• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22: Tai hoạ của Phùng thị

Ngay lúc phòng khám bên này đang rối loạn, Phương Mậu thở phì đi đến nhà Lưu Chính, phê phán một trận chuyện Tần Tranh làm ngày hôm qua.

"Tần Tranh kia, chính là một thần côn, bí thư Lưu cậu cũng đừng để bị cậu ta mê hoặc! Tôi thấy thằng nhóc kia, chỉ là ham muốn quyền lực của cậu!” Sắc mặt Phương Mậu xanh đen.

Ngày hôm qua ông ta vậy mà còn ngu ngốc, bảo Tần Tranh khám bệnh, lại còn bảo Tần Tranh đến nhà ông ta, thật nực cười mà!

Lưu Chính ngẩn người: "Sao vậy, bệnh của ông Tần Tranh không chữa khỏi sao?”

Không phải chứ, Tần Tranh kia thật sự có năng lực kia, dù sao lúc ấy anh ta cũng tận mắt nhìn thấy!

Phương Mậu nghe vậy càng giận dữ: "Trị bệnh cái gì, đó chính là vô căn cứ! Cậu ta nói bệnh của gia đình tôi là do hồ bơi của gia đình tôi, và đe dọa tôi nói, nếu muốn gia đình tôi là hoàn toàn tốt, phải lấp đầy hồ bơi! ”

Phương Mậu nói đến đây sắc mặt tái mét: "Cậu là cái thá gì chứ, còn dám đe doạ tôi!”

Lưu Chính khẽ nhíu mày: "Xem ra thằng nhóc này quả thật có chút phiêu rồi. Như vậy đi, tôi gọi cho cậu ta hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

“Nếu cậu ta nói không hài lòng, từ nay về sau tôi sẽ không để ý thằng nhóc này nữa!”

Lưu Chính dứt lời, cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Tần Tranh.

Lúc này tình cảnh ở phòng khám vô cùng hỗn loạn, Tần Tranh giằng co với Phùng Thiếu Trạch, trong lòng đã định ra tay với Phùng Thiếu Trạch.

Ngay sau đó, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.

Tần Tranh cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình thì có chút sửng sốt, lập tức bắt máy: "Bí thư Lưu.”

Lúc này Phùng Thiếu Trạch đã bảo Phùng Thúc lấy còng tay, bất thình lình nghe thấy Tần Tranh nghe điện thoại còn gọi một tiếng bí thư Lưu.

Nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bí thư Lưu?

Bí thư Lưu Lưu Chính ở Dương Thành?

Anh ta nhìn về phía Tần Tranh, lập tức cười nhạo, làm sao một tên khốn này lại có thể quen biết bí thư Lưu của Dương Thành, chắc là cùng tên thôi, hoặc là đang giả vờ cho anh ta xem!

"Tần Tranh, lời của tao, mày coi như đánh rắm sao! Tao đếm ba tiếng, nếu mày còn không cho tao đáp án, phòng khám này tao vẫn đập phá, người mày tao cũng muốn tống vào tù!”

Phùng Thiếu Trạch hét lớn thành tiếng!

Tần Tranh sau khi nghe điện thoại đã không để ý đến Phùng Thiếu Trạch nữa, ngược lại bí thư Lưu đang ở bên kia nghe thấy tiếng lộn xộn bên này thì hơi sửng sốt.

Nhưng mà anh ta cũng không để ý, mà chậm rãi hỏi: "Tần Tranh, tôi hỏi anh, tôi đối xử với anh có phải không tốt không?”

Tần Tranh nhíu mày, Lưu Chính sao đột nhiên lại hỏi một câu như vậy?

"Đương nhiên không có, bí thư Lưu đối xử với tôi rất tốt." Tần Tranh lập tức trả lời.

Lưu Chính đưa tiền thuốc men cho anh, tặng phòng khám, đều là ý bày tỏ thân thiện của Lưu Chính, Tần Tranh sao lại nhìn nhìn ra chứ.

"Nếu đã như vậy, người anh em Phương Mậu của tôi nhờ anh khám bệnh giúp ông ấy, sao anh lại khám qua loa vậy?" Điện thoại di động của Lưu Chính mở loa ngoài, Phương Mậu ngồi bên cạnh Lưu Chính nhíu mày lắng nghe.

“Hừ!” Nghe Lưu Chính hỏi như vậy, ông ta bất thình lình hừ một tiếng.

Ông ta muốn nghe thằng nhóc này nói bậy như thế nào!

Tần Tranh đang muốn trả lời, đột nhiên nghe được một tiếng hừ, trong lòng đã hiểu rõ. Xem ra đêm qua anh nói phương pháp cho Phương Mậu, Phương Mậu không có làm theo, hơn nữa còn cho rằng anh làm cho có lệ.

Tần Tranh lắc đầu bất đắc dĩ: "Sức khoẻ của cục trưởng Phương rất tốt, mạch đập rất mạnh, nhưng trạng thái tinh thần của ông ấy hốt hoảng, cho nên tôi kết luận là vấn đề trong nhà.”

"Bí thư Lưu còn nhớ không, lúc trước tôi lấy miếng ngọc màu trắng trước cửa nhà anh không?"

Lưu Chính sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Nhớ rõ.”

"Lúc trước tôi nói cho anh biết, trong nhà anh có thứ bẩn thỉu. Mà đồ bẩn đi vào, chính là ngọc thạch này, tôi bóp nát ngọc thạch thì bệnh của anh đã tốt.”

"Cũng giống như vậy. Trong nhà cục trưởng Phương, phạm phải phong thủy sát. Thật không giấu diếm, nếu hồ nước trước cửa Phương cục trưởng kia, không được lấp đầy, không bao lâu nữa, sẽ có người phát tang.”

Cái gì!

Phương Mậu đột nhiên đứng bật dậy: "Cậu nói cái gì, khốn khiếp, cậu nguyền rủa..."

“Cục trưởng Phương!” Lưu Chính khẽ nhíu mày, "Nghe Tần Tranh nói hết đã.”

"Bí thư Lưu, anh. Một người như vậy, vốn là ăn nói bậy bạ, anh sao có thể?” Phương Mậu không dám tin Lưu Chính lại có thể nói thay cho Tần Tranh.

"Ông nghe trước đi, tôi sẽ giải thích cho ông." Trên mặt Lưu Chính đã có chút không kiên nhẫn.

Thấy vậy, Phương Mậu cắn răng không dám nói gì nữa, tiếp tục nghe.

Tần Tranh nhanh chóng giải thích: "Đây không phải là nguyền rủa, mà là sự thật. Tôi bảo ông lắp hồ bơi, không phải làm cho có lệ, mà đây là giải pháp căn bản.”

"Vấn đề của ông, xảy ra ở trong nhà, ngoại trừ lấp hồ nước, thì không còn biện pháp nào khác."

Dứt lời, Tần Tranh không nói nữa.

"Được, tôi biết rồi." Lưu Chính trả lời một câu rồi cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Phương Mậu với vẻ mặt phẫn nộ.

"Tần Tranh không có làm cho có lệ với ông." Lưu Chính đứng lên, chỉ chỉ mình: "Bệnh của tôi, lúc trước chính là có liên quan tới tình hình trong nhà.”

"Nếu ông không tin anh ta, ông cũng nên tin tôi." Lưu Chính nói xong, chỉ chỉ ra bên ngoài: "Đi thôi, tôi dẫn ông đi tìm Tần Tranh, để anh ta giúp ông lấp hồ nước, rồi ông xem thân thể có tốt hay không.”

"Nếu đến lúc đó không tốt, tôi sẽ để cho Tần Tranh trả cái giá tương ứng. Vậy ông có hài lòng chưa?”

Lưu Chính nói đến mức này, Phương Mậu tất nhiên sẽ không được một tấc tiến thước, vội vàng gật đầu cùng Lưu Chính lái xe chạy qua.

Cúp điện thoại Tần Tranh nhìn về phía Phùng Thiếu Trạch: "Còn nhớ những gì tôi từng nói với anh không?”

Phùng Thiếu Trạch đang đắc ý nghĩ về việc muốn để Tần Tranh chết cũng không thể chết được, đột nhiên nghe Tần Tranh nói như vậy, chợt nheo mắt: "Chết ập đến đầu rồi mày còn muốn nói cái gì nữa?”

"Lúc ấy tôi nói cho anh biết, trở về hỏi Phùng Thiếu Cương, anh sẽ hối hận vì những chuyện lúc trước đã làm với tôi. Không biết khi trở về anh có hỏi hay không.” Tần Tranh trong tay đã cầm hai cây ngân châm.

"Ha, hỏi, anh trai tôi nói, không biết Tần Tranh gì." Phùng Thiếu Trạch cười nhạo: "Sao, mày còn muốn bám vào quan hệ của anh trai tao?”

Tần Tranh sửng sốt, không biết? Xem ra ngày đó Phùng Thiếu Cương không nhớ tên anh.

Nếu đã như vậy, anh coi như cho Phùng Thiếu Cương thể diện, để cho anh ta một cơ hội nữa.

Tuy nhiên, nếu đối phương đã không nhận, Tần Tranh cũng sẽ không nói gì nữa.

"Nếu đã như vậy, vậy thì quên đi." Tần Tranh mở miệng: "Hôm nay tôi để lời nói nói ở đây. Phòng khám của tôi, không ai có thể đập phá! Tôi sẽ không đi với bất cứ ai!”

"Ai dám động đến tôi, và phòng khám của tôi. Tần Tranh tôi sẽ làm cho người đó liệt nửa người, tôi nói được thì làm được.”

Tần Tranh bình thản nói những lời này, giống như uống nước vậy.

Làm cho Phùng Thiếu Trạch và Phùng Thúc cảm giác được một luồng khí lạnh, nhưng hai người ngay lập tức phá lên cười!

"Hahaha! Mày đừng có đùa nữa được không? Mày nghĩ mày là ai?” Sắc mặt Phùng Thiếu Trạch âm độc.

“Tao cũng nói cho mày biết, hôm nay, Tần Tranh mày cũng tống vào tù như thường!”

Phùng Thúc cũng vung tay lên: "Hành động!”

Ngay sau đó, một đám cảnh sát ầm ĩ vây quanh Tần Tranh!

Những chiếc dùi cui điện của cảnh sát trong tay lần lượt giơ lên cao!

"Bắt giữ!" Phùng Thúc ra lệnh lần nữa, tất cả cảnh sát đồng loạt hành động!

Nhìn thấy Tần Tranh sắp bị bọn họ đè lại, một cây ngân châm chợt lóe lên ở trong đám người!

Phù!

Gần như không có tiếng động, đột nhiên một cảnh sát quỳ xuống đất, miệng sùi bọt mép!

Tình hình bất thình lình làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ngay lúc này, một chiếc xe dừng lại ở bên ngoài.

Lưu Chính và Phương Mậu từ trên xe bước nhanh xuống, khi nhìn thấy trước cửa Tần Tranh bị cảnh sát và mấy người đàn ông khoẻ mạnh vây quanh, hai người sửng sốt.

Vội vàng hỏi thăm người ở trong quần chúng đang vây xem, sắc mặt hai người trong nháy mắt tái xanh!

Cử cảnh sát đến hiện trường trái pháp luật? Đánh nhau ẩu đả? Cưỡng ép đập phá phòng khám?

Đây là cái chó má gì vậy!

Bí thư Lưu và Phương Mậu cùng sải bước đi tới: "Ai cử cảnh sát tới!”

Lưu Chính hét lớn!

Phùng Thúc vừa nghe thấy quay đầu lại nhìn: "Ông đây cử đấy, ai mẹ nó có ý….kiến gì! Lưu, Bí thư Lưu? Cục trưởng Phương? Sao hai vị lại đến đây?”

Phùng Thúc trong nháy mắt ngơ ngác, sắc mặt vừa mới hùng hùng hổ hổ bỗng trở nên trắng bệch.

Phùng Thiếu Trạch cũng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Lưu Chính, có chút sửng sốt.

Ngay sau đó, khi Tần Tranh đi ra khỏi phòng khám bắt tay với Lưu Chính, sắc mặt Phùng Thiếu Trạch đã vàng như nghệ.

"Phùng Thiếu Trạch?" Phương Mậu nhíu mày nhìn: "Cậu là em trai của Phùng Thiếu Cương ông chủ dược phẩm Dương Thành kia đúng không?”

"Xin chào cục trưởng Phương, là tôi." Phùng Thiếu Trạch không ngừng đánh trống trong lòng.

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chui lên, anh ta dường như đã nghĩ thông suốt cái gì đó, nhưng lại không dám xác định.

Anh ta nghĩ, anh ta nên lập tức gọi điện thoại cho anh trai hỏi thử, rốt cuộc có nhận ra Tần Tranh hay không!

Sắc mặt Lưu Chính âm trầm: "Tôi sẽ không thiên vị, nói cho tôi biết, cậu muốn bắt người anh em này, vì cái gì?”

Phùng Thúc lắp bắp cũng không nói ra nguyên nhân.

"Tôi hỏi cậu nguyên nhân!" Lưu Chính giận dữ.

"Không có nguyên nhân, tôi có thù riêng với vị Phùng Thiếu Trạch này, hôm nay anh ta dẫn người đến đập phá phòng khám của tôi. Người dân vây xem không chịu được nên báo cảnh sát, không ngờ người tới là học hàng của Phùng Thiếu Trạch, cho nên muốn hợp tác kéo tôi vào tù.” Tần Tranh thản nhiên nói.

Sau đó nhìn về phía Lưu Chính và Phương Mậu: "Hai vị lãnh đạo xin lỗi rồi, nếu như anh muốn tôi đi khám bệnh cho anh, đoán chừng phải chờ một chút, tôi còn cần phải xử lý chỗ này một lúc mới xong”

“Còn xử lý cái rắm!” Lưu Chính chỉ về phía Phùng Thiếu Trạch: "Cậu không bắt kẻ cố ý gây thương tích, lại đi bắt nạn nhân! Cậu thật lợi hại!”

Lưu Chính lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Vương đại cục trưởng có bận không?”

Vương Chấp còn đang bận rộn trong phòng làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Lưu Chính sửng sốt: "Bí thư Lưu, anh?”

"Mau đến Càn Khôn Đường ở phố đồ cổ cho tôi, xem lính tốt của ông đã làm việc gì! Nếu ông không xử lý tốt chuyện này, thì cái mũ của ông cũng đừng cần nữa cho tôi!”

Lưu Chính dứt lời, nhìn về phía Tần Tranh: "Anh yên tâm, chuyện này, tôi sẽ lấy lại công bằng cho anh một. Vương Chấp sẽ nhanh chóng xử lý!”

Vương Chấp bên kia ngơ ngác một chút, lập tức điều cảnh sát, vẻ mặt âm u.

Mẹ nó, ai không muốn sống dám động đến bí thư Lưu chứ! Bệnh thần kinh!

Đến nơi Vương Chấp suýt chút nữa ngất đi: "Phùng Thúc, sao anh lại hồ đồ như vậy chứ!”

Ông ta cắn răng, vội vàng chịu tội với Lưu Chính: "Chuyện này, tôi nhất định xử lý tốt!”

"Đưa Phùng Thiếu Trạch đến đồn cảnh sát cho tôi!"

Một đám người do Vương Chấp dẫn tới, dẫn toàn bộ những kẻ gây rối loạn đến đồn cảnh sát, trước cửa phòng khám đột nhiên yên tĩnh lại.

Dân chúng vây xem dần dần tản đi, Lưu Chính lúc này mới nói: "Đi thôi, đến nhà cục trưởng Phương một chuyến, lấp cái hồ nước kia.”

Tần Tranh cười khổ gật đầu, lần thứ hai đi đến nhà Phương Mậu.

Sau đó, một nhóm người chỉ huy đã hoàn toàn lấp xong cái hồ bơi.

"Tôi kê cho ông mấy thang thuốc đông y, nhiều nhất là ba ngày, bệnh của người nhà ông đều sẽ khỏi." Tần Tranh đưa đơn thuốc cho Phương Mậu.

Trên mặt Phương Mậu không phải quá vui vẻ, nhưng ngại mặt mũi Lưu Chính, ông ta cũng không có gì để nói.

Và ba ngày sau, một tin tức lớn đã lật ngược Dương Thành!

Ngày đó Tần Tranh nhận được điện thoại của Phương Mậu báo bình an, còn nhận được quà áy náy mà Phương Mậu phái người đưa tới, có lẽ thân thể đã hoàn toàn khoẻ rồi.

Mà buổi chiều cùng ngày, tổng giám đốc công ty dược phẩm số 1 Dương Thành Phùng Thiếu Cương, cùng với em trai Phùng Thiếu Trạch bị Cục Tư pháp triệu tập!

"Mẹ nó, đây là cái thứ phế vật câm mà cô nói? Mẹ nó là phế vật quen biết với bí thư Lưu và cục trưởng Phương? Hả?”

Một biệt thự ở Dương Thành.

Phùng Thiếu Trạch tát vào mặt Tiếu Ưu Ưu.

Tiếu Ưu ưu tú ngơ ngác, anh ta nhìn tất cả bản tin trên TV, nhìn cả phòng bị cảnh sát vây quanh, cô thật sự chết lặng.

"Toàn bộ công ty nhà họ Phùng, đều bởi vì một Tần Tranh, toàn bộ đặc biệt tiêu rồi!" Phùng Thiếu Trạch hét lớn.

Tối hôm đó tin tức được phát sóng, tin tức tập đoàn Phùng thị phá sản.

Xem xong bệnh nhân cuối cùng, Tần Tranh vốn định đóng cửa nghỉ ngơi, đúng lúc này ở cửa đột nhiên xuất hiện hai người.

Một người đàn ông ôm một người phụ nữ vẻ mặt nhợt nhạt.

Để người phụ nữ trước cửa Càn Khôn Đường!

Tần Tranh đột nhiên nhíu mày, đây lại là làm loạn gì nữa?

"Càn Khôn Đường, phòng khám của mày thật không biết xấu hổ, vợ tao uống thuốc của tụi mày, suýt chút nữa đã chết! Mày cho tao một lời giải thích.”

Nam thanh niên hét lên, chỉ vào người phụ nữ trên cáng hét lên với xung quanh.

"Mọi người mau đến xem đi, thuốc Càn Khôn Đường uống chết người rồi! Vợ tôi vốn chỉ cảm mạo, vậy mà bị anh ta chữa chết!”

Con ngươi Tần Tranh rõ ràng lạnh lẽo!

"Anh có chứng cớ gì nói người phụ nữ này là tôi trị?" Anh cau mày lạnh lùng quát.

“Đây là thuốc của các người!” Người đàn ông có chuẩn bị mà đến, ném gói thuốc in tên Càn Khôn Đường ở trước mặt Tần Tranh!

“Mày còn không thừa nhận sao!”

Xôn xao, một đám người chung quanh vây xem, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức chửi Tần Tranh!

“Gian thương vô lương tâm!”

"Bác sĩ không có lương tâm, mau mau đi chết đi!"Chương 23: Thu nhận Lương Khanh, cô gái mắc bệnh lạ!

Tuy ngắn ngủi hai phút đồng hồ, Càn Khôn Đường đã vây kín người.

Một đám từng lời mắng chửi, giống như châm kim châm cứu, hoàn toàn không đi suy xét đúng sai, có quá đáng quá hay không.

Tần Tranh lạnh lùng nhìn tất cả, anh đương nhiên không ngốc, nhìn ra hai người tới ngày hôm nay, hoàn toàn không phải là bệnh nhân anh chữa trị.

Từ khi nhận được truyền thừa, trí nhớ của anh vô cùng tốt, bệnh nhân từng khám, đều có thể nhớ kỹ.

Vì vậy, hai người này, anh chưa từng nhìn thấy họ!

“Mày nói như thế nào!” Người đàn ông kia còn đang gào thét: "Đền tiền!”

“Đúng vậy, đền tiền!”

"Người chết đền tiền có ích sao? Đền mạng mớiđược!”

"Đúng vậy, bác sĩ vô lương tâm như mày cũng không biết xấu hổ mà gọi là bác sĩ sao?"

Người đàn ông kia nhìn thấy cảnh tượng này khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, còn người phụ nữ nằm trên mặt đất dường như cũng đang nhếch mép.

Hai người này sống gần đây, nghe nói gần đây mới mở một phòng khám trung y.

Trong nhận thức của bọ họ, y học cổ truyền Trung Quốc là những kẻ lừa đảo!

Mà bọn họ cũng nghe nói hai ngày nay vị bác sĩ trung y này chọc không ít người, lập tức nhịn không được muốn từ đó kiếm một ít lợi ích.

Vì thế đã giả bộ uống thuốc của Càn Khôn Đường, đến tống tiền!

Bọn họ đã sớm hỏi thăm kỹ càng, hơn nữa là vị bác sĩ tây y Vương Vĩ Công cách vách nói cho bọn họ biết, thằng nhóc này chính là một kẻ nghèo, còn là kẻ ở rễ, đặc biệt bị nhà mẹ vợ không coi trọng!

Anh chàng không có chỗ dựa, rất thích hợp để xuống tay!

“Tao xem mày còn có thể nói cái gì nữa!”

Người đàn ông tiếp tục: "Đền tiền!"

Tần Tranh xem như hiểu rõ, người này chính là tới để tống tiền: "Tôi chưa từng xem qua bệnh của cô ấy, tuy đóng gói của thuốc này là của nhà tôi, nhưng bên trong tuyệt đối không phải là phương thuốc của tôi.”

“Đánh rắm, vợ tao chính là xem bệnh ở đây, mày lại chơi xỏ lá!” Người ông tức giận.

Những người xung quanh cũng không ngừng lắc đầu, chỉ chỉ về phía Tần Tranh.

"Người này làm sao có thể nói ra những lời này chứ?"

“Không dám thừa nhận việc mình làm, có phải không biết xấu hổ hay không!”

Tần Tranh hít sâu một hơi: "Được, vậy thì báo cảnh sát đi, chỗ tôi có camera, nếu tôi không có hốt thuốc cho người này, vậy thì bên trong camera của tôi sẽ không có hình ảnh của cô ta!”

Tần Tranh thản nhiên nói.

Một câu nói, đã làm người đàn ông kia sửng sốt, không nói lời nào mà cứ như vậy sững người nhìn Tần Tranh.

Còn Tần Tranh đã cúi đầu gọi điện thoại di động.

Những người xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng: "Báo cảnh sát!”

“Đúng vậy, nhìn xem rốt cuộc ai đúng ai sai!”

"Hãy để cảnh sát đến tra sự thật!"

Mọi người đều đang kích động.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người kích động không chịu nổi, người đàn ông kia đột nhiên ôm lấy người phụ nữ trên mặt đất rồi bỏ chạy!

Trong nháy mắt, ở cửa phòng khám rơi vào yên tĩnh

Một lúc lâu sau mới có người nhận ra.

"Bị lừa..." Có người nhịn không được nói.

Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc nhìn về phía Tần Tranh, thì phát hiện Tần Tranh đã đóng cửa.

Ngay lập tức, sắc mặt mọi người đỏ bừng.

Làm trò cười rồi!

Cái chó má gì mà uống chết người, đặc biệt tống tiền, kết quả người ta nói có giám sát muốn báo cảnh sát, thì bỏ chạy!

Cái này có khác gì lừa đảo chứ?

Tần Tranh mặc kệ đám người bên ngoài, mệt mỏi đẩy cửa đi vào trong sân.

Vừa rồi Đàm Thành Huân nhắn tin cho anh, bảo anh ấy hai ngày nay nói chuyện với gia đình, qua hai ngày sẽ dẫn Tần Tranh đi ra ngoài một chuyến.

Cho nên Tần Tranh tính toán tối nay trở về nhà họ Sở, Sở Hiểu Đồng mấy ngày nay cũng gọi nhiều cuộc điện thoại cho anh.

Trong lời nói đều lộ ra ý muốn về nhà, nhớ trở về, bố mẹ đều nhớ anh.

Từ khi Tần Tranh bắt đầu tự lực cánh sinh, sau khi giúp trong nhà nói chuyện làm ăn, thái độ của nhà họ Sở đối với anh có thể nói là thay đổi một trăm tám mươi độ.

Lần này sau khi xí nghiệp Phùng thị bị Phương Mậu đánh sập, hợp đồng của nhà họ Sở thuận thế ôm hơn phân nửa tiền của Phùng thị.

Xem như chuyển một cái chậu đầy.

Sáng nay Sở Kinh còn nói chuyện này cho Tần Tranh.

Thu dọn một chút, Tần Tranh vừa định ra cửa, trong sân đột nhiên truyền đến một tiếng bịch!

Tần Tranh sửng sốt một chút, vội vàng đi xem.

Ngạc nhiên khi nhìn thấy tình hình trong sân.

Lương Khanh?

Trong sân có một người phụ nữ nằm trên mặt đất giống như đã chết.

Lương Khanh nằm ở nơi đó, cả người đều là máu tươi, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Tranh, nhưng trong mắt lại không có một chút đau đớn nào.

Ngược lại, khóe miệng cô ấy lại chậm rãi nhếch lên, giống như đang thư giãn sau một biến cố lớn. Làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, giờ phút này giống như hoa quỳnh nở rộ, làm cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được!

Ngay sau đó, Tần Tranh nói với Sở Hiểu Đồng, đêm nay có bệnh nhân nên không trở về.

Đặt Lương Khanh lên giường, xử lý vết thương, băng bó, khâu lại, châm cứu.

Lần này, sau khi cô ấy ngất đi, Tần Lý không rời đi mà ngồi đợi cô ấy tỉnh lại.

Anh phải hỏi rõ lai lịch của người phụ nữ này, anh không muốn đột nhiên bởi vì người phụ nữ này bị cuốn vào chuyện khủng bố gì đó.

Chờ đợi này là nửa đêm.

Lương Khanh là bị cơn khát đánh thức, mở mắt ra thì nhìn thấy Tần Tranh đang nhìn chằm chằm cô ấy.

Cô ấy sửng sốt một chút, nhưng không sợ hãi, ngược lại nhìn lại Tần Tranh, trong mắt lạnh nhạt yên tĩnh.

Tần Tranh đưa cho Lương Khanh một ly nước: "Vì sao đi rồi lại quay về? Vết thương lần này của cô, nếu trễ thêm hai phút nữa, tôi cũng bó tay.”

Khóe miệng Lương Khanh nhếch lên, mang theo một tia châm chọc: "A, bởi vì tôi không có chỗ nào để đi. Anh là người rất tốt.”

Tần Tranh nghe xong những lời này không biết có nên cười hay không, đột nhiên được phát thẻ người tốt.

Thế nhưng khuôn mặt Lương Khanh vẫn lạnh như băng như trước.

"Còn muốn đi sao?" Tần Tranh đứng lên: "Tôi cũng không muốn bởi vì cô mà bị cuốn vào phiền phức.”

Lương Khanh lắc đầu, áy náy nói: "Sẽ không phiền phức, đã xử lý xong rồi.”

Tần Tranh trong lòng khẽ động, lần trước anh nhìn thấy giấy tờ của Lương Khanh, về sau mới nhớ tới một chuyện.

MI19, hai năm trước, bị buộc phải giải tán!

Bởi vì nhiệm vụ cấp trên phái ra, bị bọn họ làm hỏng, toàn bộ người bên trong đều bị trục xuất khỏi quân đội!

Tần Tranh nhìn khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng của Lương Khanh, nhịn không được thở dài: "Kế tiếp cô định đi đâu?”

Lương Khanh dừng một chút, lắc đầu: "Tôi không có nhà, tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu.”

Đôi mắt của cô ấy đầy vẻ bối rối và đau buồn.

Tần Tranh nhíu mày, nghĩ đến một chuyện gần đây vẫn suy nghĩ, đột nhiên mở miệng: "Cô đồng ý ở lại phòng khám của tôi không? Vừa hay lại chỉ một mình tôi xử lý.”

Anh vốn định thuê một người, sau đó xảy ra chuyện, anh sợ người thuê bị đánh, cho nên vẫn chưa có hành động.

Nếu như Lương Khanh đồng ý, Tần Tranh hoàn toàn yên tâm.

Người phụ nữ này chính là thành viên của MI19, ai có thể động được đến cô ấy?

Lương Khanh không nghĩ tới Tần Tranh sẽ nói một câu như vậy, sau khi hơi sững sờ trong mắt ngay lập tức tràn ngập khát vọng: "Có thể không?”

"Có thể, mỗi tháng phát lương cho cô, nhưng mà sẽ không quá cao, năm nghìn tệ." Tần Tranh nói: "Như thế nào?”

Đôi mắt Lương Khanh hiện lên sương mù: "Cảm ơn!”

Khóe miệng Tần Tranh giật giật: "Cô dưỡng thương trước, sau này cô ở phòng khám, nơi này chính là phongf của cô.”

Lương Khanh không nghĩ tới đột nhiên có chuyện tốt như này rơi xuống trên người mình, cô ấy cắn môi nhìn Tần Tranh rời đi, khuôn mặt lạnh như băng, lộ ra vẻ kích động.

Từ lúc bị giải tán, cho đến khi báo thù đến nay hai năm, cô ấy đều ngủ ngoài đường, vốn tưởng rằng lần này nhất định sẽ chết.

Kết quả lại được cứu, trả lại cơm ăn.

“Anh cứu tôi, thì chính là cha mẹ tái sinh của tôi!” Trong mắt Lương Khanh hiện lên vẻ kiên định!

Ngay cả đến bây giờ cô ấy cũng không biết Tần Tranh tên là gì, nhưng đã quyết định, dùng nửa đời sau của mình để cảm ơn Tần Tranh!

Tần Tranh nằm trên giường bệnh trong đại sảnh phòng khám suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau, anh mở phòng khám ra đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen, dừng ở cửa.

Anh vừa mở cửa ra, cửa xe đã nhanh chóng mở ra, hai người đi xuống từ bên trong.

Nhìn quen quen.

Cao Khải Lượng, dẫn theo một cô gái đeo kính râm và đeo khẩu trang.

Cô gái khoảng hai mươi tuổi, Cao Khải Lượng nhìn thấy Tần Tranh liền bắt tay mỉm cười: "Cậu Tần còn nhớ tôi không?”

"Cục trưởng Cao?" Tần Tranh có chút kỳ quái, Cao Khải Lượng hình như bởi vì chuyện của Phương Mậu mà không quan tâm mình.

"Thời gian quan tôi có việc bận, có thời gian rảnh vội vàng tới tìm cậu. Cậu còn nhớ chuyện tôi nhờ cậu khám bệnh không?”

Cao Khải Lượng không đề cập đến Phương Mậu, hiển nhiên không muốn nói đến tình hình tối hôm đó ở nhà họ Phương.

Tần Tranh trong lòng giống như gương sáng, vội vàng mời người tiến vào, ánh mắt không khỏi đặt ở trên người cô gái kia.

"Đây là con gái tôi." Cao Khải Lượng nói: "Con tháo khẩu trang và mắt kính ra đi, để cho cậu Tần xem thử.”

Cô gái nghe vậy gật đầu, cởi xuống đồ trên mặt ra.

Đồng tử Tần Tranh chợt co rụt lại, chỉ thấy khuôn mặt cô gái lại giống như quái vật màu xanh lá cây, tất cả đều là màu xanh lá !

"Sợ lắm phải không? Không chỉ vậy, trên người tôi cũng có màu xanh lá cây.” Cô gái cười khổ.

Tần Tranh không nói gì.

Cao Khải Lượng có chút lo lắng: "Tôi dẫn con bé đi tìm bệnh viện lớn, nhưng không tra ra được bệnh, không thể trị. Ban đầu con gái tôi đang đi học ở nước ngoài, đột nhiên bị bệnh, rồi nó trở thành như thế này!”

“Cậu Tần, cậu, có thể trị không?”Chương 24: Khách không mời mà đến

Cô gái cũng nín thở nhìn Tần Tranh, đôi mắt to lấp lánh đó đang chớp mắt lo lắng.

“Được, nhưng cần sự hợp tác của người đẹp đây.” Tần Tranh chậm rãi gật đầu.

Bỗng nhiên, Cao Khải Lượng và cô gái thở phào nhẹ nhõm, nhất là cô gái nháy mắt với Tần Tranh, cô ấy rất thích nghe giọng của anh.

“Tôi muốn hỏi, dùng cách gì?” Cao Khải Lượng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, đứng dậy đóng cửa lại.

Tần Tranh không nói chuyện, người có cấp bậc như cục trưởng Cao đây, sợ nhất là bị người ta nhìn thấy bê bối của nhà mình.

Đặc biệt là từ khi con gái biến thành quái vật da xanh, sợ bị đồng nghiệp biết được sẽ đâm ra rất nhiều rắc rối.

“Châm cứu, tắm thuốc.”

Cao Khải Lượng hết sức vui mừng: “Thật sao?”

“Thật.”

Cao Khải Lượng lập tức nắm chặt tay: “Lúc trước tôi đã tìm đến bác sĩ Đường, một bác sĩ Đông y lâu đời nhất Dương Thành, được người ta ca ngợi là thần y gì đó, kết quả ông ấy lại nói với tôi rằng không có giải pháp, còn nói nếu tôi tìm được người có thể giải quyết thì chắc chắn là lừa đảo!”

“Hừ, hôm nay tôi phải đi nói chuyện với lão già đó!”

Cao Khải Lượng cười nắm tay Tần Tranh.

Tần Tranh bất đắc dĩ: “Chỉ là có hơi…”

Trái tim Cao Khải Lượng chợt nhói lên: “Anh Tần có gì cứ nói thẳng, tiền điều trị tôi sẽ trả gấp đôi số tiền cục trưởng Phương đã trả!”

Tần Tranh cười khổ, lúc đó Phương Mậu đã cho anh cú sốc năm mươi triệu, bây giờ Cao Khải Lượng này còn gấp đôi, vậy là một trăm triệu!

“Không cần đâu, không phải tiền điều trị.”

Mặc dù Tần Tranh anh có bản lĩnh, nhưng anh thật sự không muốn thu tiền điều trị quá cao, như vậy lương tâm thật sự sẽ rất khó yên ổn.

“Vậy thì?” Cao Khải Lượng không hiểu.

“Cô gái này là con gái, nếu muốn châm cứu thì tôi cần cô ấy… tịnh thân.” Tần Tranh nói đủ khéo léo.

Cô gái sững sờ, mà Cao Khải Lượng cũng sững sờ.

Cao Khải Lượng lập tức nhìn con gái, cô gái lắc đầu: “Không sao, tôi cũng đã như thế này rồi, còn sợ bị nhìn thấy sao? Vả lại, bác sĩ không phân biệt nam nữ, không phải có rất nhiều đàn ông là bác sĩ khoa phụ sản đấy sao?”

Tần Tranh gật đầu: “Vậy thì được, khi nào cô tiện điều trị?”

“Đương nhiên là càng sớm càng tốt.” Cô gái nói, “Đúng rồi, tôi tên Cao Tử Lâm, anh đừng gọi tôi là người đẹp nữa.”

“Vậy bây giờ bắt đầu làm luôn nhé, trước khi cho cô ngâm xong nước thuốc, tôi sẽ không mở cửa.” Tần Tranh mỉm cười, “Nhưng mà, bệnh của cô, ít nhất phải châm cứu và tắm thuốc ba lần.”

Nói xong về quy trình, Cao Khải Lương còn có việc phải làm, sau khi đồng ý cho Cao Tử Lâm nói với ông ta trước khi đi thì, ông ta rời đi trước.

Sảnh phòng khám chỉ còn lại Tần Tranh và Cao Tử Lâm.

Cao Tử Lâm mím môi, quay lưng về phía Tần Tranh bắt đầu cởi áo khoác.

“Anh đừng có suy nghĩ lệch lạc đấy nhé.” Cao Tử Lâm mím môi, khuôn mặt hơi nóng, nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra được cô ấy đỏ mặt bởi làn da màu xanh kia.

“Sẽ không.” Tần Tranh nói xong, thầm nghĩ sau khi nhìn thấy làn da màu xanh kia, làm gì có người đàn ông nào còn có suy nghĩ như vậy đâu chứ.

“Tôi phải nằm ngửa, hay nằm sấp?” Cao Tử Lâm gấp quần áo lại để sang một bên, hai tay ôm trước ngực.

Tần Tranh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Nằm ngửa.” Vẻ mặt Cao Tử Lâm chợt đỏ bừng.

Cô ấy cắn rắng đi đến trước giường bệnh, sau đó nhắm mắt lại, nằm lên giường với tâm trạng chết thì chết vậy.

Thật lâu sau, mới dám mở mắt ra nhìn Tần Tranh.

Nhưng lại phát hiện Tần Tranh không nhìn cô, mà đang nghiêm túc cho tất cả dược liệu vào trong thùng gỗ.

Lúc này mới quay đầu lại trải túi kim ra, cầm kim đâm nhanh vào ngực cô ấy!

Thấy vậy, trong lòng Cao Tử Lâm cảm thấy yên tâm và chậm rãi mở miệng: “Nếu anh chữa khỏi cho tôi, tôi sẽ mời anh đến bữa tiệc cao cấp.”

Tần Tranh nhíu mày: “Cô có biết tại sao triệu chứng này xuất hiện trên người cô không?”

Cao Tử Lâm lập tức nhìn về phía Tần Tranh, cô ấy cũng rất tò mò, Tần Tranh không nói cô ấy cũng không hỏi.

Cao Khải Lượng cũng không hỏi.

“Bệnh lây lan, nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là cô có thể chất đặc biệt, trong một bữa tiệc ở nước ngoài sau khi bị người ta nhắm vào và hạ một loại thuốc nào đó nên bị biến thể.”

Tần Tranh nói xong, nhìn Cao Tử Lâm.

Cô gái này khá bảo thủ, cho đến bây giờ, xương hông cô ấy vẫn rất thẳng và rõ ràng là một trinh nữ.

Cao Tử Lâm thoáng kinh ngạc, đột nhiên cô ấy nghĩ đến gì đấy, sắc mặt bỗng trở nên âm u!

“Tôi biết rồi.” Cô ấy không nói gì nữa, nhưng đã xác định được một số chuyện.

Cô ấy nhớ khi ở nước ngoài, người bạn thân nhất đã giới thiệu người đàn ông đó cho cô ấy, nhưng khi cô từ chối đã bị người ta hạ thuốc đưa lên giường.

Nhưng, ngày hôm đó người đàn ông kia đã xảy ra tai nạn xe nên cô mới thoát khỏi tai họa, nhưng bắt đầu từ ngày đó cô đau ốm liên miên, sau đó trở về trong nước.

Điều khiến cô ấy buồn cười hơn nữa là, người bạn thân nhất đó cũng đi theo cô ấy về nước!

Uổng công cô ấy còn nghĩ rằng bạn thân thật sự tốt với cô ấy!

Chuyện ở nước ngoài đó, chắc chắn là do bạn thân làm!

Châm cứu, tắm thuốc.

Đến khi Cao Tử Lâm đi ra ngoài, cô ấy nhìn thấy màu xanh trên cơ thể rõ ràng đã phai đi rất nhiều.

“Những thuốc bắc này, mỗi ngày cô uống một thang, ba ngày sau đến lại đây tôi châm cứu.”

Tần Tranh thấy Cao Tử Lâm chuẩn bị mặc quần áo, vội vàng quay đầu đi.

Cao Tử Lâm thấy vậy, đột nhiên nở nụ cười xấu xa, mềm mại mở miệng: “Này… Anh tên Tần Tranh phải không? Trông anh cũng tầm tuổi tôi.”

“Ừm.” Tần Tranh thuận miệng trả lời.

“Anh… thấy dáng người của tôi có được không?” Cao Tử Lâm đã mặc xong quần áo, đứng ở phía sau Tần Tranh nín cười nói.

Vẻ mặt Tần Tranh hơi nóng, ho khan một tiếng: “Rất tốt.”

Nghe vậy Cao Tử Lâm không nhịn nổi nữa, cười phá lên.

Tần Tranh thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu, đợi Cao Khải Lượng đến đón Cao Tử Lâm.

“Trao đổi số điện thoại nhé? Ngày nào anh cũng ở đây phải không? Vậy tôi có thể đến chơi với anh mỗi ngày được không?”

Cao Tử Lâm lưu số điện thoại xong, tùy ý quan sát thiết bị trong phòng khám.

“Có thể.” Tần Tranh mở cửa, chuẩn bị đón bệnh nhân.

“Đúng rồi, anh có bạn gái chưa?” Cao Tử Lâm lại hỏi.

“Tôi đã kết hôn rồi.” Tần Tranh bất đắc dĩ.

“Hả?”

Cao Tử Lâm ngơ ngác: “Ai may mắn cưới được anh vậy?”

Tần Tranh không nói, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ mờ mịt.

Anh vừa định nói, thì ngoài cửa truyền đến một âm thanh, theo sau là hai ba người.

“Tôi nghe người ta nói Tần Tranh đã mở một phòng khám, còn không tin, thì ra là thật.”

Người vào cũng trạc tuổi Tần Tranh, hai năm một nữ, vừa vào cửa trực tiếp ngồi lên ghế.

Cao Tử Lâm lập tức quay người lại đeo kính và khẩu trang vào, sau đó im lặng ngồi ở một bên xem điện thoại đợi Cao Khải Lượng đến đón.

Hai người đàn ông một béo một gầy, người béo tên Lưu Phi, anh ta đeo kính đen, cầm trên tay chiếc chìa khóa xe BMW.

Người gầy đang nắm tay người phụ nữ tên Trần Lỗi, cũng cầm trong tay một chiếc chìa khóa Mercedes.

Người phụ nữ tên Diêu Thiến đeo một chiếc túi LV, đội mũ bóng chày Gucci.

Ba người, mỗi người đều đang nói về sự giàu có của mình.

Mà Tần Tranh rất quen thuộc với ba người này.

Là bạn học cùng lớp đại học Y của anh, khi anh ở rể từng đặc biệt cho người tặng anh một pho tượng hoa tươi được cắm đầy phân.

Tần Tranh không biết ba người này có được tin tức từ đâu, nhưng anh biết nếu không đuổi ba người này ra ngoài, thì anh đừng mong khám bệnh cho người khác nữa.

“Ba vị muốn khám bệnh?” Không quan tâm ba người họ nói những gì, Tần Tranh ngồi ở vị trí bác sĩ điều trị lật xem hồ sơ trong tay.

“Ra vẻ ông chủ với ai đấy?” Lưu Phi nhíu mày, “Đều là bạn học cũ, đến mức vậy sao?

“Đúng vậy, nếu không phải Tiếu Ưu Ưu của lớp khác nói với bọn tôi, thì bọn tôi cũng không biết, Tần Tranh cậu bây giờ có bản lĩnh đến vậy.” Trần Lỗi lạnh lùng hừ nói.

Diêu Thiến nhếch khóe miệng: “Nghe nói nhà họ Phùng phá sản, người đàn ông của Tiếu Ưu Ưu vào tù, đều là vì cậu nhỉ. Giữa bạn học với nhau, phát đạt rồi, sao không thông báo một tiếng thế?”

“Không xem anh em là bạn bè à.” Lưu Phi đi đến bên cạnh Tần Tranh, “Mở phòng khám này hết bao nhiêu tiền? Hay là tôi và Trần Lỗi mỗi người đầu tư một trăm đồng?”

“Ha ha ha!”

Ba người anh một câu tôi một câu, đôi mắt Tần Tranh dần trở nên lạnh như băng.

Cao Tử Lâm nghe thấy vậy sắc mặt cũng trở nên khó coi, đây là đám người gì thế này!

Tần Tranh chậm rãi ngẩng đầu: “Nơi này là phòng khám của tôi, tôi quen với các người lắm sao? Tôi không nhớ các người là bạn học cũ của tôi, cho nên nếu không khám bệnh thì đến từ đâu về lại chỗ đấy!”

Trong quá khứ, anh bị buộc phải làm người câm trong mười năm, bị bắt nạt và bị xúc phạm bởi vì sự bất lực và truyền thống tiếp tục.

Nhưng bây giờ Tần Tranh anh, sẽ không nhẫn nhịn bất cứ ai muốn giẫm lên đầu mình!

“Rầm!”

Trần Lỗi vỗ bàn Tần Tranh: “Mẹ nó mày nghĩ mở một cái phòng khám là giỏi lắm sao? Nếu không phải là họp lớp, cộng thêm báo cáo nhỏ của Tiếu Ưu Ưu, rất nhiều người đều muốn xem bây giờ mày ra sao đấy, mẹ nó ai đến tìm mày chứ?”

“Tần Tranh, tao nói cho mày biết, hôm nay anh em đến đây là coi trọng mày, mày nên cảm ơn bọn tao! Hôm nay tao sẽ không đi, ai đến khám bệnh tao đuổi người đấy, để tao xem mày làm gì được tao!”

Lưu Phi và Diêu Thiến ở một bên xem náo nhiệt.

Họ thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ mặc họ nhào nặn của Tần Tranh khi ở trong tay họ.

\

Tần Tranh gật đầu, đứng dậy: “Không đi à, vậy thì dễ nói chuyện.”

Khi anh vừa định nói tiếp đừng trách anh không khách sáo, thì Cao Tử Lâm bên cạnh đột nhiên đứng dậy, không nén được cơn giận,

“Đủ rồi! Nơi này không hoan nghênh các người, ra ngoài ngay lập tức!”

Một câu nói của Cao Tử Lâm, khiến cho ba người Lưu Phi lập tức nhìn sang.

“Ô, không nhìn thấy nơi này còn có một mỹ nhân cơ đấy.” Lưu Phi cười khẩy, quan sát Cao Tử Lâm từ trên xuống dưới.

Cao Tử Lâm mặc quần jeans và áo phông dài, đường cong của cô không bị che khuất.

“Thế nào, cô là nhân tình của Tần Tranh?” Lưu Phi lạnh lùng nở nụ cười, “Nóng nảy phết. Ở trong nhà còn đeo khẩu trang và kính đen làm gì? Lẽ nào xấu quá không muốn cho người khác nhìn?”

Lưu Phi nói xong, đi giật khẩu trang trên mặt Cao Tử Lâm!

Tần Tranh liền nhíu mày, đi đến đứng phía trước Cao Tử Lâm: “Nếu mày có bước tới trước một bước nữa, tao sẽ ném mày ra ngoài.”

Sắc mặt Lưu Phi bỗng trở nên khó coi: “Tần Tranh, một năm không gặp, mày có bản lĩnh rồi đấy!”

“Hôm nay ông đây phải cởi ra đấy, tao xem mày có thể làm gì được tao!”

Lưu Phi vừa nói dứt lời, liền đưa tay muốn đụng vào Cao Tử Lâm, trong mắt Tần Tranh lóe lên một tia sắc lạnh, dưới chân chợt động!

Một cước, đá vào bụng Lưu Phi!

Sức lực này sẽ không làm tổn thương nội tạng, sẽ không để lại sẹo, nhưng lại vô cùng đau đớn!

Rầm!

Lưu Phi bị đá văng ra xa, đập mạnh xuống trước cửa!

“Mẹ nó mày dám đánh tao!” Lưu Phi tức giận, che bụng kêu lên, “Lỗi Tử, gọi người cho tao, mẹ nó ông đây phải đánh chết thằng khốn này!”

Sắc mặt Trần Lỗi u ám, “Tần Tranh, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, là bản thân mày tự tìm đến cái chết, đừng trách bọn!”

“Cho mày mặt mũi mày lại không cần, vốn là đến mời mày tham gia họp lớp, bây giờ xem ra loại cặn bã không có tố chất như mày, hoàn toàn không xứng để sống trên đời này!” Diêu Thiến chán ghét nhìn Tần Tranh giễu cợt.

Sắc mặt Tần Tranh lạnh lùng, nhìn ba người đang la hét ở đây.

Thầm nói người đến gây phiền phức cho tôi là các người, ra tay trước cũng là các người, tôi đánh trả, các người nói tôi muốn tìm đến cái chết, nói tôi là cặn bã!

Các người là phú nhị đại, thì cảm thấy những người bình thường trên khắp thế giới đều phải quỳ dưới chân các người sao? Chương 25: Dừng tay!

Đôi mắt Tần Tranh trở nên lạnh lùng, chính vào lúc này, Cao Khải Lượng từ cửa đi vào, muốn đón Cao Tử Lâm về.

Lưu Phi, Trần Lỗi ngay lập tức nhìn sang.

Ba người họ đều là con nhà giàu, hầu như đều đã từng gặp các cục trưởng của Dương Thành.

Lúc này nhìn thấy Cao Khải Lượng cũng thoáng sửng sốt.

Đây không phải là cục trưởng Cao sao?

Nhưng chớp mắt sau, Cao Tử Lâm đột ngột chạy ra, đôi mắt đẫm lệ chỉ vào ba người Lưu Phi: “Bố, ba người này muốn tháo khẩu trang của con, còn mắng con là đồ xấu xí!”

“Tần Tranh giúp con, họ còn muốn đánh Tần Tranh!”

Ầm!

Ba người Lưu Phi đột nhiên sững sờ, giống như sét đánh, miệng há to!

Đệch, ăn không nói có à!

Bọn tôi mắng cô xấu xí hồi nào, rõ ràng là gọi người đẹp mà!

Sắc mặt Cao Khải Lượng trở nên khó coi trong nháy mắt, nhìn về phía ba người đó. Ông ta không ngốc, đương nhiên nhìn ra được trên người ba người này đều là hàng hiệu, trong lòng lúc này cũng rõ ràng.

“Cục trưởng Cao, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Ba cháu còn từng uống rượu cùng ngài cơ mà.” Lưu Phi vội đứng dậy cười nói.

Bọn họ thực sự không dám đắc tội với người trước mặt này.

Loại nhà giàu mới nổi như bọn họ, đồ đạc của công ty, hàng năm đều phải được kiểm tra bởi cấp dưới của cục trưởng Cao, nếu như bọn họ đắc tội với cục trưởng Cao.

Thì bất cứ lúc nào cũng có thể là một tờ giấy niêm phong!

Trần Lỗi và Diêu Thiến cũng lập tức cười làm lành, ở trong mắt của Tần Tranh cảnh tượng này thật đầy mỉa mai.

Nghênh cao giẫm thấp, nịnh hót!

Thật lố bịch!

“Hiểu lầm?” Cao Khải Lượng nhìn về phía Cao Tử Lâm, nhìn thấy mũ và khẩu trang của cô ấy vẫn đeo nguyên vẹn.

Ông ta thầm nghĩ xem ra hẳn là ba người này gây phiền toái cho Tần Tranh, nếu Tần Tranh không nói thì ông ta cũng không tiện trực tiếp tát chết ba người họ.

“Đúng đúng, ba bọn cháu đến tìm Tần Tranh, bọn cháu là bạn học với cậu ta, vừa rồi chỉ là đùa giỡn thôi.” Lưu Phi cười hì hì.

Cao Tử Lâm trợn trắng mắt, người này thật không biết xấu hổ!

Đùa đến mức Tần Tranh đá bay anh sao?

Lưu Phi nói tiếp: “Đây này, thiệp mời họp lớp, địa điểm ở phòng super VIP của câu lạc bộ Hoàng Đồ.”

Nói xong, Lưu Phi ôm bụng lùi lại, vẫy tay với hai người Trần Lỗi.

“Đi, giao đồ xong rồi chúng ta đi thôi.” Lưu Phi nói xong thì kéo hai người bước nhanh ra khỏi phòng khám.

Tần Tranh nhìn thiệp mời trên bàn, vẻ mặt không có chút thay đổi.

“Anh Tần, có cần tôi ra tay không?” Cuối cùng Cao Khải Lượng vẫn hỏi một câu.

Cao Tử Lâm cũng tò mò nhìn Tân Tranh, cô nghe Cao Khải Lượng nói rằng Tần Tranh này là một người rất có sức chịu đựng.

Điều mà con mồi sợ nhất chính là người thợ săn có sức chịu đựng quá tốt, người thợ săn kiên nhẫn và sẵn sàng ẩn nấp sẽ có một tương lai vô hạn.

Chỉ có một số người làm việc bất chấp hậu quả mới sẽ bộc lộ tài năng, nhưng tại sao không phải là loại người bắn chim đầu đàn?

“Không cần đâu, cảm ơn cục trưởng Cao.” Tần Tranh mỉm cười từ chối, anh muốn tự mình xử lý chuyện này.

Tiễn Cao Tử Lâm và Cao Khải Lượng đi, Tần Tranh bắt đầu bốc thuốc và khám bệnh như thường lệ.

Bệnh của Lương Khanh ít nhất cũng phải hai ngày, nên hôm nay cô ấy không thể xuống giường.

Tần Tranh tùy tiện gọi hai bát mì, vừa định ăn thì nhận được điện thoại của Sở Hiểu Đồng.

“Hôm nay về nhà không?”

Tần Tranh lắc đầu: “Không đâu.”

Sở Hiểu Đồng ngồi trong phòng khách nhà họ Sở nghe vậy nhíu mày: “Được thôi, tôi gọi điện cho anh là hỏi anh một chuyện, hôm này Đàm Tử Khâm gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tham gia họp lớp, địa điểm là ở Hoàng Đồ.”

“Anh muốn đi không?”

Tần Tranh thoáng sửng sốt, nhìn tấm thiệp mời trên bàn.

“Không đi cũng không sao, miệng của đám người đó không kín đáo, thứ gì cũng nói ra được, anh không đi thì tôi cũng không đi.” Sở Hiểu Đồng thản nhiên nói.

Đôi mắt Tần Tranh chợt lóe: “Tại sao không đi?”

Sở Hiểu Đồng thoáng sửng sốt: “Không phải bọn họ luôn sỉ nhục anh…”

“Đó cũng là chuyện trước đây, bây giờ đã khác rồi.” Tần Tranh cười lạnh, “Thời gian dường như là ngày kia, đến lúc ấy tôi sẽ về nhà.”

Sở Hiểu Đồng ngơ ngác gật đầu, luôn cảm thấy Tần Tranh đã thay đổi rất nhiều.

Cô luôn cảm thấy đàn ông không đáng tin cậy, năm đó ở trường đại học sau khi bị người kia lừa dối, cô đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn với đàn ông, vì thế lựa chọn ở bên người cùng giới.

Không ngờ sau này lại bị phản bội, dường như cô đã nhìn thấu một chuyện.

Con người đều giống nhau, không phân biệt nam nữ, chỉ liên quan đến bản tính con người.

Sự thay đổi của Tần Tranh, giống như một tia sáng, xua tan đi sự u ám trong lòng cô!

Mà người này, là người mà cô từng xem thường và khinh bỉ.

Bây giờ lại dùng thực lực nói cho cô biết rằng, ánh mắt của cô đã đúng!

Cúp điện thoại, Sở Hiểu Đồng ngồi trên sô pha rất lâu vẫn chưa hoàn hôn, rốt cuộc tình cảm của cô với Tần Tranh bây giờ là gì?

Giúp đỡ trước mặt họ hàng cũng tốt, hay suy nghĩ cho Tần Tranh trong buổi họp lớp cũng được, dường như có thứ gì đó đã đột nhiên thay đổi một cách thầm lặng và kín đáo.

Sở Hiểu Đồng đang đắm chìm trong hồi ức, đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng đá tung cửa.

Quay đầu lại nhìn thấy Sở Tử Đàn về nhà vào kỳ nghỉ, mặt mày tái mét đứng ngay cửa.

Trên mặt Sở Tử Đàn vẫn còn một chút nước mắt, nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương và trào phúng: “Đàn ông, không phải là thứ tốt lành gì!”

Dứt lời, Sở Tử Đàn đi thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại.

Sở Hiểu Đồng nhíu mày, lo lắng đi tới, lại nghe thấy Sở Tử Đàn đang khóc thật to trong phòng.

“Phương Tử Diệu, đồ khốn nạn!”

Sở Hiểu Đồng thoáng sửng sốt, nhớ ra Phương Tử Diệu dường như là bạn trai của Sở Tử Đàn lúc trước.

Cô không đi vào nói gì cả, bởi vì người làm chị gái như cô cũng không biết gì về chuyện tình cảm.

“Cậu chính là Tần Tranh?”

Trái ngược với sự thê lương của nhà họ Sở lúc này, cửa Càn Khôn Đường lúc này có một người đàn ông mặc quân phục đột nhiên đi vào, nhíu chặt mày, nhìn Tần Tranh với vẻ khinh thường.

“Là tôi.” Tần Tranh khẽ gật đầu, không biết người này là ai, đến đây làm gì.

Người kia quan sát Tần Tranh từ trên xuống dưới, nhíu mày đi lên kéo cánh tay Tần Tranh: “Phải là được, tôi đến là yêu cầu cậu đi cùng tôi gặp một người, nếu cậu khám được cho người này thì sẽ có lợi cho cậu.”

Tần Tranh không để cho người này chạm vào mình, anh nhíu mày nói: “Buổi chiều tôi còn có hẹn, không có thời gian đi khám.”

“Hủy đi! Cậu biết tôi là ai không? Cậu biết người tôi muốn cậu khám là ai không? Cậu dám từ chối thì hãy cẩn thận cái mạng chó của cậu!”

Sắc mặt Tần Tranh lập tức khó chịu: “Thứ nhất tôi không biết cậu là ai và tôi cũng không muốn biết. Thứ hai, bất cứ việc gì cũng có thứ tự đến trước đến sau, không có lý do gì mà tôi phải cho bệnh nhân của mình leo cây chỉ vì một người không quen biết như cậu!”

“Thứ ba.” Dưới vẻ mặt u ám của người đàn ông đó Tần Tranh tiếp tục nói: “Tôi là bác sĩ, tôi muốn khám cho ai đó là quyền tự do của tôi!”

“Cậu!” Người đàn ông không ngờ Tần Tranh lại ngang bướng như vậy, ngay lập tức nổi giận, “Ông đây là Trần Dương, con trai của chị cả Lưu Chính! Người ông đây muốn dẫn cậu đi khám là bố của lãnh đạo tỉnh Thanh hôm qua đến Dương Thành kiểm tra xem xét đấy!”

Đôi mắt Tần Tranh lóe lên, người này là con trai của Lưu Uyển? Tại sao tính tình lại kém hơn Lưu Uyển đến vậy?

“Tôi đã nói, tôi có hẹn.” Tần Tranh tiếp tục cúi đầu đọc sách Y.

Trần Dương tức giận lấy điện thoại ra bấm một dãy số: “Cậu út, tên Tần Tranh này thật to gan, cậu ta vậy mà không muốn!”

Lưu Chính thoáng sửng sốt, nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó cười nói: “Tôi nhận một cuộc điện thoại.”

Người đàn ông gật đầu, Lưu Chính mới đứng dậy đi đến một bên: “Cháu bảo Tần Tranh nghe điện thoại.”

“Điện thoại của cậu út tôi!” Trần Dương đưa điện thoại cho Tần Tranh, “Chú ý thái độ của cậu!”

Tần Tranh không quan tâm: “Bí thư Lưu.”

“Tần Tranh, chỗ tôi có một người, vừa đến Dương Thành cơ thể không được khỏe, đã có vài bác sĩ đến khám đều bó tay, cậu đến xem một chút nhé.”

Bí thư Lưu đã đích thân lên tiếng, nếu Tần Tranh không đi nữa thì cũng không hay.

“Bí thư Lưu, tôi khám xong bệnh nhân trong tay sẽ đến ngay.” Tần Tranh nói xong, đưa điện thoại cho người đàn ông.

Trần Dương ngơ ngác nhìn điện thoại đã ngắt máy, không thể tin được nói: “Cậu thật là điên rồ! Còn đẩy lùi thời gian lời mời của bí thư!”

Tần Tranh phớt lờ anh ta, lúc này có một ông lão từ cửa đi vào, ông lão vào cửa liền nói: “Tôi đã hẹn trước.”

Tần Tranh gật đầu: “Ông khó chịu ở đâu?”

Trần Dương thấy vậy ngồi xuống ở một bên, không an phận, một lúc thì xem đồng hồ, một lúc thì mở điện thoại, một lúc thì đứng dậy, nhíu mày nhìn Tần Tranh.

Trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Chỉ là một bác sĩ Đông y trong phòng khám như cái rắm mà thôi, chết tiệt! Thật không biết cậu út nhìn trúng cậu ta ở điểm gì!”

Nhà khách Dương Thành.

Trong nhà khách Dương Thành lúc này, các lãnh đạo lớn của Dương Thành đều tập trung ở đây.

Ngồi trong sảnh với vẻ mặt nghiêm túc.

Lãnh đạo cấp kiểm tra xem xét, vừa mới đến Dương Thành, bố của lãnh đạo đã lâm bệnh!

Trên chiếc sô pha ở đại sảnh, bí thư tỉnh Lý Vĩnh Khang ngồi ở giữa, sắc mặt khó coi.

Một vài bác sĩ đến khám, đều không có cách nào.

Mà hai người đàn ông đang ngồi ở phía trước Lỹ Vĩnh Khang, trên mặt cũng đầy vẻ lo lắng.

Một người là bí thư Lưu Lưu Chính, người còn lại là phó bí thư mà Tần Tranh từng nghi ngờ chỉnh Lưu Chính, Mao Kiến Phong.

Khi cả đại sảnh im lặng thì bên ngoài có một người đột nhiên đi vào với tiếng la hét, đi theo phía sau ông ta là một ông lão đeo hộp thuốc.

“Ông Đường mà bí thư Mao mời đã đến!”

Ồn ào!

Ngay lập tức, tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn sang.

Mao Kiến Phong lập tức đứng dậy giới thiệu cho Lý Vĩnh Khang: “Đây là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới Đông y của Dương Thành, ông Đường Đường Bá Hoài!”

Lý Vĩnh Khanh lập tức nhìn sang, chỉ thấy ông lão đầu tóc bạc phơ ở cửa, nhìn độ tuổi ít nhất là sáu mươi tuổi!

Đường Bá Hoài cũng xem như là bác sĩ Đông y lăn lộn không tệ ở Dương Thành, nhưng gặp lãnh đạo lớn vẫn có chút cẩn thận, thấy Lý Vĩnh Khang nhìn mình, ông ta vội vàng đi tới.

“Chào bí thư, tôi là Đường Bá Hoài, bệnh nhân đâu?”

Lý Vĩnh Khang nhìn khuôn mặt hiền hòa của Đường Bá Hoài, trong lòng có hơi bình tĩnh, lại nghe ông ta nói thẳng là gặp bệnh nhân nên khóe miệng chậm rãi nhã nhặn: “Đi theo tôi.”

Cùng lúc đó, Tần Tranh đóng cửa phòng khám lại, ngồi vào xe của Trần Dương đi về phía nhà khách.

Trong căn phòng của nhà khách, một ông lão trạc tuổi với Đường Bá Hoài đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn.

Trên mặt ông ấy đeo mặt nạ dưỡng khí, bị thương và đang truyền dịch.

“Không tìm ra được nguyên nhân phát bệnh là gì, để giảm bớt tình trạng của bố tôi, bệnh viện đã kê một số loại thuốc giảm đau thần kinh.” Lý Vĩnh Khang giải thích chi tiết.

Liên quan đến sức khỏe của bố mình, ông ấy sẽ không qua loa.

Trong công việc cứng rắn như thế nào, nhưng ông ấy chắc chắn sẽ không gây sự với bác sĩ vào lúc này.

Đường Bá Hoài đặt hộp thuốc xuống, trực tiếp bắt mạch cho ông lão.

Vừa chẩn đoán bệnh xong, ông ta liền cười: “Lão tiên sinh chỉ là vì không hợp đất, tôi châm cho ông ấy là khỏe.”

“Châm cứu?” Nghe thấy lời Đường Bá Hoài nói, Lý Vĩnh Khang có hơi không tin tưởng lắm, nhìn về phía Lưu Chính và Mao Kiến Phong bên cạnh.

Lưu Chính không nói gì, nhưng Mao Kiến Phong lại mở miệng cười nói: “Y thuật của ông Đường quá rõ ràng, mọi người đều biết, nhất định sẽ không sai!”

Lúc này Lý Vĩnh Khang mới yên tâm: “Được, vậy thì châm đi.”

“Bí thư yên tâm, thuật châm cứu của tôi là do tổ tiên truyền lại, nhất định sẽ khiến cho lão tiên sinh mau chóng bình phục!” Đường Bá Hoài nói xong, mở túi kim ra rút kim bạc đâm vào người ông lão!

Một kim hai kim, hơn mười kim đâm vào, Đường Bá Hoài chậm rãi thu tay lại, sắc mặt của ông lão trên giường lại thật sự hồng hào hẳn lên.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đêu không khỏi thán phục.

Lý Vĩnh Khang gật đầu vui mừng, vừa định cảm ơn Đường Bá Hoài thì vào lúc này ông lão trên giường lại co giật!

Đường Bá Hoài sững sờ, tất cả mọi người cũng sững sờ!

“Xảy ra chuyện gì!” Lý Vĩnh Khang cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt vô cùng khó coi!

Trong lòng Đường Bá Hoài rối bời: “Cái này… Tôi rút kim ra ngay lập tức!” Nói xong, ông ta đưa tay muốn nhanh chóng rút hết kim ra!

“Dừng tay lại!” Chính vào lúc này, một tiếng quát truyền đến, Đường Bá Hoài dừng tay lại, bỗng nhìn về phía sau.

Bóng dáng của Tần Tranh từ cửa đi vào: “Nếu ông muốn ông ấy chết, thì rút kim đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK