễ. Chẳng lẽ công dụng lớn nhất của Tiêu tiểu nhân đối với y chính là điểm này? Đặc biệt rèn luyện tính tình của y sao?
“Thảo nào, ta đã thắc mắc khỏa tinh cầu này tại sao lại còn có năng lượng cường đại như thế lưu lại.” Liệt Uyên bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hỏi: “Ngươi hẳn là mới trưởng thành đúng không? Tại sao lại lựa chọn ở lại đây?”
“Ta là người thủ vệ cho tinh cầu này.” Viêm Chuyên cũng không bởi vì đối phương lên mặt, một bộ giọng điệu trưởng bối mà tức giận, mặt không chút thay đổi trả lời.
“Di Tộc các ngươi thật đúng là không có mắt, đến bây giờ vẫn còn truyền thừa trách nhiệm đó. Có điều tinh cầu rách nát này có gì đáng để coi giữ? Năng lượng có thể khai phá cũng đều đã khai thác hết cả rồi, nhân loại cũng đang cố gắng ép khô giọt máu cuối cùng của cô ta. Khỏa tinh cầu này sớm hay muộn cũng sẽ chết, cho dù ngươi có lưu lại cân bằng thiếu sót của cô ta, chắc cũng chẳng chịu được bao nhiêu năm.” Ma tộc Liệt Uyên rất là coi thường.
“Cô ta sẽ không chết.”
“Đương nhiên sẽ không chết, cho dù có chết cũng có thể tiếp tục chậm rãi khôi phục. Có điều tất cả sinh vật sống trên hành tinh này thì chưa chắc. Nè, nhóc con, ta phải rời khỏi nơi này, mượn chút năng lượng dùng được chứ?”
Viêm Chuyên nhướng mày, “Bao nhiêu tiền?”
“Cái gì?”
“Ngươi định trả bao nhiêu tiền để mua năng lượng?”
Liệt Uyên mở to hai mắt nhìn, lỗ tai của hắn xảy ra vấn đề sao? Thằng nhóc Di Tộc này không có chửi ầm lên, cũng không lập tức nhào tới quyết đấu với hắn mà là hỏi hắn định xài bao nhiêu tiền để mua năng lượng?”
“Ta không có tiền.” Hắn mới tỉnh, kiếm đâu ra tiền của nhân loại?
“Vàng, kim cương hoặc châu báu đều được.”
“Không có!”
“Vậy thì chẳng cần bàn bạc gì hết.” Viêm Chuyên xoay người muốn đi, y đã đói bụng, lúc này chạy về nhà nói không chừng còn kịp giờ ăn tối.
“Đứng lại!” Liệt Uyên giận, hắn bảo hắn định dùng tiền mua năng lượng lúc nào? Năng lượng hắn cần đều là do cướp đoạt! Cướp đoạt có hiểu hay không? Thằng nhãi Di Tộc chết tiệt này, hắn muốt nuốt sống y!
Viêm Chuyên quay đầu lại, “Muốn đánh nhau sao?”
“Nhóc con, ta cảnh cáo ngươi, cho dù cha ngươi có ở đây…”
“Ngươi không phải đối thủ của cha ta.” Viêm Chuyên thành thật nói.
Liệt Uyên thiếu chút nữa chết vì giận, “Nếu không phải lão tử hiện tại có một nửa năng lượng…”
“Vậy đánh đi!” Viêm Chuyên cũng lười chẳng muốn nhiều lời với Ma Tộc này nữa, vung tay lên, một quả cầu lửa bay ra.
“Ngao ngao!” Đánh hắn đánh hắn! Quả trứng hưng phấn kêu lên, kích động lăn qua lăn lại trong ba lô. Chiến đấu là thiên tính của chủng tộc nó, tuy rằng nó cũng chả biết tại sao hai tên bên ngoài lại phải choảng nhau.
Ma tộc Liệt Uyên và Di Tộc Viêm Chuyên trên không trung đại náo một trận.
Ở phía dưới bọn họ, máy bay chiến đấu tàng hình bị cưỡng ép hạ cánh, chức năng tàng hình biến mất, lộ ra thân máy bay.
Bị Liệt Uyên quậy một trận như vậy, căn cứ tổn thất thảm trọng. Toàn bộ bán thành phẩm bị diệt sạch không còn một mống.
Đỗ Vệ mắt thấy cái trụ sở này rất có thể sẽ không giữ nổi nữa, lập tức sai người thu thập và tiêu hủy tư liệu nghiên cứu trọng yếu, đồng thời để cho đám thuộc hạ có võ trang còn lại bảo vệ các nhân viên nghiên cứu đi tới một trụ sở khác của bọn họ ở Thái Lan trước. Khởi động hệ thống nổ tự động, Đỗ Vệ lập tức cùng Nha Nha rời khỏi căn cứ, đuổi theo hướng tín hiệu Chung Xá lưu lại cho bọn họ.
Viêm Chuyên và Liệt Uyên cũng không muốn khiến cho nhân loại chú ý, hai người đồng thời bố trí kết giới, quần nhau trong cái kết giới hai tầng này.
Để tốc chiến tốc thắng, Liệt Uyên hóa thành nguyên hình của Ma tộc, Viêm Chuyên cũng lập tức hóa thành thú thân có sức chiến đấu cực mạnh. Trứng bị Viêm Chuyên ném vào trong một cái kết giới khác. Y muốn dùng toàn lực đối phó với Ma Tộc này!