• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, kiêu căng cái gì chứ! Nếu không phải có ‘Nó’ che chở… Oái!” Con nhóc hét lên một tiếng, cả người lẫn ghế đều lăn trên mặt đất.

Tiêu Hòa thu tay về, giống như chưa từng làm bất cứ điều gì, mỉm cười nói: “Nhóc con, chẳng lẽ người nhà không dạy mày, khi người lớn nói chuyện thì con nít tốt nhất không nên chen vào sao?”

Con nhóc bò dậy từ trên mặt đất, bộ dạng đáng yêu hoàn toàn tiêu tán, vẻ mặt và ánh mắt nhìn Tiêu Hòa trở nên vô cùng hung ác.

Chung Xá đè lại đầu con nhóc, cảnh cáo liếc nó một cái.

Phu nhân và Đỗ Vệ nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt của đối phương. Từ lúc nào người này lại có được bản lĩnh như thế?

“Các người còn hai phút.”

“Khụ, Tiêu Hòa, xem ra một năm rồi không thấy mặt, có vẻ như anh đã gặp được kỳ ngộ gì đó, vừa rồi là khống chế ý niệm?” Đỗ Vệ thử hỏi.

“Khống chế ý niệm là cái gì? Không biết cái gì gọi là võ công sao? Mấy người được phép đuổi đánh tôi mà tôi không được phép học chút công phu tự bảo vệ mình?”

“Võ công?”

“Chưa thấy qua nội công? Tôi nói họ Đỗ nha, các người cũng đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện nghiên cứu gì gì đó, thân là người Trung Quốc sao có thể vứt sạch truyền thống của Trung Quốc vậy hả? Được rồi, đừng có nhiều lời nữa, nói đi, các người tính toán bồi thường bao nhiêu tiền?”

Tiêu Hòa bày ra bộ dạng lưu manh khiến bốn người đều trầm mặc. Nha Nha không muốn trầm mặc, nhưng mà địa vị của nó còn chưa đủ để nó càn rỡ trước mặt ba người kia, chỉ có thể cố nén lửa giận.

Ta nhất định sẽ cho mi nếm thử sự lợi hại của ta! Con nhóc thề thốt trong lòng.

“Sao không thấy Viêm tiên sinh đâu nhỉ?” Đỗ Vệ giống như lơ đãng thuận miệng hỏi.

“Tiểu Viêm? Sao vậy, còn muốn kiếm hai con mẫu thú tới chơi đùa với nó?” Nói xong Tiêu Hòa thâm ý nhìn lướt qua hai người phụ nữ một già một trẻ.

Con nhóc giận đến mức sắc mặt trắng bệch, phu nhân thì vẫn không tỏ vẻ hề hấn gì.

“Tiêu tiên sinh,” Phu nhân nhìn Tiêu Hòa, hít sâu một hơi nói: “Nếu trước kia chúng tôi làm chuyện có lỗi với cậu, xin cậu hãy thông cảm và bỏ qua. Chúng tôi cũng có nỗi khổ và bất đắc dĩ riêng. Có thể đàm phán chứ? Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng rất tò mò về lai lịch của quả trứng vàng này đúng không?”

“Mới vừa rồi còn bảo bồi thường, hiện tại lại đòi đàm phán. Đợi lát nữa các người chuẩn bị dùng vũ lực uy hiếp tôi có phải hay không?” Tiêu Hòa cười lạnh, càng thêm chắc chắn những người này tìm tới cửa khẳng định là có việc muốn nhờ, nếu không thái độ làm sao lại tốt như thế được? Có điều những người này có chuyện gì cần nhờ đến hắn? Không phải là muốn hắn cống hiến thêm chút tủy sống nữa chứ? Hay là muốn nhắm tới Tiểu Viêm?

“Tiêu tiên sinh, có vẻ hiểu lầm của cậu đối với chúng tôi quả thật quá sâu, có điều tôi tin tưởng cậu cũng có thể nhìn ra được sự thành tâm của chúng tôi, nếu không chúng tôi cũng sẽ không chủ động đi tới trước mặt cậu.”

“Được rồi, đừng vòng vo nữa, có gì thì nói thẳng ra, các người muốn có được cái gì từ chỗ tôi? Còn tôi thì được ưu đãi gì? Thẳng thắn một chút, mọi người đều được thoải mái.” Tiêu Hòa bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Nếu Tiêu tiên sinh đã nói như vậy…”

Tâm Tiêu Hòa khẽ động, hơi thở quen thuộc đang nhanh chóng tiếp cận. Trong nháy mắt, chờ hắn quay đầu, vừa vặn thấy Tiểu Viêm xách theo hai túi đồ ăn sáng to đùng đi vào phòng khách.

Đám người phu nhân đồng thời trở nên cảnh giác, mà phu nhân và Chung Xá vừa liếc một cái đã nhận ra đây chính là kẻ đã cướp X21 đi.

Viêm Chuyên không thèm nhìn mấy người kia, đặt đồ ăn sáng lên bàn trà, đi tới bên người Tiêu Hòa, vươn tay đón lấy quả trứng trong lòng hắn. Vừa rồi cuối cùng cũng đánh trọng thương được tên Ma tộc khó chơi kia, đại khái không đủ một, hai tháng dưỡng thương hắn cũng sẽ không xuất hiện lại được. Đáng tiếc kỹ năng bảo toàn tính mạng của đối phương đúng là hạng nhất, nếu y thật sự muốn lấy mạng của hắn, rất có thể khó tránh khỏi rơi xuống kết cục lưỡng bại câu vong. Cho nên, y đành phải thả cho hắn đi.

Huống hồ để đánh trọng thương tên Ma tộc kia, y cũng phải trả một cái giá lớn. Nếu không phải trong nhà còn có những kẻ khác, hiện tại y đã chui vào phòng chữa thương rồi.

Vỏ ngoài của quả trứng lại phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Viêm Chuyên nhẹ nhàng sờ sờ nó, trong mắt toát ra tia sáng kỳ dị.

“Ngao ngao.” Quả trứng phát ra tiếng kêu non nớt. Thanh âm không lớn, nghe giống tiếng mèo con kêu.

Tiêu Hòa sờ sờ cái cằm có chút đau, kỳ quái, Tiểu Viêm thoạt nhìn có vẻ bất thường, hơn nữa thái độ đối với quả trứng cũng khá kỳ lạ, giống như là quen biết nhau vậy.

Hừ, có chuyện mờ ám.

“Tiểu Viêm?” Trong ánh mắt của Tiêu Hòa xuất hiện vẻ lo lắng. Tuy rằng bề ngoài Tiểu Viêm thoạt nhìn rất bình thường, nhưng hắn có thể cảm giác được Tiểu Viêm đang trong tình trạng kém, cực kỳ kém.

Viêm Chuyên liếc hắn một cái để cho hắn an tâm, bàn tay khẽ di di trên lớp vỏ, lột ra một thiết bị theo dõi cỡ nhỏ siêu mỏng đồng màu từ trên vỏ trứng.

Ánh mắt Viêm Chuyên trở nên lạnh lùng. Đây là nguyên nhân mấy người kia xuất hiện ở trong nhà y sao? Thật đúng là không thể coi khinh những nhân loại này. Ngón tay chà xát một cái, thiết bị theo dõi hóa thành tro bụi.

Phu nhân, Đỗ Vệ, Chung Xá, ngay cả con nhóc con đều đồng thời khẩn trương nhìn về phía Viêm Chuyên.

Người này là ai vậy? Đỗ Vệ từng nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Viêm lúc còn vị thành niên thầm nghi hoặc, lập tức lại trở nên thoải mái. Thần tử mà, muốn thay đổi dung mạo chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Khí thế và cảm giác kia, người thường giả mạo cũng không nổi. Hơn nữa nếu không phải thần tử thì đã không thể nhanh chóng phát hiện được việc bọn họ đã động tay động chân trên vỏ trứng như vậy được.

Phu nhân đã từng nhìn thấy hình dáng nhân loại của thần tử mà Đỗ Vệ gửi cho mình, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại việc bà xác nhận được thân phận thực sự của người đàn ông ở trước mặt. Ở bên người Tiêu Hòa, không coi bọn họ là cái đinh gì, còn có thể khiến cho quả trứng sinh ra phản ứng với mình, trừ bỏ vị kia ra thì còn có thể là ai nữa?

Đổi lại về năm ngày trước, ai có thể nghĩ tới bọn họ sẽ chủ động xuất hiện trước mặt vị thần tử này?

Phu nhân khổ sở cắn răng. Nhưng mà bọn họ lại không thể không đến tìm. Dù sao bọn họ cũng đã đổ rất nhiều tâm huyết lên X21, mắt thấy hi vọng ở ngay trước mặt, ai có thể chịu được việc phải nhìn hi vọng cứ như vậy trốn thoát khỏi lòng bàn tay cơ chứ?

Nếu bọn họ còn có lựa chọn khác, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình để chạy tới nơi đây.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng thấy được hi vọng, nhưng mà còn chưa hưởng thụ được niềm vui sướng mà hi vọng mang tới, ác mộng khiến tất cả mọi người đều sợ hãi đã buông xuống.

Trong năm ngày này phu nhân đã không chỉ một lần nguyền rủa ông trời bất công, bọn họ vất vả một thời gian dài như thế, chẳng lẽ cuối cùng chỉ là để làm không công cho người khác thôi sao?

Không cam lòng như vậy!

“Tiểu Viêm?”

Viêm Chuyên lại nhét quả trứng vào trong lòng Tiêu Hòa, xoay người ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Cậu biết quả trứng này?”

“Ừ.”

“Đây là cái thứ gì?” Tiêu Hòa nhíu mày hỏi.

“Con ta.”

“…” Tiêu Hòa há to miệng. Cú sốc này thực sự quá lớn, khiến cho hắn câm lặng ước chừng một phút đồng hồ.

Đây đây đây là làm ra từ lúc nào? Cùng ai? Sao hắn lại không biết vậy?

“…Cậu thông đồng từ lúc nào? Cô gái kia là ai?” Lửa giận phun ra trong mắt Tiêu Hòa đã tới cực hạn, nhưng mà khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười, biểu cảm muốn méo mó vặn vẹo bao nhiêu có bấy nhiêu.

Viêm Chuyên kỳ quái nhìn hắn một cái. Ngươi biến thành phụ nữ từ lúc nào? Lần trước ta nhìn rõ ràng vẫn còn dài mà.

“Ha?” Miệng Tiêu Hòa lại há to hơn nữa.

Viêm Chuyên đột nhiên phát hiện người này kỳ thật cũng rất ngốc, nhất là dưới sự phụ trợ của vẻ mặt hiện tại.

“Tiểu, Tiểu, Tiểu Viêm, lời cậu nói là có ý gì? Sao tôi không hiểu gì hết trơn vậy? A ha ha…”

Trứng liên tục cọ cọ Tiêu Hòa, nhấn mạnh sự hiện hữu của mình.

“Quả quả quả trứng này…” Tiêu Hòa sờ loạn vỏ trứng, lắp bắp không biết mình đang nói cái gì.

Không phải ngươi. Có điều nó đúng thật là con của ta và ngươi.

“Con của tôi và cậu? … Ha ha… Ha ha…” Tiêu Hòa đột nhiên cười giống như phát bệnh tâm thần, vừa cười vừa đem trứng nhét vào lòng Viêm Chuyên.

“Ôi, tôi còn chưa tỉnh ngủ, tiếp tục trở về ngủ một giấc đây, ai tới cũng đừng gọi. Con mẹ nó giấc mơ hôm nay đúng là hoang đường! Ha ha ha, con của mình? Ha ha, là trứng cơ đấy!”

Viêm Chuyên vươn tay kéo hắn quay trở lại.

Người nào đó chịu kích thích quá nặng, bị Viêm Chuyên ấn xuống ngồi ở trên ghế sa lon nửa ngày cũng chưa phản ứng, nhìn chằm chằm quả trứng không ngừng phát ra tiếng cười quái dị.

Trứng sợ hãi lùi sâu vào trong lòng Viêm Chuyên.

Viêm Chuyên… nói thực ra cũng có chút nghi hoặc. Tuy bảo một trong những sứ mạng của y là tìm kiếm bầu bạn lưu lại hậu duệ, nhưng y cũng thật không ngờ sẽ có nhanh như vậy.

Nếu y nhớ không nhầm, trong tộc từ xưa đến nay, kẻ mà sau khi trưởng thành đã có hậu duệ chóng vánh đến vậy hình như chỉ có mình y, hơn nữa tốc độ này còn không phải nhanh ở mức bình thường, chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan tới việc chính mình xác định bầu bạn quá nhanh sao?

Ánh mắt Viêm Chuyên dừng lại ở trên người bốn kẻ đối diện.

Y và Tiêu Hòa đều là giống đực, theo lý thuyết không có khả năng có hậu duệ xuất hiện. Nhưng quả trứng này lại thật sự là con của y và Tiêu Hòa. Y rất tò mò, những người này rốt cuộc là làm được như thế nào? Y không giết bọn họ cũng là vì để hỏi cho rõ ràng, này cũng vừa lúc, chính y đang định qua một thời gian nữa đi tìm bọn họ thì bọn họ đã tự dâng tới cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK